Trở Về Sau Xuyên Không: Cả Cổ Triều Nhìn Ta Lớn Lên

Chương 98: Chỉ số tăng lên tận 60.



Cao Hồng Phi đánh giá hắn một lát, rồi nói:

“Ngươi nói trước đi.”

 

“Chính là… cái Từ Ấu Viện này sau khi xây xong, có thể cho Hòn Đá Nhỏ vào ở không?”

 

Cao Hồng Phi ngẩn ra, hỏi lại:

“Cậu nói thằng bé này?” Ông chỉ vào đứa bé trong lòng Nhạc Sài.

 

Nhạc Sài gật đầu, giọng dứt khoát:

“Đứa nhỏ này không cha không mẹ, cũng không có người thân chăm sóc, rất phù hợp với điều kiện nhận nuôi của Từ Ấu Viện.”

 

Hòn Đá Nhỏ năm nay mới bốn tuổi, còn nhỏ hơn cả Triều Triều.

 

Nó là đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ. Cha nó vốn là thợ săn, thuở nhỏ theo cha mẹ chạy nạn tới thôn Thượng Lục. Sau đó cha mất sớm, chỉ còn hai mẹ con nương tựa lẫn nhau.

 

Trong nhà vốn không có ruộng đất, phải hơn hai mươi tuổi cha nó mới cưới được vợ.

 

Sau này vợ mang thai, ông ta lại gặp nạn khi đi săn trong núi, không thể trở về. Trong nhà chỉ còn bà cụ và người vợ đang mang thai.

 

Đến khi Hòn Đá Nhỏ chào đời, không còn trụ cột trong nhà, cuộc sống ngày càng khó khăn. Mẹ nó chịu không nổi, một đêm lặng lẽ thu dọn tay nải, ôm hết tiền bạc bỏ đi.

 

Không ai biết bà ta đi đâu. Nhà mẹ đẻ bà ở sâu trong núi, hôn nhân này coi như bán cho nhà họ, vậy nên chắc chắn bà cũng chẳng dám quay về. Từ đó về sau, bặt vô âm tín.

 

Trong nhà chỉ còn lại Hòn Đá Nhỏ và bà nội. Người bà ấy từng chịu đủ đả kích: chồng mất, con trai mất, con dâu bỏ trốn. Thân thể vốn không khỏe, lại phải gắng gượng quá lâu, cuối cùng nửa năm trước cũng không chống đỡ nổi mà qua đời.

 

Hiện tại, trong nhà chỉ còn lại mình Hòn Đá Nhỏ.

 

May là năm xưa cha nó từng giúp Nhạc Sài một lần, vì vậy Nhạc Sài vẫn để tâm chăm sóc. Nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng mang đồ ăn qua, chứ không thể đem thằng bé về nuôi, bởi chính ông cũng có gia đình phải lo.

 

Nửa năm qua, Hòn Đá Nhỏ gần như sống nhờ cơm của cả thôn. Nó giống Triều Triều, thường xuyên ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn phải gắng sức lao động dù tuổi còn nhỏ.

 

Thậm chí, vì cha nó mất trước khi nó chào đời, sau này bà nội cũng không còn, trong thôn có vài kẻ mê tín coi nó là “có mệnh khắc người thân”, nên xa lánh.

 

Điểm duy nhất nó may mắn hơn Triều Triều, là không ai đánh chửi nó. Nhưng cuộc sống của nó cũng chật vật chẳng kém, phải ở trong căn nhà nhỏ dưới chân núi, cách xa thôn, đêm đến thường xuyên sợ hãi, ngủ không yên.

 

Nhà nó cũng chẳng có gì đáng giá, nếu không đã sớm bị bọn du thủ du thực cướp sạch. Tuy vậy, Nhạc Sài biết đã có người ngấp nghé, định bán thằng bé lấy tiền.

 

May mắn thay, sau khi chuyện của Triều Triều xảy ra, thôn Thượng Lục được cả triều đình để mắt tới, lại có Lương đại nhân tọa trấn, nên không ai dám làm càn, càng không dám động đến Hòn Đá Nhỏ.

 

Thậm chí, nhiều dân trong thôn sau khi trải qua chuyện của Triều Triều, bắt đầu tin “ở hiền gặp lành”, đối xử với nó cũng tốt hơn. Nhà nào nấu được món ngon còn san sẻ một phần. Nhờ vậy, thằng bé mới dần dần có da có thịt hơn trước.

 

Nhưng rõ ràng đây không phải kế lâu dài. Cách tốt nhất vẫn là tìm cho nó một nơi nương thân ổn định — chẳng hạn như Từ Ấu Viện sắp mở cửa.

 

Nói xong, Nhạc Sài tha thiết nhìn Cao Hồng Phi.

