Trở Về Sau Xuyên Không: Cả Cổ Triều Nhìn Ta Lớn Lên

Chương 133: Có người muốn nhảy cầu.



Giọng Triều Triều hơi khẩn trương, Giản Vân Lộ lập tức nhìn theo hướng tay cô chỉ, sau đó hít mạnh một hơi lạnh.

 

“Chị, chị mau dừng xe! Người kia hình như muốn nhảy cầu!”

 

Giản Vân Tang nhanh chóng thắng xe vào lề, quay đầu nhìn sang cây cầu bên cạnh. Quả nhiên, trên lan can cầu có một nữ sinh đang ngồi, phía trước không xa còn có ba nữ sinh khác, dường như đang nói gì đó, cảm xúc rất kích động.

 

Vừa tháo dây an toàn, bà vừa dặn Giản Vân Lộ:

“Trông chừng Triều Triều.”

 

Nói xong, bà mở cửa xe, chạy nhanh về phía trước.

 

Cây cầu này không dài, khoảng hai ba trăm mét, mặt cầu chỉ đủ cho hai làn xe, độ cao cũng không lớn. Nhưng vấn đề là dưới cầu hầu như không có nước, đa phần toàn đá. Nếu có người nhảy xuống, cho dù không cao lắm, khả năng mất mạng vẫn rất lớn.

 

Chỗ này cách trường Huệ Á không xa, xem như đường nhánh dẫn ra Đại học Giang Thành. Bình thường cũng khá đông người qua lại, nhưng hôm nay là Tết Dương Lịch, trường học nghỉ, nên xung quanh vắng tanh, thậm chí chẳng có một bóng người.

 

Giản Vân Tang vốn đi tắt mới qua đây, không ngờ lại gặp phải tình huống này.

 

Bà nhíu mày, thấy nữ sinh kia càng lúc càng kích động, thân mình đã nhoài hẳn ra ngoài lan can, bà lập tức tăng tốc chạy nhanh hơn.

 

Nhưng ngay lúc bà sắp chạy đến gần, thì nghe thấy một câu khiến bà kinh ngạc:

 

“Nhảy đi, có gan thì nhảy! Mày tưởng hù được ai à? Nếu hôm nay mày không nhảy, ngày mai bọn tao sẽ hành mày đến chết, tin không? Nhảy đi!”

 

Giản Vân Tang lập tức cau chặt mày, nhìn về phía ba nữ sinh đang đứng cạnh. Người vừa nói chính là cô gái cầm đầu.

 

Hai nữ sinh còn lại có chút lo lắng, nhưng không hề can ngăn, ngược lại còn phụ họa:

“Đúng đó, nhảy đi, đừng giả bộ nữa.”

 

Ban đầu Giản Vân Tang còn tưởng ba cô gái này đang khuyên bạn, sợ bạn mình xảy ra chuyện. Ai ngờ bọn chúng mới chính là thủ phạm!

 

Một cơn tức giận bốc lên trong lòng, bà bước nhanh hơn nữa.

 

Cố tình cô gái cầm đầu vẫn chưa chịu ngừng, còn hằm hằm quát lớn:

“Đồng Hữu Nhi, mày có c.h.ế.t hôm nay cũng chưa xong đâu. Nếu mày không chết, tao sẽ tính cả nợ cũ lẫn nợ mới với mày. Cả đời này mày đừng mong sống yên ổn!”

 

“Đừng ép tao! Đừng ép tao!” – Đồng Hữu Nhi run rẩy, tay bám vào lan can, lúc buông lúc nắm.

 

Cô gái cầm đầu cười lạnh:

“Tao ép mày thì sao? Tao…”

 

“Câm miệng cho tôi!” – Giản Vân Tang đã chạy đến gần, ánh mắt sắc lạnh quét qua ba đứa.

 

Ba nữ sinh hoảng hốt quay đầu. Hai đứa phía sau rõ ràng có chút sợ. Con bé cầm đầu cũng thoáng chột dạ, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ hung hăng, hất cằm hét ngược:

“Bà là ai? Ai cho bà xen vào chuyện người khác? Biến đi!”

 

Giản Vân Tang không thèm để ý, chỉ từ từ tiến lại gần Đồng Hữu Nhi:

“Em là Đồng Hữu Nhi đúng không? Đừng kích động, em xuống đi. Có chuyện gì thì từ từ tìm cách giải quyết. Em nói cho chị biết em gặp khó khăn gì, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách. Sống còn quan trọng hơn tất cả.”

