Trở Về Sau Xuyên Không: Cả Cổ Triều Nhìn Ta Lớn Lên

Chương 135: Anh họ gọi điện.



“Vậy… chị lúc đó đã làm thế nào?”

 

Đại khái vì cảm giác đồng bệnh tương liên, rốt cuộc Đồng Hữu Nhi cũng khẽ mở miệng, giọng nghẹn ngào, rất nhỏ.

 

Giản Vân Tang vẫn ôm Triều Triều, vừa vỗ nhẹ lưng cô vừa nhìn con cười dịu dàng. Nụ cười ấy khiến Triều Triều cảm thấy mẹ mình dường như đã tính sẵn tất cả trong lòng.

 

Bà nói:

 

“Chị lúc đầu đi báo với thầy cô. Thầy có gọi mấy bạn đó lên nói chuyện. Nhưng bọn chúng lén tìm chị gây chuyện. Thấy vậy không ổn, chị biết lời thầy chúng chẳng nghe, nên chị quyết định làm lớn chuyện. Ngay khi bị bắt nạt, chị liền tóm lấy đứa cầm đầu, cắn, đá, giật tóc nó. Dù chị cũng bị mấy đứa khác đ.á.n.h rất thảm, nhưng chuyện ấy làm ầm đến tai hiệu trưởng. Ba mẹ lúc đó không bỏ qua, ép trường phải xử lý. Cuối cùng, chúng bị ghi lỗi, và thật sự không dám bắt nạt chị trong trường nữa.”

 

“Ngoài trường, chúng vẫn kiếm chuyện. Thế là chị đi học võ, tập chạy. Khi người đông, đ.á.n.h không lại thì chạy; đ.á.n.h được thì đ.á.n.h trả. Lâu dần, đứa cầm đầu bị chị hành cho sợ, cuối cùng còn phải xin lỗi. Vậy nên trong trường, chị chẳng khác gì thành người nổi tiếng.”

 

Đồng Hữu Nhi nghe mà ngơ ngác, nước mắt lại trào ra.

 

Cô lắc đầu liên tục:

 

“Em không làm được… không thể nào. Trường Huệ Á khác hẳn trường thường. Đinh Hàn Hàm và mấy đứa kia đều nhà giàu có thế. Thầy cô cũng chỉ là người bình thường, nói chẳng ai nghe. Thậm chí chúng còn coi thường cả thầy cô. Ba mẹ bọn chúng đều quyên tiền cho trường, ngay cả thầy chủ nhiệm cũng phải nể mặt, thì lấy gì gọi phụ huynh, lấy gì xử phạt? Nếu em thật sự báo thầy, chẳng những không được giúp, bọn chúng còn có thể về tìm bà ngoại em gây phiền phức.”

 

Đã mở miệng thì lời tuôn ra liền mạch:

 

“Nhà em chỉ còn bà ngoại già yếu. Em không dám nói với bà chuyện ở trường. Em chẳng có ai chống lưng cả. Em thật sự sống không nổi nữa…”

 

Giản Vân Tang biết rõ tình hình của trường Huệ Á. Đây là trường tư danh tiếng nhất thành phố, chẳng khác gì quý tộc. Học phí một kỳ đã hơn hai mươi vạn, bình thường chẳng học sinh nào kham nổi. Nhưng để có thành tích cao, trường cũng nhận học sinh giỏi bằng học bổng toàn phần.

 

Đinh Hàn Hàm là loại con nhà giàu, còn Đồng Hữu Nhi chính là đi học nhờ học bổng.

 

Càng nói, Đồng Hữu Nhi càng rơi vào tuyệt vọng:

 

“Em đã nghe lời bọn nó, làm bài tập hộ, sai vặt hộ, mùa đông chúng bắt em xuống nước, em cũng nhịn. Dù bị cảm sốt vẫn phải chạy vặt cho chúng. Thậm chí hôm qua bọn nó ép em đi nhà ma. Em sợ ma lắm, vẫn phải đi. Nhưng chúng vẫn không tha. Một học trưởng kéo em ra, thế là Đinh Hàn Hàm nói em quyến rũ người ta, mắng em hư hỏng, còn dọa sẽ đi rêu rao khắp nơi gần nhà em, nói với bà ngoại em xem bà đã dạy em kiểu gì. Em… em phải làm sao? Bà em già rồi, sao chịu nổi? Nhà chúng có tiền, có thế, còn em… ngoài cái chết, em thật sự không còn cách nào khác… chị ơi, em phải làm sao đây…?”

