Trở Về Sau Xuyên Không: Cả Cổ Triều Nhìn Ta Lớn Lên

Chương 99: Cảnh Tuyên Đế kích động.



Hạ Nam Châu cùng vợ đi vào phòng bệnh, hai người ngồi ở phòng tiếp khách nói chuyện nhỏ giọng.

 

Nghe vậy, ông hỏi khẽ:

“Ý tưởng gì, em nói thử xem.”

 

Giản Vân Tang nuốt nước miếng, không quá chắc chắn:

“Anh nói xem, chỉ số năng lượng của Triều Triều… có thể nào không phải do thế giới của chúng ta này mà tăng lên không?”

 

“Ý em là…”

 

“Dạo này chúng ta không làm gì đặc biệt, cũng chẳng giúp ai cả. Quỹ hội ánh sáng mặt trời cũng vẫn vậy, nên năng lượng tăng chắc chắn không liên quan đến chúng ta.” Giản Vân Tang càng nói càng thấy suy đoán của mình có lý. “Triều Triều từng nói, giọng kia hình như truyền đến từ nơi rất xa, còn lẫn tạp âm như sóng yếu. Vậy có khi nào là từ thế giới cô bé từng ở, bọn họ làm việc thiện nên ảnh hưởng đến chỉ số năng lượng của Triều Triều?”

 

Nếu đám người Cảnh Tuyên Đế nghe được, chắc chắn sẽ bội phục đầu óc của Giản Vân Tang.

 

Bởi vì bà đoán trúng rồi.

 

Hạ Nam Châu cũng theo hướng đó mà nghĩ, cảm thấy có lý. Nhưng ông vẫn băn khoăn:

“Dựa theo suy đoán của chúng ta, dù làm chuyện tốt, thì cũng phải dưới danh nghĩa Triều Triều thì năng lượng mới tăng được. Ở thôn Thượng Lục, cũng có vài người đối xử tốt với con bé, nhưng…”

 

“Trước khi đi, Triều Triều không phải đã đưa cho họ mấy chiếc nhẫn và vòng chân bạc sao? Có lẽ họ dùng số bạc đó làm việc thiện, nên chỉ số năng lượng mới tính cho Triều Triều?”

 

Nghe vậy, đúng là cũng có khả năng.

 

“Nhưng số bạc đó không nhiều, bán đi cũng chẳng được bao nhiêu. Vậy mà cách cả một thế giới, chỉ số năng lượng vẫn tăng mạnh thế này, thật sự không bình thường.”

 

Giản Vân Tang nghĩ lại, thấy cũng đúng. Bạc ít ỏi, cho dù dùng hết để giúp người thì ảnh hưởng cũng có hạn.

 

Hai người nhìn nhau, cuối cùng lại rơi vào bế tắc.

 

“Thôi cứ chờ xem. Nếu sau này chỉ số năng lượng không còn tăng bất thường nữa, thì chứng tỏ suy đoán của chúng ta đúng. Nhưng nếu tiếp tục tăng vọt, vậy…” Ông trầm giọng, “chúng ta phải điều tra rõ ràng nguồn gốc.”

 

Chỉ mong điều đó sẽ không gây bất lợi cho Triều Triều.

 

Hai người đều thoáng lo lắng, cho đến khi trong phòng vang lên tiếng La Nguyệt gọi, họ mới vội thu lại vẻ mặt, cùng nhau bước vào.

 

La Nguyệt nói với họ:

“Mẹ ở đây không sao đâu, hai đứa cũng đừng canh mãi. Chẳng phải đã thuê hộ lý cho mẹ rồi sao? Hiếm khi Triều Triều đến Phàn Thành, hai đứa đưa con bé ra ngoài chơi một chút, thả lỏng đi.”

 

Dư Tử Mặc ở bên cạnh gật đầu lia lịa:

“Đúng đúng đúng, chúng ta đi vườn bách thú đi, vườn bách thú Phàn Thành nổi tiếng lắm!”

 

La Nguyệt liếc mắt lườm cậu:

“Rõ ràng là chính con muốn đi chơi thì có! Nói cho con biết, hôm nay nghỉ ngơi một ngày thôi, ngày mai phải quay lại trường học đàng hoàng.”

 

Dư Tử Mặc: “…”

 

Cậu ỉu xìu đáp hai tiếng, rồi nhanh chóng chạy đến cạnh Giản Vân Tang, lắc lư nịnh nọt:

“Chị, đi đi mà, vừa nãy em có nói với Triều Triều, Triều Triều cũng muốn đi, đúng không nào?”

 

Triều Triều ngẩng đầu, ngơ ngác. Cô không biết vườn bách thú là gì, nhưng nghe cậu nói có thể gặp nhiều con vật thú vị thì thấy cũng hay.

 

Giản Vân Tang bất đắc dĩ lườm Dư Tử Mặc:

“Được rồi, vậy đi vườn bách thú.”

