Trở Về Sau Xuyên Không: Cả Cổ Triều Nhìn Ta Lớn Lên

Chương 96: Ánh sáng mặt trời Từ Ấu Viện.



Dư Tử Mặc cho Triều Triều xem xong ảnh chụp, lúc này mới bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện.

Triều Triều vẫn còn suy nghĩ:

 

“Nếu ở thôn Thượng Lục cũng có loại khoai lang đỏ này thì tốt rồi, như vậy Lâm Lan tỷ tỷ và mọi người sẽ không bị đói bụng.”

 

Giờ phút này, ở bến tàu Tào Châu, Lâm Lan nghe vậy, hốc mắt liền cay xè. Triều Triều luôn như thế, chỉ cần cuộc sống của cô bé dễ chịu hơn một chút, là sẽ nhớ ngay đến người khác.

 

Rõ ràng chính mình còn nhỏ xíu, vậy mà vẫn lo nghĩ đủ thứ.

 

Cha Lâm vỗ vai con gái:

“Đi thôi, lên thuyền trước đã.”

 

Bọn họ đi đường bộ mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng chuẩn bị đi đường thủy.

 

Nghe nói tới kinh thành còn phải mười ngày, nhưng vì đây là quan thuyền, thực ra đã rất nhanh rồi.

 

Con thuyền cực lớn, đây là lần đầu tiên Lâm Lan được nhìn thấy một con thuyền như vậy. Trước kia cô chỉ từng đi mấy con đò nhỏ, chỉ có thể chạy trên sông con hoặc hồ nhỏ.

 

Trước mắt con thuyền này có tận hai tầng. Bọn họ ở tầng hai, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy phong cảnh xa xa.

 

Tuy không thể so với máy bay mà Triều Triều ngồi, nhưng đối với bọn họ mà nói, đã đủ để mở rộng tầm mắt.

 

Ba người nhà họ Hồ cùng Khương lão tam thì bị giam ở khoang dưới. Không nói gì khác, chỉ riêng tầm mắt đã tối tăm bức bối, hơn nữa bọn họ không thể tự do đi lại. Vừa rồi lúc thoáng gặp, nét mặt vẫn còn mang theo bất bình, phẫn uất.

 

Lâm Lan coi như không thấy. Suốt dọc đường đi, bọn họ cũng từng cố tìm cơ hội muốn nói chuyện, nhưng cô luôn tránh né. Mà họ cũng không dám ồn ào, sợ gây chú ý rồi lại bị đánh.

 

Chính vì vậy, bọn họ càng thêm oán hận. Nghĩ rằng rõ ràng đều là dân thôn Thượng Lục, cũng chẳng có thù sâu oán nặng gì, vậy mà vì sao không chịu giúp họ? Chỉ nói vài câu cũng được cơ mà?

 

Nhưng đúng như Chu bà từng nói, tất cả những đãi ngộ tốt đẹp này, được ăn ngon, được chỗ ở tử tế, được đi kinh thành gặp Hoàng thượng… đều là nhờ Triều Triều mang đến.

 

Đã thế thì sao có lý gì, lại còn muốn dựa vào phúc của Triều Triều để đi giúp đỡ những kẻ từng bắt nạt, ngược đãi cô bé?

 

Không có đạo lý như vậy.

 

Cho nên mặc kệ nhà họ Hồ hay Khương lão tam có mắng nhiếc thế nào, Lâm Lan cùng những người khác đều coi như không nghe thấy.

 

Bây giờ đã lên thuyền, khoảng cách lại xa hơn, tiếp theo chỉ sợ chẳng có cơ hội gặp mặt, bọn họ cũng được yên tĩnh thêm nhiều.

 

Vừa nghĩ vậy, liền thấy Quách tú tài gõ cửa bước vào.

 

“Chúng ta sắp đi đường thủy, việc liên lạc sẽ không tiện. Nhân lúc thuyền chưa rời bến, có muốn viết thư về nhà báo bình an không?”

 

Cha Lâm nghe xong liền mừng rỡ. Ông và con gái rời thôn Thượng Lục đã nhiều ngày, điều lo lắng nhất chính là vợ vừa sinh đang ở cữ cùng đứa con gái nhỏ mới đầy tháng.

 

Ngày nào ông cũng nghĩ, liệu bỏ mặc vợ con ở nhà mà đi xa thế này có ổn không? Nhưng lại không nỡ để con gái lớn một mình đi kinh thành, nên mới rối rắm đến mức tóc bạc đi không ít.

 

“Chúng tôi cũng muốn viết thư lắm, chỉ là không biết chữ thôi.”

 

“Không sao, mọi người cứ nói, tôi viết hộ. Đến lúc đó sẽ đưa tới nhà thôn trưởng, nhờ ông ấy tìm người đọc giúp.”

 

Cha Lâm lập tức gật đầu:

“Được, vậy phiền Quách tú tài viết giúp chúng tôi một bức, nói rằng chúng tôi trên đường đều bình an.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thím Dư l cùng mấy người khác cũng vội vã chen tới. Thật ra, lần đầu tiên đi xa nhà, lại đi hẳn tới tận kinh thành, ai nấy đều nhớ người nhà, được viết thư báo bình an thì không khỏi hớn hở, háo hức.