 

Cuối cùng, cô bật khóc nức nở.

 

Triều Triều nghe mà cũng khóc theo. Cô bé cũng từng chịu khổ, nhưng hiện giờ cô đã ổn. Còn chị ấy, giống hệt những người phụ nữ trong thôn Thượng Lục từng bị áp bức đến tuyệt lộ, không còn đường sống.

 

Ngay lúc Triều Triều đang đau lòng, đồng hồ thông minh trên tay cô bất chợt reo vang.

 

Triều Triều giật mình, từ lòng mẹ chui ra, nhìn tên hiển thị rồi bước sang bên cạnh, mới bắt máy:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Alô, anh Nguyên Nguyên.”

 

“Triều Triều!!” Đầu dây bên kia vang lên giọng trách móc, “Em đang ở đâu? Sao em dám đi chơi mà không đợi anh dậy? Bỏ rơi anh như thế có nghĩa khí không hả?”

 

“Anh Nguyên Nguyên ấm ức. Hôm qua anh bị ông anh trai vô nhân tính bắt học suốt đêm, rõ ràng là ngày nghỉ, mọi người đi chơi, chỉ có anh bị ép học, không cho nghỉ. Anh mệt quá, nửa đêm mới ngủ, nên sáng nay ngủ quên. Tỉnh dậy thì trong nhà toàn người lạ, thím với Triều Triều đều không thấy đâu. Anh bị bỏ lại, tức muốn khóc, chỉ muốn em gái dỗ mới nguôi.”

 

Triều Triều dụi mũi:

“Em có gọi anh dậy mà, anh không chịu dậy thôi.”

 

Cậu còn định hừ hừ thì chợt sững lại:

“Khoan, Triều Triều, em làm sao thế? Em khóc à?”

 

Chưa kịp nói thêm thì trong điện thoại vang lên một giọng khác, trầm hơn, xen lẫn lo lắng:

“Triều Triều, em đang khóc? Ai bắt nạt em?”

 

Là anh họ – Hạ Triết Ngạn.

 

Triều Triều theo bản năng lắc đầu, rồi chợt nhớ họ không nhìn thấy, bèn vội đáp:

“Không ai bắt nạt em. Em chỉ nghe chuyện buồn nên thấy khổ sở thôi.”

 

Nguyên Nguyên tò mò, níu tay áo anh họ:

“Chuyện buồn gì thế?”

 

Hạ Triết Ngạn đẩy em trai ra, chau mày:

“Triều Triều, bên cạnh em sao ồn thế? Em đang ở đâu? Có ai đi cùng không?”

 

Triều Triều chớp mắt. Ồn? À, đó là tiếng khóc của chị Đồng Hữu Nhi. Mẹ không ngăn cản, chỉ đưa khăn giấy, chắc định để cô khóc xong rồi mới nói.

 

Thấy cảnh ấy, Triều Triều càng lo lắng. Chị ấy không chịu cho cô lại gần, cách mẹ nói chuyện cũng không hiệu quả. Vậy giờ phải làm sao? Không lẽ sau này chị ấy còn muốn nhảy cầu nữa?

 

Không nghe thấy cô bé trả lời, giọng Hạ Triết Ngạn dồn dập hơn:

“Triều Triều, nói cho anh biết em đang ở đâu. Có phải thím không ở bên cạnh? Bên em còn ai?”

 

Triều Triều vội vàng đi xa chỗ tiếng khóc. Giản Vân Lộ liền theo sát, che chở cô.

 

Đợi đến nơi yên tĩnh hơn, Triều Triều mới nhỏ giọng nói vào điện thoại:

“Anh họ, em không sao. Mẹ vẫn ở bên cạnh em. Hiện tại… bọn em đang ở trên cầu gần trường Huệ Á.”