Triều Triều ngủ rồi, màn trời cũng tối xuống.
Giản Vân Tang vẫn trừng mắt nhìn căn phòng tối đen, rất lâu sau mới khẽ nói:
“Sau khi về nhà, mình ôm Triều Triều sang phòng chúng ta ngủ nhé.”
Bên cạnh, hơi thở của Hạ Nam Châu rõ ràng dừng lại một chút, rồi ông hơi nghiêng người, khẽ cười:
“Ừ.”
Thật ra giường trong phòng Triều Triều cũng không nhỏ, ba người ngủ chung vẫn đủ. Nhưng để vợ chồng vào phòng con nít ngủ thì luôn thấy kỳ kỳ.
Triều Triều ngủ rất say, đến hôm sau Dư Tử Mặc tới, cô vẫn chưa bị đánh thức.
Đợi đến khi cô bước ra với mái tóc rối, liền thấy cậu mình đang ngồi chơi điện thoại trong phòng khách.
Nghe tiếng động, Dư Tử Mặc lập tức ngẩng đầu, cất ngay điện thoại:
“Triều Triều tỉnh rồi à?”
“Ba mẹ đâu rồi ạ?”
Dư Tử Mặc nắm tay cô dẫn đi rửa mặt:
“Mẹ con đến bệnh viện thăm bà ngoại, ba thì đang gọi điện ở phòng bên. Nghe được không?”
Triều Triều nghiêng tai, quả nhiên nghe thấy giọng trầm thấp của ba vọng ra từ phòng họp bên cạnh.
Cô gật đầu, nhanh chóng rửa mặt xong.
Dư Tử Mặc dẫn cô đến cửa phòng họp, thò đầu vào. Nhân lúc Hạ Nam Châu tạm ngừng, cậu nhỏ giọng:
“Anh rể, em đưa Triều Triều xuống lầu ăn sáng nhé. Ăn xong sẽ về.”
Hạ Nam Châu che micro điện thoại, quay sang nhìn Triều Triều:
“Đợi ba chút, ba lấy đồ rồi đi cùng hai đứa.”
“Không cần đâu ạ, ba cứ bận việc đi. Con với cậu xuống được rồi.” Triều Triều vội lắc đầu. Cô biết nhà ăn ngay dưới lầu, lại có cậu đi cùng nên không sợ.
Hạ Nam Châu cười:
“Không sao, chỉ gọi điện thôi, lát nữa gọi tiếp cũng được.”
Ông kiên quyết muốn đi cùng, Triều Triều đành chờ.
Xuống đến tầng một, Hạ Nam Châu không vào nhà ăn mà đưa thẻ phòng cho Dư Tử Mặc:
“Anh ăn rồi. Anh chờ ở đại sảnh, hai đứa cứ từ từ ăn.”
“Vâng.”
Dư Tử Mặc nắm tay Triều Triều bước vào nhà hàng buffet. Cô thấy lạ lẫm, lần đầu tiên được tự chọn đồ ăn.
Vì cô nhỏ người, Dư Tử Mặc bế thẳng lên để cô dễ nhìn. Cô chỉ món nào, cậu sẽ lấy giúp.
Triều Triều tò mò hỏi nhỏ:
“Thật sự không mất tiền ạ? Lấy bao nhiêu cũng không mất tiền?”
“Trong phí phòng đã bao gồm bữa sáng rồi, lấy bao nhiêu cũng không cần trả thêm. Với lại, bụng con nhỏ xíu, ăn được bao nhiêu chứ? Yên tâm, người ta làm ăn sẽ không thiệt đâu.”
Triều Triều sờ bụng, cảm thấy mình vẫn ăn được.
Cô cẩn thận nhìn khắp nơi. Rất nhiều món chưa từng thấy bao giờ.
Dù mẹ Triệu ở nhà nấu đa dạng thật, nhưng cũng không nhiều và phong phú như ở đây. Cô nhìn món nào cũng thấy ngon.
Cô thấy cháo, sữa bò, bánh tart trứng, cơm chiên, rau củ. Cũng có bánh mì, bánh kem, trứng gà, xúc xích – những món quen thuộc.
Những món lạ thì Dư Tử Mặc giải thích cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cho đến khi cô nhìn thấy trong khay bày… khoai lang đỏ.
Khoai lang đỏ, đây là món Triều Triều thấy lần đầu tiên sau khi về hiện đại.
Nhưng cô mới ăn một lần, từ lúc về nhà họ Hạ thì chưa ăn lại.