 

Nhưng Đồng Hữu Nhi gần như không nghe lọt, càng kích động hơn:

“Đừng lại đây! Đừng qua đây!”

 

Giản Vân Tang đành dừng bước:

“Được rồi, chị không tới nữa. Vậy mình cứ nói chuyện thế này thôi, có được không?”

 

Lúc này, Giản Vân Lộ dắt Triều Triều chạy tới. Nhìn cảnh tượng, cô hoảng sợ đến nỗi nín thở, chỉ biết kéo Triều Triều đứng im, sợ mình nói sai lại làm hỏng việc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đồng Hữu Nhi khóc nấc, nước mắt rơi lã chã, vẻ mặt tuyệt vọng.

 

Ba nữ sinh kia lại tiến lên, còn định kéo tay Giản Vân Tang ra, vừa c.h.ử.i bới:

“Con mẹ nó, bà điếc à? Người ta bảo đừng xen vào! Bà tưởng mình là ai? Đừng để tôi nổi nóng, tôi xử luôn đó! Đồng Hữu Nhi, mày còn không nhảy đi, đứng đấy làm gì!”

 

Lời chưa dứt, Giản Vân Tang đã xoay người, nắm c.h.ặ.t t.a.y con bé, cúi thấp người rồi dùng sức, quăng thẳng nó xuống đất.

 

“Câm miệng đi, không nghe rõ à?”

 

Tất cả đều sững sờ. Không ai ngờ Giản Vân Tang lại ra tay dứt khoát như vậy.

 

Ngay cả Đồng Hữu Nhi cũng choáng váng.

 

Nhân lúc đó, Giản Vân Tang lập tức lao lên, ôm chặt eo Đồng Hữu Nhi, kéo mạnh cô bé xuống đất. Cả hai cùng ngã, bà đè cô bé dưới thân, thở hắt ra một hơi.

 

Giản Vân Lộ mắt sáng rực, vội kéo Triều Triều chạy lại.

 

Triều Triều nhìn Giản Vân Tang mà ngỡ như nhìn thấy anh hùng. Mẹ thật sự ngày càng lợi hại.

 

Giản Vân Tang cười nhẹ với các con, sau đó mới lạnh mặt quay sang ba nữ sinh.

 

Con bé cầm đầu được bạn đỡ dậy, lại hung hăng xông tới:

“Con đàn bà này, dám đ.á.n.h tao! Tao không để yên đâu!”

 

Bà liếc Đồng Hữu Nhi, thấp giọng:

“Ngồi yên đó, có chuyện lát nữa nói.”

 

Có lẽ do khí thế của một cô giáo ngày trước, khi Giản Vân Tang nghiêm mặt, Đồng Hữu Nhi không dám phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn.

 

Ngay sau đó, bà đứng bật dậy, ra tay cực nhanh.

 

Ba nữ sinh còn chưa kịp phản kháng đã bị bà đ.á.n.h ngã lăn ra đất. Tốc độ quá nhanh, ngay cả Đồng Hữu Nhi cũng không kịp tin vào mắt mình.

 

Ba đứa đã bức cô đến mức muốn tự tử, vậy mà lại dễ dàng bị hạ gục như thế?

 

Trong thoáng chốc, những kẻ tưởng chừng không thể đối phó lại trở nên yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn.

 

“Con đàn bà này, mày tin không tao gọi người c.h.é.m mày? Tao sẽ không để mày yên ở Giang Thành đâu!” – Con bé cầm đầu nằm dưới đất vẫn gào thét.

 

Giản Vân Tang bình tĩnh quay sang Giản Vân Lộ:

“Gọi cảnh sát.”

 

“Bà dám!” – Ba đứa rõ ràng hốt hoảng. Thấy Giản Vân Lộ thực sự lấy điện thoại, chúng vội vã đứng lên, vừa chạy vừa buông lời đe dọa:

“Chờ đó, tao không tha cho mày đâu!”

 

Con bé cầm đầu còn đặc biệt chỉ thẳng vào Đồng Hữu Nhi:

“Mày, nhớ mặt tao!”

 

Rồi cả bọn bỏ chạy.

 

Giản Vân Lộ nhìn theo, bực bội:

“Vậy còn cần báo cảnh sát không?”

 

“Có chứ. Người ta bị bức đến mức muốn nhảy cầu, phải báo.” – Giản Vân Tang dứt khoát nói.

 

Không ngờ ngay lúc ấy, Đồng Hữu Nhi lại bật dậy, hoảng hốt xua tay:

“Không! Đừng báo! Làm ơn đừng báo cảnh sát!”