Trở Về Sau Xuyên Không: Cả Cổ Triều Nhìn Ta Lớn Lên

Chương 134: Chị cũng từng gặp phải chuyện giống như vậy.



Giản Vân Lộ sững sờ, có chút khó xử nhìn Giản Vân Tang. Thấy chị khẽ lắc đầu, cô mới chịu để điện thoại xuống.

 

Thấy Giản Vân Lộ không tiếp tục kiên trì báo cảnh sát, Đồng Hữu Nhi mới thả lỏng đôi chút, lúc này mới dần cảm nhận sự sợ hãi ùa đến.

 

Cũng may cô ấy không định leo lên lan can nữa, nhưng lại cúi gằm mặt, chẳng nói câu nào.

 

Giản Vân Tang vốn muốn đưa cô ấy rời đi, nhưng nhìn dáng vẻ này, rõ ràng Đồng Hữu Nhi không chịu theo.

 

Bà do dự một lát, rồi hạ giọng hỏi:

“Em là học sinh trường Huệ Á đúng không? Ba người kia là bạn cùng lớp em à?”

 

Đồng Hữu Nhi im lặng.

 

Giản Vân Tang lại nói tiếp:

“Chị có một đứa cháu trai cũng học ở Huệ Á, năm nay học lớp 10, có lẽ em biết.”

 

Đồng Hữu Nhi vẫn từ chối giao tiếp, thậm chí còn co người ra phía sau. Chỉ cần nghe đến mấy chữ “trường Huệ Á”, cô ấy liền ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, vùi cả đầu xuống.

 

Dáng vẻ đó khiến Triều Triều chợt nhớ đến Cười Cười.

 

Hồi ấy, khi Cười Cười vừa được cứu ra, cũng chẳng chịu nghe ai, không muốn nói chuyện với cảnh sát, sợ người lớn, ăn uống cũng chẳng dám ăn nhiều.

 

Triều Triều nghĩ, chuyện này cô có kinh nghiệm rồi.

 

Có lẽ chị gái này cũng sợ người lớn, nên mẹ nói gì cô ấy đều không để ý. Biết đâu mình còn nhỏ, nói chuyện lại dễ khiến cô ấy lắng nghe.

 

Triều Triều bèn bước lên mấy bước:

“Chị ơi, mẹ em…”

 

Lời còn chưa dứt, Đồng Hữu Nhi đã hoảng loạn hét lên:

“Đừng! Đừng tới đây! Đừng chạm vào tôi!”

 

Triều Triều giật mình, Giản Vân Tang vội kéo con về, ôm ra sau lưng.

 

Bà cau mày hỏi:

“Có đ.á.n.h trúng con không?”

 

Triều Triều vội lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn lo lắng nhìn Đồng Hữu Nhi. Thôi xong, ngay cả mình nhỏ như vậy mà chị ấy cũng sợ, thì còn ai khuyên được? Mà mình nói chuyện còn chưa sõi nữa…

 

Giản Vân Tang thấy con không bị dọa, ngược lại còn muốn giúp đỡ, thì vừa buồn vừa thương.

 

Nhưng bà không dám để Triều Triều lại gần Đồng Hữu Nhi. Dù sao khác với Cười Cười vẫn còn bé, Đồng Hữu Nhi đã là người lớn rồi. Nếu cảm xúc không khống chế được, rất có thể sẽ làm hại đến Triều Triều.

 

Bà xoa mái tóc con, rồi giao cho Giản Vân Lộ bế.

 

Sau đó mới quay lại, nhìn Đồng Hữu Nhi đang vùi đầu vào đầu gối.

 

Giản Vân Tang từng làm giáo viên. Dù bà nghiêm khắc nên trong lớp không có nạn bắt nạt, nhưng không có nghĩa ở lớp khác cũng vậy.

 

Với học trò, bà luôn kiên nhẫn.

 

Hơn nữa, bà cũng từng trải qua chuyện giống thế này.

 

Giản Vân Tang nhìn quanh, rồi dứt khoát ngồi xuống một tảng đá nhỏ.

 

“Ngày trước, chị cũng từng bị bắt nạt ở trường.”

 

Triều Triều nghe không hiểu “bắt nạt” là gì, bèn ngẩng đầu nhìn dì nhỏ.

 

Giản Vân Lộ há miệng định giải thích, nhưng lại ngập ngừng. Cô sợ kể với Triều Triều chuyện mẹ từng bị bắt nạt sẽ khiến bé đau lòng.

 

Chuyện năm xưa của Giản Vân Tang, cả nhà ai cũng biết rõ. Vì chuyện đó, bố cô vẫn day dứt mãi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng Giản Vân Tang lại rất thản nhiên, không thấy có gì không thể nói. Triều Triều sau này cũng sẽ đi học, nếu chẳng may gặp phải, bà mong con có thể dũng cảm phản kháng, giống như bà ngày đó.

