Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 111: Ngoại truyện 14 - [Tuyến If] Bây giờ thì sao?



Editor: Sel

Chương Vận Nghi mới vừa tỉnh ngủ không bao lâu nên không kịp xem tin nhắn trong nhóm công việc.

Quản lý đã nhắn thông báo từ hơn một tiếng trước, sáu rưỡi tối nay ăn tối ở nhà hàng Trung lầu một khách sạn, sếp mời, cả nhóm hò reo sung sướng. Cô ngẩn người nhìn tin nhắn, trực giác mách bảo cực kỳ rõ ràng, anh căn bản không phải đến công tác.

Cô quay lại giao diện trò chuyện với anh. Tin nhắn vẫn dừng lại ở câu "Nghỉ ngơi cho tốt."Và biểu cảm lịch sự cô gửi sau đó.

Đột nhiên có rất nhiều câu hỏi tràn lên trong đầu, nhưng cô lại không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu. Thật ra dạo gần đây cả hai đều hiểu ngầm, cô cứ tưởng hai người đã đủ ăn ý để quay về đúng vị trí ban đầu.

Nhưng giờ nhìn lại, hình như anh chưa bao giờ có ý định như vậy.

"Chương Vận Nghi, dậy chưa đó?" Bạn cùng phòng vừa soi gương vừa thoa son, ngó đầu sang gọi cô.

"Em còn hơi mệt, không xuống ăn đâu." Góc giường bên phía cô chưa bật đèn, ánh sáng mờ mờ tối tối phủ lấy bóng lưng, Chương Vận Nghi ôm gối ngồi cuộn tròn, tóc dài rủ xuống che gần hết gương mặt, cũng che đi nét buồn âm ỉ trong lòng.

Anh đúng là tình huống khó xử nhất mà cô từng gặp. Rõ ràng nên dứt khoát từ chối, vậy mà mỗi lần anh xuất hiện, cô lại rối bời không biết làm sao. Đặc biệt là lần gặp anh dưới sảnh công ty hôm nọ. Anh ngồi trong xe, cô đứng bên ngoài, cách một khoảng xa, đến cả nét mặt anh cô cũng chẳng nhìn rõ, vậy mà vẫn ngẩn người.

"Có cần chị pha cho em ly thuốc nữa không?" Bạn cùng phòng đi tới, ân cần hỏi.

Ở cùng mấy hôm nay, quan hệ của hai người cũng thân thiết hơn nhiều.

Chương Vận Nghi lắc đầu, "Tạm thời chưa cần."

"Thế chị xuống trước nhé." Cô ấy thay đôi dép lê thoải mái, chuẩn bị ra ngoài.

Ai ngờ còn chưa kịp ra tới cửa, sau lưng lại có tiếng gọi ngập ngừng: "...Hay là chị đợi em với?"

Bạn cùng phòng vừa dở khóc dở cười vừa quay lại: "Được chứ, đi thôi~"

Chương Vận Nghi vén chăn ngồi dậy, nhanh chóng súc miệng rửa mặt, tiện tay kẹp tóc lên, cầm theo điện thoại và thẻ phòng, cùng bạn đi thang máy xuống dưới.

Nhưng vừa tới gần nhà hàng, bước chân cô bỗng chậm lại. Trần Khoát đang trò chuyện với hai quản lý bộ phận. Hình như đến vội quá nên không mang theo đồ mỏng, anh vẫn mặc hoodie, chắc hơi nóng nên anh xắn tay áo lên đến khuỷu, để lộ ra cánh tay thon gầy rắn rỏi.

Giống như cảm nhận được gì đó, anh nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt lập tức khựng lại.

Ngoài Chương Vận Nghi và bạn cùng phòng, vài nhân viên khác cũng đến, có người chào: "Chào sếp ạ." "Chào Trần tổng."

Anh đều gật đầu đáp lại, ánh mắt điềm tĩnh.

Khi cô đi lướt qua anh, ánh mắt anh chỉ nhẹ nhàng dừng lại một chút như muốn xem sắc mặt cô ra sao, rồi dời đi, tiếp tục nghe quản lý nói, rất nghiêm túc.

"Chào Trần tổng." Cô cũng lễ phép chào anh theo đồng nghiệp.

Anh khẽ "Ừm" một tiếng.

Anh không nhìn cô quá nhiều, nhưng sau khi cô đã đi khuất được mấy phút, quản lý thấy anh mãi chưa trả lời, vẫn đăm chiêu suy nghĩ, bèn thử hỏi: "Trần tổng, ý anh sao ạ?"

"Thế nào cũng được."

Chương Vận Nghi thầm thở phào, ngồi xuống bàn ăn, các đồng nghiệp xung quanh lập tức hỏi thăm:"Đỡ hơn chưa đó?"

"Trông mặt hồng hào hơn rồi đấy."

Cô cười trả lời: "Đỡ nhiều rồi."

Rồi cầm ly nước trái cây lên nhấp một ngụm, cổ họng khô khốc được xoa dịu đôi chút.