Cô còn nhớ mang máng hương vị ngọt ngọt, lại chắc bụng.
Nghĩ vậy, cô liền chỉ vào.
Dư Tử Mặc hỏi:
“Con muốn ăn khoai lang đỏ à?” Thấy Triều Triều gật đầu, cậu liền cười:
“Cái này thì đừng. Ở đây chỉ là khoai lang hấp, hương vị bình thường thôi. Cậu nói cho con biết, lát nữa chúng ta ra ngoài mua khoai lang nướng. Ở gần bệnh viện có chỗ bán, nướng lên thơm lắm. Vỏ cháy xém thơm phức, ruột dẻo ngọt. Một miếng thôi mà vừa thơm vừa bùi. Cậu ăn nhiều loại rồi, khoai lang nướng ở đó ngon nhất. Ông chủ có tay nghề thật sự đấy.”
Cậu còn nuốt nước bọt.
Triều Triều nghe mà thèm, bèn rụt tay lại, không nhìn khoai lang hấp nữa.
Đến khi Dư Tử Mặc lấy đồ ăn về bàn, Triều Triều vẫn nhịn không nổi hỏi:
“Cậu thường ăn khoai lang đỏ lắm à?”
“Cũng không hẳn. Hai năm trước cậu và ba về quê, có ông chú họ tặng hẳn một bao to khoai lang đỏ nhà ông trồng, bảo mang về Phàn Thành. Thế là mẹ cậu chế biến đủ kiểu: khoai nướng, khoai luộc, khoai hầm… ăn đến mức ngày nào cũng sợ… À, ý là phát ngán. Nên hơn một năm cậu chẳng dám động vào, chỉ dạo gần đây mới dám ăn lại.”
Triều Triều chớp mắt:
“Tặng người cả bao to khoai lang đỏ ạ? Mẹ nói sản lượng cao, hóa ra đúng là thật.”
Đó là lương thực quý mà. Ở thôn Thượng Lục, chẳng ai dám hào phóng đến mức tặng cả bao. Ông chú họ kia chắc lớn tuổi lắm, trồng cũng cực nhọc, vậy mà còn tặng nhiều, chứng tỏ nhà ông có rất nhiều.
Dư Tử Mặc nghe cô lẩm bẩm thì bật cười:
“Khoai lang đỏ tất nhiên sản lượng cao.”
“Cậu đã từng trồng chưa?”
“Cậu á? Đương nhiên chưa. Nhưng cậu có chụp ảnh khoai lang đỏ đấy, chắc chắn con chưa thấy bao giờ. Đợi cậu cho xem.” Dư Tử Mặc lôi điện thoại ra.
Triều Triều chưa kịp phản ứng, thì người Đại Khải dưới màn trời đã thở gấp, cổ gần như dán sát vào ánh sáng.
Cảnh Tuyên đế vội dặn quan ghi chép:
“Mau, nhìn cho kỹ, vẽ lại ngay.”
Từ lúc nghe Triều Triều nhắc đến khoai lang đỏ, bọn họ đã nóng lòng, chỉ chờ thêm chi tiết.
Không ngờ Triều Triều lại hỏi đúng trọng tâm, thậm chí Dư Tử Mặc còn lôi cả ảnh ra.
Trước đó, họ chỉ thấy khoai lang đã chín, còn nó mọc ra sao thì không biết.
Bây giờ, cuối cùng cũng thấy được khoai lang khi còn dưới đất – quả thật là bất ngờ lớn.
Trong ảnh có cảnh Dư Tử Mặc nhổ cả bụi khoai, có cảnh cậu ôm củ khoai to đỏ au, tay dính đầy đất, mặt ngốc nghếch, còn có cảnh cậu đứng giữa ruộng khoai chống nạnh.
Triều Triều xem mà ngạc nhiên không thôi, nhất là khi thấy bụi khoai dưới đất treo lủng lẳng rất nhiều củ. Cuối cùng cô mới hiểu thế nào gọi là “sản lượng cao”.
Người Đại Khải thì ồ lên liên tục:
“Trời ơi, thì ra khoai lang đỏ mọc dưới đất!”
“Nếu không tận mắt thấy, chúng ta còn chẳng biết phải đào dưới đất mới có.”
Cảnh Tuyên Đế khoan khoái vô cùng:
“Tốt! Tốt lắm! Các ngươi nhớ kỹ hình dáng bụi khoai, mau vẽ lại. Các địa phương lập tức cho người tìm.”
Cuối cùng, việc tìm khoai lang đỏ đã có thêm một manh mối quan trọng.