Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 112: Ngoại truyện 15 - [Tuyến If] Hai bảy tuổi hay mười bảy tuổi đều đáng yêu



Editor: Sel

Từ trước đến nay Trần Khoát không phải người thành thạo ứng đối, chính vì nguyên nhân ấy nên anh mới cần nhìn rõ biểu cảm của cô.

Nhưng đột nhiên, anh nhận ra rằng khi ở trước mặt cô, rất nhiều năng lực của anh đều thoái hóa.

Chẳng hạn như cô đã tháo khẩu trang rồi, vậy mà anh vẫn không thể phân biệt nổi tâm trạng cô lúc này là tốt hay xấu.

"Trước khi trả lời câu hỏi đó." Chương Vận Nghi rời ánh mắt khỏi anh, tháo dây an toàn: "Ra ngoài rồi nói."

Cảm giác đúng là kỳ lạ thật.

Vừa nãy còn ngồi trên xe, đeo khẩu trang suốt một thời gian dài mà cô vẫn có thể chịu được,Vậy mà sau khi bị anh gỡ xuống, lại bắt đầu thấy ngột ngạt.

Trần Khoát không hiểu vì sao, chỉ cảm thấy trái tim từ từ lún xuống, vẫn chủ động tắt máy xe, theo cô bước xuống, vòng qua đầu xe, đi tới bên cạnh. Cô đang mở bản đồ. Anh là người lịch sự, sẽ không cố ý nhìn trộm màn hình, chỉ quay sang nhìn hướng khác.

"Đi về phía đó." Chương Vận Nghi chỉ tay về phía trước, mắt sáng bừng lên: "Gần trường học chắc chắn sẽ có phố ăn vặt, mà đảm bảo là ngon. Giống như phố sau trường mình vậy."

Phố sau trường mình.

Năm chữ này khiến Trần Khoát có một cảm xúc rất kỳ lạ, như thể bất chợt, cô đã đưa hai người trở lại một thế giới thuộc về cả hai.

Anh không hỏi ngay cô định hỏi gì, chỉ âm thầm đi cạnh cô trên con phố xa lạ của thành phố xa lạ.

"Cho tôi hỏi cái này nhé." Cô ho nhẹ, rồi hỏi: "Cậu vừa nhắc đến ba năm cấp ba, vậy ba năm đó, ấn tượng sâu đậm nhất của cậu về tôi là gì?"

Đối với cô thì đây là một trải nghiệm rất mới mẻ.

Cô chưa từng yêu ai thời còn đi học, những người ngày nào cũng gặp mặt, đôi khi ngược lại sẽ dễ bị bỏ qua.

"Ấn tượng sâu nhất á?" Anh nhắc lại câu hỏi, bất ngờ vì cô lại hỏi điều này: "Là lúc mới vào lớp mười hai."

Anh trả lời rất nhanh, gần như không cần nghĩ ngợi. Vì dạo gần đây anh hay hồi tưởng lại thời đi học, tìm kiếm những ký ức có liên quan đến cô.

"Đầu năm lớp mười hai?" Cô dừng bước ở ngã tư, tò mò nhìn anh.

"Hôm đó sáng tôi dậy muộn."

"Lúc đi trên hành lang ngoài lớp học thì đụng trúng cậu, tôi hỏi có sao không, cậu nói—"

Chắc vì trong lòng, đoạn hồi ức đó vẫn còn rất sống động, thú vị, nên khi kể đến đây, khóe môi anh khẽ cong lên.

Chương Vận Nghi thì hoàn toàn không có chút ký ức nào.

Cô thậm chí còn chẳng nhớ nổi khi đó khai giảng vào ngày nào, liền sốt ruột hỏi: "Tôi nói gì cơ?"

Không lẽ lại là câu kiểu "cậu mù à không thấy người ta đứng đây à"? Rất có khả năng đấy...

"Cậu nói: tôi đụng vào cậu, cho nên tôi nợ cậu một tờ giấy xin phép nghỉ học."

Trần Khoát không nhịn được bật cười.

Không nhớ lúc đó mình nghĩ gì, nhưng giờ nghĩ lại, thấy cô lúc đó thật sự rất đáng yêu. Hai mươi bảy tuổi đáng yêu, mười bảy tuổi cũng đáng yêu.