Bàn của Trần Khoát và vài quản lý ngồi cách đó không xa. Thỉnh thoảng anh lại ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua đám đông, dừng lại ở bóng lưng của cô.

Chương Vận Nghi ăn không nhiều, vừa nghe đồng nghiệp bàn về lịch trình hôm nay, cô vừa cười vừa phụ họa: "Hối hận ghê, hôm qua không nên xuống nước."

Cô thật sự rất hối hận. Nếu có thể quay lại ngày hôm qua, thế nào cô cũng sẽ không hứng chí nhảy xuống hồ. Dù ở đây khí hậu có ấm, nhưng vẫn không phải mùa hè, nước vẫn lạnh. Vừa ra khỏi nước đã bị gió tạt vào, không cảm thì mới lạ.

"Thế giờ khỏe rồi..." Đồng nghiệp hồ hởi rủ: "Tí nữa đi chơi murder mystery với tụi tôi không?"

"Đúng đó đúng đó, tối cuối cùng rồi, tụ lại ăn đêm uống tí rượu đi~"

Nếu Trần Khoát không tới, chắc chắn cô sẽ hăng hái gật đầu cái rụp, chơi tới sáng!

Nhưng anh là một biến số. Một biến số khiến cô rối loạn, chả còn tâm trạng gì ngoài đi đào vàng nhặt tiền.

Cô uể oải từ chối, "Thôi, tôi mệt lắm."

"Vậy em về nghỉ đi nha." Bạn cùng phòng nói: "Không cần chờ chị đâu, tối chị qua phòng bọn nó ngồi chơi tí cũng được."

...

Chương Vận Nghi về phòng, lòng rối như tơ vò. Ngủ cả ngày nên giờ chẳng có tí buồn ngủ nào. Cô ra ban công hóng gió.

Gió ở Giang Châu tháng này vẫn còn se se lạnh, còn ở đây thì ấm và dễ chịu, có thể nhìn thấy cả hồ bơi ngoài trời xanh biếc như biển.

Không biết đã đứng đó bao lâu, điện thoại rung lên trong tay.

Cô cúi đầu nhìn, là tin nhắn từ Trần Khoát: 【Đỡ chưa?】

Chỉ mấy giây sau, màn hình tối lại.

Gương mặt cô phản chiếu trên mặt kính đen, hiện rõ vẻ do dự, bối rối, và rung động.

Cô xoay người vào phòng, nằm ngửa xuống giường, đặt điện thoại lên ngực.

Cô cứ tưởng đã trôi qua rất lâu, nhưng khi mở khóa, mới biết chỉ mới mười phút.

Vài quản lý biết tính Trần Khoát không thích xã giao nên không ai níu kéo khi anh nói sẽ về phòng nghỉ trước. Anh đứng ở ban công, lặng lẽ nhìn ra xa. Nghĩ rất nhiều chuyện, mà chuyện nào cũng đều quy về một người.

Cô ngủ chưa?

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu thì tin nhắn của cô đã đến:【Đỡ nhiều rồi.】

Anh lập tức gõ một dòng: 【Ừ, nếu thấy mệt thì đi viện kiểm tra cũng được.】

Chương Vận Nghi ngẩn người.

Cô cảm nhận được sự kiềm chế trong anh. Cô biết rõ anh không đến đây để làm gì hay nói gì, chỉ là muốn nhìn xem cô có ổn không.

Nhưng ngày mai cô sẽ về Giang Châu. Anh chắc chắn biết điều đó mà.

Thật sự muốn làm cô phát điên! Tên khốn này rốt cuộc là gì chứ...

Cô bật dậy, gõ một câu, đầy quyết liệt:【Nếu cậu rảnh thì mình gặp nhau nói chuyện một lát đi?】

Kệ nó! Cô thật sự muốn "solo" với anh một trận!



Chừng mười phút sau.

Chương Vận Nghi xuống tầng trước, tới quầy lễ tân lấy một cái khẩu trang, đeo lên. Rồi nhìn lại biển số xe anh vừa gửi, cúi đầu bước ra khỏi sảnh.

Anh đậu xe ở góc khá khuất, đang đứng cạnh xe đợi. Thấy xung quanh không có ai, cô liền rảo bước đi tới.

Trần Khoát thấy cô bịt kín mít, hơi bất ngờ, nhướn mày, không biết nghĩ gì mà suýt bật cười.

Cô lập tức mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, không cho anh có cơ hội nói gì.

Anh đành lên xe theo.

Nhưng không hiểu sao chỉ trong lúc anh cài dây an toàn và khởi động máy, anh đã liếc nhìn cô không dưới mười lần.

Cô cau mày: "Cậu cười gì?"

Cũng lớn gan thật, dám trừng mắt với cả sếp.

"Tôi nhớ ra cậu từng là diễn viên."

Anh không quan tâm giới giải trí, ai lên hot search anh cũng chẳng biết. Nhưng anh vẫn nhớ lớp phó hay đùa rằng cô là "đại minh tinh".