 

Dư Tử Mặc cười hì hì. Thật ra cậu còn muốn đi nhiều chỗ khác, ví dụ như nhà ma. Nhưng nghĩ lại Triều Triều còn nhỏ, nếu dám đưa con bé đến đó, chắc chắn sẽ bị mẹ, chị và anh rể đánh cho một trận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vườn bách thú hơi xa, Hạ Nam Châu liền nói:

“Anh gọi xe đến đón, mọi người chờ trước cổng bệnh viện. Anh về khách sạn lấy ít đồ đã.”

 

Đi cả ngày chắc chắn chưa về ngay, mà đồ của Triều Triều như bình giữ nhiệt, đồ ăn vặt, khăn ướt… đều để ở khách sạn.

 

Hạ Nam Châu đi trước, Giản Vân Tang dẫn hai đứa nhỏ chậm rãi xuống lầu.

 

Ra đến cổng bệnh viện, Dư Tử Mặc bỗng nghĩ đến khoai nướng, liền nói với Giản Vân Tang:

“Chị, chờ em một chút, em đưa cháu đi mua khoai nướng, ngon lắm, ngay kia kìa.”

 

Cậu chỉ về phía trước. Giản Vân Tang nhìn theo, đúng là chỉ ở ngay chỗ rẽ, đứng đây cũng nhìn thấy. Chỉ cần cậu gọi to, bà có thể chạy tới ngay.

 

Thấy vậy bà gật đầu:

“Được, nhưng không được buông tay Triều Triều.”

 

“Yên tâm đi, em đáng tin lắm. Chị với anh rể có muốn ăn không, em mua thêm luôn?”

 

“Không cần, hai đứa ăn là được rồi.”

 

Dư Tử Mặc dắt Triều Triều đi. Họ đến quán khoai nướng, phía trước còn hai ba người đang xếp hàng.

 

Cậu cúi xuống thì thầm với Triều Triều:

“Thấy chưa, cậu không gạt con đâu, quán này nổi tiếng lắm, khoai nướng siêu ngon, nên mới đông người như vậy. Có phải thơm không?”

 

Triều Triều gật đầu:

“Thơm.”

 

Người phía trước cũng ngửi thấy mùi hấp dẫn. Một người vừa trả tiền vừa hỏi ông chủ:

“Ông chủ, khoai lang này ông mua ở đâu mà vừa thơm vừa ngọt thế?”

 

Ông chủ cười đắc ý:

“Cái này á, khoai Nhữ Dương chính gốc, quê tôi đó.”

 

“Khoai lang Nhữ Dương?” Người kia lắc đầu, “Chưa nghe bao giờ.”

 

“Các cậu trẻ tuổi thì biết gì. Toàn khoe khoai tím khoai dẻo thôi. Để tôi nói cho mà nghe, khoai lang đỏ Nhữ Dương chúng tôi có từ thời Càn Long nhà Thanh, mấy trăm năm lịch sử rồi. Khi ấy dân gian có câu vè: ‘Khoai Nhữ Dương ngon chẳng sánh bằng, thơm ngọt bổ dưỡng, Hoàng thượng từng ăn khen ngợi, phong làm đặc sản.’ Nếu không ngon, sao có thể được đánh giá như thế, lại truyền đến tận ngày nay? Nếu rảnh, các cậu nên đến Nhữ Dương xem, năm ngoái diện tích trồng đã 16 vạn mẫu, sản lượng đạt 30 vạn tấn cơ đấy!”

 

Ông chủ rõ ràng rất tự hào về quê hương, tranh thủ cơ hội giới thiệu, mong ai cũng biết đến Nhữ Dương.

 

Trong khi đó, ở Đại Khải, dân chúng xem “màn trời” mà mắt sáng rực. Ban đầu chỉ nghe loáng thoáng, giờ nghe ông chủ nói tỉ mỉ, ai nấy đều sững sờ.

 

Mười sáu vạn mẫu, ba mươi vạn tấn!

 

Người giỏi tính nhẩm lập tức ra kết quả: mỗi mẫu cho ba, bốn nghìn cân, tuy chưa bằng lời Giản Vân Tang nói “một mẫu vạn cân”, nhưng dẫu sao khác vùng sẽ khác sản lượng. Chỉ cần ngàn cân thôi, cũng đã khiến người ta thèm thuồng.

 

Cảnh Tuyên Đế càng nghe càng sáng mắt. Ai ngờ chưa kịp mở lời, đã có quan viên kinh hô:

“Nghe rõ không? Ông chủ kia nói ‘Nhữ Dương’, chính là huyện Y Dương của chúng ta đó!”

 

Cảnh Tuyên Đế lập tức phản ứng, giọng kích động:

“Thật không? Người đâu, mau đi Y Dương, điều tra rõ cho trẫm!”

 

Ông kích động đến mức xoa tay liên tục.

 

Thái phó vội bước ra can ngăn:

“Bệ hạ, khoai lang đỏ vốn chưa được đưa vào Đại Khải, Y Dương cũng chưa chắc đã có.”