 

Người kia cùng Lương Nguy trao đổi ánh mắt. Họ biết, điều kiện để Từ Ấu Viện nhận trẻ được Hoàng thượng quy định rất nghiêm ngặt. Đã làm việc thiện thì phải làm đến nơi đến chốn, tuyệt đối không thể để kẻ xấu lợi dụng.

 

Mà hoàn cảnh của Hòn Đá Nhỏ rõ ràng là thật. Với tính cách của Nhạc Sài, cũng chẳng dám bịa đặt để lừa họ.

 

Ánh mắt Cao Hồng Phi dừng lại trên người Hòn Đá Nhỏ. Thằng bé trông rất sợ, chặt chẽ nắm lấy tay áo Nhạc Sài. Vẻ mặt ấy lại giống hệt khi Triều Triều nhìn thấy mẹ trong “màn trời” lần đầu tiên.

 

Cao Hồng Phi thoáng ngẩn người, rồi cùng Lương Nguy bàn bạc một chút, cuối cùng gật đầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhạc Sài thở phào, ánh mắt nhìn Hòn Đá Nhỏ đầy vui mừng.

 

Từ Ấu Viện này khác hẳn những nơi khác — nó được thành lập dưới danh nghĩa Triều Triều, lại được Hoàng thượng đặc biệt coi trọng, cả thiên hạ giám sát, chẳng ai dám tham ô hay làm bậy.

 

Hơn nữa, Từ Ấu Viện lại đặt ngay tại thôn Thượng Lục. Nghe ý của Cao huyện lệnh, đến khi vận hành sẽ nhờ những người quen thuộc trong thôn hỗ trợ — như gia đình của Lâm Lan.

 

Những người này từng giúp Triều Triều, nhân phẩm không thành vấn đề. Vừa giúp họ có thêm thu nhập cải thiện cuộc sống, vừa khiến mọi người yên tâm.

 

Nhạc Sài nghĩ, Hòn Đá Nhỏ được gửi vào đó chắc chắn sẽ không chịu thiệt. Ở nơi quen thuộc, lại có cơm ăn áo mặc, thằng bé nhất định sẽ trưởng thành bình an.

 

Cho dù thế nào, ông là thôn trưởng, cũng sẽ thường xuyên đến thăm, không để nó bị bắt nạt.

 

Hòn Đá Nhỏ thì vẫn ngây thơ, chưa hiểu hết. Nhạc Sài ngồi xuống kiên nhẫn giải thích.

 

Thằng bé lúc thì nhìn ông, lúc lại liếc Cao Hồng Phi, rồi ngẩng đầu nhìn “màn trời”. Cuối cùng nó gật đầu, dù chưa hiểu nhiều.

 

Ngay khi nó gật đầu, màn trời của Triều Triều đột nhiên sáng rực. Cô kinh ngạc mở to mắt.

 

Giản Vân Tang ngẩng lên, thấy biểu cảm của con gái thì ngạc nhiên hỏi:

“Sao vậy?”

 

Triều Triều hít sâu một hơi, liếc sang bà ngoại và cậu đang trò chuyện, rồi nhỏ giọng nói:

“Chỉ số năng lượng lại tăng thêm 60.”

 

Giản Vân Tang kinh hãi.

 

“60?? Nhiều như vậy?”

 

Mới vừa rồi tăng 5 điểm, bà vựa kịp nghe Hạ Nam Châu kể. Vậy mà mới mười mấy phút trôi qua, lại tăng thêm 60?

 

Hơn nữa, con số này còn lớn hơn cả lần giúp Cung Tinh Văn thoát khỏi dì Thôi trước đó — lúc ấy chỉ tăng 30.

 

Bà ngẫm nghĩ, rồi hỏi khẽ:

“Có phải lần này vẫn là giọng nói mơ hồ, như từ rất xa truyền tới?”

 

Triều Triều gật đầu:

“Vâng.”

 

Giản Vân Tang nheo mắt. Có thể lần tăng vọt này cũng liên quan đến một sự kiện đặc biệt.

 

Thấy Dư Tử Mặc tới rủ Triều Triều chơi, bà khẽ đẩy con đi, còn mình ngồi tĩnh lặng trên sofa một lát, rồi ra ngoài gọi điện cho Hạ Nam Châu.

 

Ông vừa cúp máy chuẩn bị bước vào, liền thấy sắc mặt bà nghiêm trọng, vội dừng lại hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

 

Giản Vân Tang nhỏ giọng kể lại. Nghe xong, Hạ Nam Châu cũng cau chặt mày.

 

“Chỉ số năng lượng này rốt cuộc đến từ đâu?”

 

Cứ tăng lên liên tục như vậy, khiến trong lòng họ ngày càng bất an.

 

Giản Vân Tang do dự một lát, rồi nói:

“Anh… em đột nhiên có một suy nghĩ rất táo bạo. Anh có muốn nghe không?”