Dạo trước, anh đã lén xem hết mấy bộ phim cô từng đóng.

Chương Vận Nghi: "......"

Cô thấy như bị chọc quê, mặt nóng bừng, vội chối: "Tôi đeo khẩu trang là sợ lây bệnh cho cậu thôi."

"Không sao." Anh nói, "Đeo bí lắm, tháo ra đi."

Rồi anh bổ sung: "Xe dán kính rồi, ngoài không nhìn thấy đâu."

Cô lơ luôn lời anh, kiên quyết không gỡ. Đeo thì sao chứ? Dù hơi bí nhưng cười mím hay bĩu môi gì anh cũng không thấy được.

"Muốn đi đâu?" Anh nhìn cô mấy giây, không ép.

"Đâu cũng được."

"Vậy tôi chở cậu đi dạo một vòng."

Xe chạy ổn định trên đường, không có điểm đến cụ thể nào. Trần Khoát cũng chẳng nhận ra mình đã lái xe tới gần một trường trung học. Không hiểu vì sao anh lại tấp xe vào lề, hạ cửa kính xuống. Chương Vận Nghi ngồi ghế phụ cũng nghiêng đầu, ánh mắt dõi theo tầm nhìn của anh, cùng hướng về con phố phía đối diện.

Không rõ là học sinh cấp hai hay cấp ba, vừa tan học không lâu, mặc đồng phục, đeo cặp sách, cười đùa ríu rít trên đường.

Một nam một nữ tuổi còn non trẻ đi chậm lại phía sau. Cả hai vừa trò chuyện vừa cười khúc khích. Có vẻ cô bé thấy nóng nên cởi áo khoác ngoài ra, cậu bạn liền nhận lấy, nâng niu ôm trước ngực như đang giữ vật báu vô giá nhất thế gian.

"Dạo này tôi hay nghĩ đến một chuyện." Trần Khoát bỗng mở miệng: "Ba năm cấp ba, chúng ta là bạn cùng lớp."

Giọng anh nhẹ như đang kể về thời tiết, bình thản, điềm nhiên, không chút gợn sóng.

Nhưng Chương Vận Nghi lại cảm nhận được sự cô đơn xộc thẳng lên, tràn ngập cả không gian trong xe.

Im lặng một lúc lâu, cô cũng không biết tại sao mình lại mở miệng, khẽ khàng nói: "Lúc đó, tôi có thích một người..."

Trần Khoát khựng lại: "Ai?"

Trong lớp à? Là ai vậy?

Cô bật cười vì phản ứng của anh, "Không phải trong lớp mình, cũng không phải trường mình, chuyện xưa lắm rồi."

"...Vậy à." Anh gật đầu, "Tôi nghe nói hồi đại học cậu cũng học ở Bắc Kinh?"

"Cũng có người tôi thích chứ." Cô cười cười, khoé môi khẽ cong lên có phần kiêu hãnh.

Không hiểu sao từ lúc biết anh đến đây, dây thần kinh của cô vẫn luôn căng như dây đàn, giờ phút này bỗng nhẹ bẫng.

Trần Khoát: "..." Lại là ai nữa vậy trời.

Anh trầm ngâm không nói gì. Thật ra hôm nay anh không định nói gì với cô cả, cơ thể cô chưa khoẻ, chẳng phải lúc để nói chuyện.

Nhưng giờ đã nói đến nước này, nếu nuốt lại, chờ lần sau thì liệu cô còn muốn nghe nữa không?

Giây phút hiện tại, anh đã quên khuấy đi việc là cô hẹn anh ra gặp.

Vì không biết nên nói gì là đúng, điều gì là sai... Anh bỗng chậm rãi giơ tay ra.

Tựa như đang cân nhắc, cũng như đang cho cô thời gian để né tránh.

Chương Vận Nghi sững sờ nhìn anh.

Khoan đã... Anh định làm gì vậy?

Xưa nay cô luôn nhanh nhẹn ứng biến, vậy mà lúc này lại cứng đờ không nhúc nhích. Thấy cô không tránh, anh chậm rãi gỡ khẩu trang đã đeo cả buổi trên mặt cô xuống.

Lần đầu tiên trong buổi tối này, anh thấy rõ gương mặt cô.

Ánh mắt chạm nhau.

Không ai giấu giếm gì cả. Không ánh mắt, không biểu cảm, mọi cảm xúc đều trần trụi phơi bày trước đối phương.

Anh nhìn cô, rồi hỏi: "Vậy bây giờ thì sao?"

-

Tác giả có lời muốn nói:

100 bao lì xì hun hun hun~

Chương này chính là khoảnh khắc Nghi Bảo "có điện" nèeee ⚡️⚡️

Dù là chính văn hay if-line, lần đầu tiên cô thật sự rung động với anh chính là khi anh tỏ tình. Aaaaaa!!

If-line này sao tui còn chưa viết xong dzạ (bình tĩnh nhắm mắt).

Ngày mai viết xong, hứa đấy!!!