Chương Vận Nghi ngẩn ra vài giây rồi cười phá lên.

Quả nhiên! Cô tin chắc anh không bịa, kiểu câu này đúng là cô sẽ nói thật! Chuẩn!

Thời đó cô cực ghét việc lớp trưởng cứ hỏi cô "nghỉ lý do gì", lại hay mặt lạnh, thế nên bắt được cơ hội như vậy, dĩ nhiên là sẽ không tha.

Trần Khoát cũng cười. Anh nghĩ mười năm sau mà vẫn còn nhớ rõ cô thì hoàn toàn là chuyện hợp lý.

Cười chán rồi, tâm trạng Chương Vận Nghi khá hơn rất nhiều.

"Tôi chưa từng yêu bạn học, cũng chưa từng yêu sếp. Cho nên chắc chắn sẽ có rất nhiều điều e ngại, cậu hiểu không?"

Trần Khoát nghe được sự do dự dịu dàng trong lời cô nói, mắt không rời cô, đến mức nín thở vì hồi hộp.

"Tôi hiểu. Tôi cũng có những do dự của mình."

"Tôi tạm thời không muốn để ai trong công ty biết chuyện." Ánh mắt cô tránh né, không nhìn thẳng vào anh.

"Được. Tôi cũng không phải người thích phô trương."

"Nếu như cậu không để ý, thì... chúng ta có thể thử xem sao."

Nói ra câu này thật ra không khó đến thế. Viên đá đè trong lòng cũng như được dịch ra ngoài, cả người bỗng nhiên nhẹ hẫng.

Cô biết có lẽ mình hơi bốc đồng. Nhưng rõ ràng, người bốc đồng hơn là anh. Nếu không sao lại bay tận tới đây?

Cô không nhìn biểu cảm ngỡ ngàng của anh, cố nín cười, đi trước qua đường, để lại anh ở phía sau.

Trần Khoát còn chưa kịp tiêu hóa xong niềm vui quá lớn, đã nhạy bén bắt được ba chữ quan trọng.

Anh sải bước đuổi theo, định kéo tay cô lại: "Thử xem sao là sao cơ?"

Chương Vận Nghi ngẩng cao đầu, dõng dạc: "Sếp ơi, là thử việc đó!!"

Ai bảo vừa nãy dám nói cô là minh tinh? Cô nhớ rất dai nhé!

Trần Khoát bật cười, cố tình đi chậm lại hai bước để che giấu trái tim đang bùng nổ vì sung sướng.

Bóng cô in xuống đường, dần dần chồng lên bóng anh, như một điềm báo, từ khoảnh khắc này, từ giây phút này, hai người đã là một đôi.

Chương Vận Nghi bước đi rất nhanh nhẹn, nhìn thế nào cũng không giống cô nàng ủ rũ nằm bẹp trên giường sáng nay.

Tay cô đung đưa đong đưa.

Bất chợt, Trần Khoát đã lưỡng lự cả một đoạn phố lại khẽ vươn tay ra nắm lấy. Thấy cô không giận, anh mới nắm chặt lại.

"Ba năm cấp ba, ấn tượng sâu nhất của em về anh là lúc nào?" Trần Khoát sợ tay đổ mồ hôi khiến cô muốn rút ra, nên vội nói chuyện để đánh lạc hướng.

Chương Vận Nghi ngẫm nghĩ, "Lúc đánh bóng rổ, có người chơi tiểu xảo, anh ném bóng vào mặt người ta, tụi em còn nói anh ngầu lòi luôn!"

Trong ký ức của cô, ngoài chuyện điểm số siêu khủng khiến người khác nhìn mà choáng, thì mỗi lần xin nghỉ bị anh chất vấn cũng rất ấn tượng...

Mà mấy chuyện đó không tiện kể.

Cô cố đào bới trong đầu thì nghĩ tới sự kiện đó. Hồi ấy Phương Nhã Đồng cứ nói mãi, đúng là lớp mình, trai đẹp số một, đẹp trai, ngầu lòi, yêu chết được!

Trần Khoát chậm rãi liếc sang: "Em nhớ nhầm rồi, đó là Thành Nham."

...