 

Mà Đồng Hữu Nhi, khi nghe Giản Vân Tang nhắc đến, rõ ràng cả người khựng lại.

 

Giản Vân Tang thấy thế, mím môi. Tốt rồi, ít ra cô ấy chịu nghe.

 

Giọng bà chậm rãi, dịu dàng như đang kể chuyện:

“Hồi đó chị còn nhỏ hơn em, mới học cấp 2. Vì chuyện trong nhà, bị bạn bè coi thường. Có người thích bắt nạt kẻ yếu, rõ ràng chị chẳng bằng họ, mà họ vẫn cứ phải bắt nạt.”

 

Câu chuyện có phần tương đồng, khiến Đồng Hữu Nhi chợt thấy đồng cảm.

 

Cô từ từ buông tay, ngẩng mắt nhìn Giản Vân Tang.

 

Vừa rồi thấy bà nhanh nhẹn đ.á.n.h ngã Đinh Hàn Hàm và mấy người kia, cô cứ nghĩ bà chẳng thể hiểu hoàn cảnh khó xử của mình, lời khuyên cũng chỉ là mấy câu an ủi rỗng tuếch.

 

Dù sao bọn họ cũng là người xa lạ, cần gì quan tâm cô sống c.h.ế.t thế nào. Người như cô, làm gì xứng đáng được ai thương xót?

 

Thế mà bà ấy lại nói — chị cũng từng giống mình.

 

Giản Vân Tang thấy cô buông lỏng, bèn mỉm cười nói tiếp:

“Họ dùng lời lẽ công kích chị, chê cười chị, lôi kéo các bạn khác cùng xa lánh chị. Thấy chị không phản ứng, họ càng quá đáng hơn: chặn chị trong nhà vệ sinh, giật tóc, còn lấy bút vẽ đầy mặt chị.”

 

Giản Vân Tang chưa kể hết, thì nghe thấy tiếng nức nở.

 

Quay đầu lại, chị thấy Triều Triều nước mắt lã chã, Giản Vân Lộ luống cuống dỗ dành.

 

Giản Vân Tang vừa buồn vừa thương, bế con qua:

“Khóc cái gì thế?”

 

“Mẹ… con không biết… trước kia mẹ bị người ta bắt nạt nhiều như vậy…” – bé khóc đến nghẹn ngào – “Mẹ ơi, phải làm sao bây giờ? Con không giúp được mẹ, lúc đó con không ở bên cạnh mẹ…”

 

Giản Vân Tang lau nước mắt cho con, dịu dàng nói:

“Mọi chuyện qua rồi, không phải mẹ vẫn ổn đây sao?”

 

“Nhưng con thấy con chẳng ra gì… con không thể ở bên mẹ, con vô dụng lắm.”

 

Ánh mắt Giản Vân Tang trầm xuống, ôm chặt con, giọng khàn đi:

“Cũng vậy thôi… những năm con bị bắt nạt, mẹ cũng không ở bên con. Mẹ day dứt, tự trách vì đã không bảo vệ được con.”

 

Triều Triều ngẩng đầu vội nói:

“Mẹ đừng tự trách, con cũng không trách, mẹ cũng đừng tự trách nữa.”

 



 

Người Đại Khải xem Màn Trời, lòng cũng nghẹn lại.

 

Mấy ngày nay, họ thấy Triều Triều ăn ngon mặc đẹp, đi chơi chỗ này chỗ kia, được cha mẹ yêu thương. Có người thậm chí còn ghen tỵ.

 

Nhưng tất cả những thứ đó suýt khiến họ quên mất: Triều Triều từng chịu khổ đến thế nào. Có những tổn thương… là vĩnh viễn còn đó.

 

Một tiểu thư vốn từ nhỏ sống trong nhung lụa thở dài:

“Triều Triều thật đáng thương… Giản cô nương cũng kỳ quá, sao phải kể mấy chuyện đau lòng, làm Triều Triều buồn thêm.”

 

Có người phản bác:

“Cô ấy làm vậy là để cứu người. Nếu không nói, chẳng phải Đồng cô nương đã tìm đến cái c.h.ế.t rồi sao?”

 

Người khác lại dè bỉu:

“Nhưng nói nhiều thế mà Đồng cô nương vẫn chẳng phản ứng, ngược lại làm Triều Triều bị kích động mạnh.”

 

Vừa dứt lời, Màn Trời đã thay đổi.

 

Cô gái tưởng chừng không phản ứng – Đồng Hữu Nhi – bỗng ngẩng đầu.

 

Nước mắt tuôn trào, cô quay sang nhìn Giản Vân Tang. Hóa ra, chị ấy cũng từng bị như mình. Bị nhốt trong WC, bị giật tóc, bị dìm đầu xuống nước…