 

Trong khi nhóm Lâm Lan nhờ Quách tú tài viết thư, thì ở thôn Thượng Lục, thôn trưởng và mọi người đang bận rộn bàn bạc việc xây Ánh Sáng Mặt Trời Từ Ấu Viện.

 

Hôm qua Cao Hồng Phi đã nhận được thánh chỉ, lệnh cho ông chọn địa điểm xây viện.

 

Hôm nay ông lập tức đến thôn Thượng Lục tìm Lương Nguy bàn bạc, rồi cùng Nhạc Sài chạy khắp nơi xem xét. Sau một hồi cân nhắc, bọn họ quyết định chọn ngay ở thôn Thượng Lục.

 

Giờ phút này, Cao Hồng Phi còn đang đi khảo sát khắp thôn. Được Nhạc Sài dẫn đi giới thiệu, ông ta cũng đã nắm rõ cách bố trí của thôn, cuối cùng chọn mảnh đất gần ngay cổng thôn.

 

Xây ở đó thì ra vào thuận tiện.

 

Thôn Thượng Lục vì Triều Triều mà nổi danh khắp huyện Hoài Bình. Những ngày gần đây, dân chúng nghe tin tìm tới đông vô kể, chỉ là phần lớn đều bị sai dịch chặn ngoài cổng.

 

Nhưng lần này, khi việc chọn chỗ xây Từ Ấu Viện lan ra, tin tức liền truyền khắp. Không biết ai mở đầu trước:

 

“Cao đại nhân, xây Từ Ấu Viện là chuyện tốt, là việc thiện. Chúng tôi cũng muốn quyên góp chút ít. Nhà tôi còn dư tiền, xin quyên một trăm lượng, mong đại nhân nhận cho.”

 

Nghe vậy, những người khác lập tức xôn xao:

“Đại nhân, tôi cũng quyên, tôi cũng quyên!”

 

Trong đám đông còn có dân thường và người từ thôn lân cận, nghe thấy bọn nhà giàu thi nhau quyên tiền, ai nấy đều hâm mộ, cũng cảm thấy kích động.

 

Cao Hồng Phi và Lương Nguy nhìn nhau, trong lòng không khỏi động tâm, nhưng ông vẫn lắc đầu:

 

“Chuyện này đã có thánh thượng định sẵn. Màn trời cho chúng ta thấy không ít thứ hữu ích, Đại Khải nhờ đó mà hưởng lợi rất nhiều. Tất cả số tiền thu lợi từ việc đó sẽ dùng cho Từ Ấu Viện.”

 

Mọi người nghe vậy, liền bừng tỉnh: quả thật, tất cả là phúc lợi mà Triều Triều mang đến.

 

Có kẻ lanh trí hơn liền lên tiếng:

“Đại nhân, chúng tôi cũng nhờ màn trời mà hưởng lợi nhiều lắm. Nhờ màn trời, chúng ta có cách đối phó đậu mùa, rồi lại có manh mối về giống lương thực năng suất cao. Vừa rồi Triều Triều thậm chí cho chúng ta thấy cả khoai lang đỏ mọc dưới đất. Với năng lực của triều đình, chẳng bao lâu nữa chắc chắn tìm được loại lương thực ấy. Đến lúc đó, ai ai cũng được hưởng lợi. Một khi như vậy, chúng tôi quyên góp chút tiền làm việc thiện cũng là điều nên.”

 

“Đúng vậy, đại nhân, chúng tôi cũng muốn góp một phần sức.”

 

Cao Hồng Phi lộ vẻ trầm ngâm. Thật ra ông cũng thấy chủ ý này không tệ.

 

Bệ hạ đã quyết định lập Từ Ấu Viện trên khắp cả nước, chỉ tính riêng xây dựng đã tốn rất nhiều bạc, chưa kể về sau còn phải duy trì lâu dài. Chỉ dựa vào triều đình thì khó mà đủ.

 

Đám dân thường thì thôi, nhưng những kẻ lắm tiền nhiều của, nếu đã nhờ màn trời mà kiếm bộn bạc, thì bỏ ra một phần cũng là chuyện phải.

 

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng việc này không thuộc quyền quyết định của ông.

 

Thấy đã có người rút ngân phiếu ra, Cao Hồng Phi chỉ đành nói:

“Tấm lòng của mọi người, bản quan đã biết. Việc này bản quan sẽ tấu trình lên thánh thượng, có quyên góp hay không, sẽ do triều đình định đoạt. Sau này bản quan sẽ thông báo kết quả cho mọi người.”

 

“Được, vậy chúng tôi chờ tin tốt từ đại nhân.”

 

Cao Hồng Phi lúc này mới quay sang cùng Lương Nguy thấp giọng bàn bạc. Bên cạnh, Nhạc Sài mấy lần định mở miệng nhưng lại thôi.

 

Lương Nguy vốn tinh ý, lập tức hỏi:

“Thôn trưởng Nhạc, có gì thì cứ nói thẳng.”