Anh quyết định không bao giờ đi phong bì cưới cho Thành Nham nữa.

Chương Vận Nghi chớp mắt: "Hả, thiệt hả?"

Anh bất lực, cũng không muốn giận, giọng hơi trầm xuống: "Nghĩ lại đi."

Chương Vận Nghi: "???"

Tối nay nhất định phải hỏi tội Phương Nhã Đồng!Xin lỗi, ai công nhận Thành Nham là trai đẹp lớp mình vậy? KHÔNG AI CẢ!

Chị em hại cô rồi!!!

...

Khi về tới phòng, hai tai Chương Vận Nghi đỏ bừng, thầm may mắn vì bạn cùng phòng không có ở đó, chứ cô thật không biết giải thích sao cho hợp lý việc biến mất bốn tiếng đồng hồ.

Bốn tiếng này gồm ba phần:

Anh bày tỏ, cô gật đầu.

Anh "tra khảo" cô về những hồi ức cấp ba.

Hai người ngồi lỳ ở bãi đậu xe trong khách sạn một tiếng.

Mà thật ra, chẳng làm gì nhiều trong một tiếng đó. Anh ngồi ghế lái, cô ngồi bên cạnh. Kính xe hạ xuống một khe nhỏ, chỉ có làn gió luồn qua là nghe được tiếng thì thầm của họ.

Trước khi cô xuống xe, Trần Khoát tựa vào ghế, tư thế lười biếng, bỗng nói một câu: "Sáng mai khi thức dậy thì gửi cho anh một tin nhắn nhé, được không?"

Xe rất tối nhưng cô vẫn thấy rõ ánh mắt anh, ánh mắt như mang theo một nỗi lo âu mong manh, như thể sợ rằng tất cả những điều tối nay chỉ là một giấc mộng trong đêm cô đơn mỏi mệt của anh.

"...Được." Cô gật đầu đồng ý.

Anh cũng theo cô xuống xe, xác nhận xung quanh không có người, chắc chắn khách sạn cũng không ai thấy, mới nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Không biết có phải cô tưởng tượng không. Nhưng hình như... hình như anh đã khẽ hôn lên tóc cô.

...

Lúc cô vừa đánh răng vừa nhớ lại buổi tối hôm nay thì tim vẫn còn đập thình thịch.

Điện thoại rung lên trên bệ rửa mặt, cô nghiêng đầu liếc nhìn, màn hình nhảy ra tin nhắn từ anh:【Phí Thế Kiệt đang hỏi chuyện tụi mình, anh nói được không?】

Phí Thế Kiệt đúng là nhiều chuyện mà...

Cô mở khóa máy, trả lời: 【Sao cũng được~】

Cô tin anh. Khi mười bảy, mười tám tuổi anh đã rất chững chạc rồi, bây giờ càng biết chừng mực hơn. Hơn nữa cô cũng tin Phí Thế Kiệt sẽ không tuồn chuyện này ra công ty.

Anh nhắn lại ngay:【Được.】

Sau khi xác nhận cô đã về phòng an toàn, anh mới lững thững rời bãi đậu xe, đi qua sảnh khách sạn, lên thang máy về phòng. Vừa vào phòng, anh liền gọi một cuộc. Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, là một giọng lười biếng quen thuộc: "Kiếm ba có gì không con trai?"

"Không có gì, gọi nhầm thôi."

"Biến hộ cái. À mà này, tôi thấy trên group công ty bảo cậu bay qua đó thật à? Là sao đấy?"

Hai người là bạn thân bao năm, Phí Thế Kiệt sớm nhìn ra dạo này Trần Khoát có gì đó là lạ, ngày nào cũng lạnh như tiền, uể oải vô cùng. Có hôm còn hỏi quy trình đi xem mắt bây giờ là gì, lúc đó cậu đã hiểu ngay là chuyện gì xảy ra. Sau đó cậu lặng lẽ dò hỏi được chuyện Chương Vận Nghi với đối tượng xem mắt không đi đến đâu, vẻ mặt của Trần Khoát lúc đó như tuyết tan dưới nắng xuân.

"Bên ngoài thì nói là đi công tác."

Trần Khoát mở một chai nước, tu một hơi hơn nửa bình rồi mới bình thản đáp.

"Còn bên trong?"

"Bạn gái tôi bị ốm, tôi qua thăm."

Phí Thế Kiệt im lặng mất một lúc, sau đó hét lên: "Gì cơ! Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó!!"

Giữa đêm khuya, một ông chú hai bảy tuổi hưng phấn nhảy tưng tưng trên giường như con khỉ, đúng là sống lại thời thiếu niên.

Tình yêu vạn tuế!

Trần Khoát nghe bên kia "mẹ nó" mãi không dứt, cúi đầu bật cười, khóe môi cong lên, là một niềm vui không cần che giấu nữa.



Sáng Chủ Nhật, chuyến bay mười giờ khiến cả đám đồng nghiệp vừa thức trắng một đêm lập tức hóa gấu trúc, ngáp ngắn ngáp dài.

Trên xe buýt đưa ra sân bay, cuối cùng Chương Vận Nghi cũng có thời gian gửi cho Trần Khoát một tin nhắn. Sáng dậy cô đã muốn nhắn rồi, nhưng lại sợ làm phiền anh. Nếu anh lấy cớ đi công tác thì hẳn sẽ ở lại đây thêm một hai ngày. Nếu tối qua hai người ở bên nhau lâu thêm chút nữa, anh rất có thể sẽ lỡ chuyến bay và phải đổi vé.

Nghĩ vậy, cô bèn gửi: 【Buổi sáng vui vẻ~】

Chuyến bay mười giờ, gấp gáp đến mức mỗi khâu đều phải chạy đua với tử thần, ngồi xuống ghế trên máy bay rồi, tiếp viên sắp tới nhắc tắt thiết bị thì điện thoại mới nhận được tin từ anh rất đơn giản, chỉ là một tấm ảnh:【[Hình ảnh]】

Cùng với một câu: 【Anh sẽ đưa em về, đang đợi ở bãi đậu xe. Biển số em biết rồi, Giang AK822Y。】

Cô trợn mắt kinh ngạc!

Bấm vào ảnh là vé máy bay anh chụp lại, chuyến sáu giờ sáng. Hôm qua cô hỏi anh khi nào về Giang Châu, anh còn bảo chưa chắc?

Giờ thì hiểu rồi.

Nói trắng ra là nếu tối qua họ ở bên nhau thêm một chút nữa, không kịp chuyến sáu giờ thì anh sẽ đổi vé.

Vì lúc ấy thật sự anh không biết mình có kịp không.

Quá đáng yêu luôn!

Tiếp viên tới nhắc nhở, cô vội vàng quăng cho anh một icon: 【💣】

Còn đang cười, đồng nghiệp đã hỏi: "Cười gì đấy?"

Cô lập tức bật chế độ nghiêm túc: "Em cười hả?"

"Cười nứt mặt rồi còn gì!"

Cô ôm mặt: "Tâm trạng tốt mà~"



Máy bay hạ cánh xuống sân bay Giang Châu, cô cùng đồng nghiệp đi lấy hành lý. Một lúc sau, ai nấy đều chia nhau về nhà. Cô kéo vali đi mua ly nước, lòng đầy rạo rực bước về phía bãi đậu xe.

Anh nói sẽ đến đón nhưng bị cô cự tuyệt, nên đành gửi vị trí chia sẻ theo thời gian thực.

Biểu tượng đại diện hai người dần dần tiến lại gần, cuối cùng chồng lên nhau.

Cô đã thấy anh đứng cạnh xe từ xa.

Anh sải bước nhanh đến phía cô.

Cô đặt vali sang một bên, cuối cùng không nhịn được nữa mà lao đến, anh hơi ngỡ ngàng nhưng lập tức giang tay đón cô vào lòng, còn vô thức ôm cô quay một vòng, khiến cô bật cười.

Thực ra đêm qua, à không, là rạng sáng nay họ vừa gặp nhau. Nhưng...

Cô nghĩ, mình phải kể cho chị Giai mới được. Cái gọi là "có cảm giác", thì ra là như thế.

Như thể có ai đó đâm mạnh vào tim, khiến con nai nhỏ đang ngủ say trong lòng giật mình tỉnh giấc, lại bắt đầu tung tăng nhảy nhót, chạy tán loạn.

Giống như lúc này.