Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 17: Lớp trưởng, cậu thật tốt



Editor: Sel

Nếu bảo Hứa Hàng yêu Chương Vận Nghi đến tận xương tủy, thì chính cậu ta cũng không dám thừa nhận.

Đa phần con trai ở tuổi dậy thì vốn dĩ chẳng mấy khi đi đôi với hai chữ "chung thủy". Hôm nay có thể thích cô gái này, ngày mai lại có cảm tình với người khác. Tình cảm lúc ấy mềm dẻo như dây chun. Trường hợp của Hứa Hàng cũng na ná vậy. Việc cậu ta chú ý đến Chương Vận Nghi của lớp khác, chỉ là vì một chuyện nhỏ không đáng kể.

Sau kỳ thi cuối kỳ năm lớp 11, không khí trong trường lẫn ngoài trường đều rất náo nhiệt.

Cậu ta cầm chai nước uống hết làm "trái bóng" để đá, đá mãi chẳng chán, nhưng chẳng may lại sút trúng ngay dưới chân Chương Vận Nghi, suýt làm cô ngã.

Cô quay đầu, trừng mắt nhìn cậu ta, rồi cũng tung thêm một cú đá trả lại, còn quát: "Cậu thử đá thêm lần nữa xem?"

Câu kế tiếp cô không nói ra, nhưng ẩn ý rất rõ ràng: nếu còn đá trúng cô một lần nữa, mạng chó của cậu ta đi tong.

Khi đó cậu ta đỏ bừng mặt, trong lòng cũng bực, nhưng nghĩ tới đối phương là con gái nên cậu ta lười so đo. Chuẩn bị vào lớp 12 thì chẳng được nghỉ hè hai tháng như thường, bọn họ phải học bù hơn nửa tháng. Có lần ở căng tin, cậu ta lại đụng mặt cô. Chẳng hiểu vì sao tim đập rộn ràng, hỏi người khác mới biết cô chính là Chương Vận Nghi của lớp 3.

Dạo trước, cậu ta nhìn thấy loại thạch trái tim trong siêu thị, lập tức nghĩ ngay tới cô. Mua về rồi, nhưng cậu ta lại chẳng đặt lên bàn học của cô, để rồi sau này nghĩ lại càng thấy khó chịu.

Hôm qua, khi đi siêu thị mini mua nước, cậu ta bắt gặp cô trò chuyện vui vẻ với lớp trưởng lớp 3, trong lòng cậu ta lại càng hoài nghi. Sáng nay hiếm khi dậy sớm, tình cờ thấy lớp trưởng lớp 3 đi ngang hành lang ký túc xá, cậu ta cũng không hiểu đầu óc mình thế nào, tự dưng cứ thế mà lẽo đẽo theo sau.

Rồi, cậu ta trông thấy cảnh tượng ấy.

Vậy ra lớp trưởng lớp 3 dậy sớm như vậy chỉ để hẹn Chương Vận Nghi đi ăn sáng.

Hứa Hàng đứng tại chỗ một lúc, bỗng cảm thấy mơ hồ. Nhìn thấy rồi, phát hiện ra rồi, thì sao?

Dù có học cùng lớp với họ, chẳng lẽ cậu ta sẽ đi mách giáo viên? Cậu ta đâu phải paparazzi!

Nghĩ tới đây, cậu ta thở dài một hơi. Dù cậu ta có thầm mến thật lòng đến đâu, cũng không thể thắng được câu "gần quan được ban lộc". Nghĩ vậy, Hứa Hàng phủi sạch cỏ bám trên ống quần, xoay người bước về phía tòa nhà dạy học, vẻ mặt đầy tâm trạng.

...

Thời điểm này, số học sinh đến căng tin mua bữa sáng rất ít.

Chương Vận Nghi theo sau Trần Khoát đến một quầy bán đồ ăn, cô nhướn đầu nhìn qua, thấy có ngô nóng hổi bốc khói, trứng luộc trà, trứng gà và những ly cháo đã được bọc kín.

"Cậu trước đi." Trần Khoát hơi nghiêng người nhường chỗ.

Chương Vận Nghi lắc đầu, "Cậu cứ mua trước đi, tớ còn phải nghĩ xem nên ăn gì."

Trần Khoát cũng không ép, lấy ví ra, rất quen thuộc gọi món: "Một quả trứng, hai bánh bao nhân thịt, cảm ơn."

Sữa thì anh mang từ nhà theo.

Chương Vận Nghi khẽ bật cười, nhưng vẫn bị Trần Khoát đứng phía trước nghe thấy. Anh quay đầu lại, vẻ mặt hơi khó hiểu nhìn cô.

"Lớp trưởng, có phải bữa sáng ngày nào cậu cũng chỉ ăn hai món này không?" Nếu là lúc vừa mới trùng sinh, chắc chắn cô sẽ không hỏi như vậy.

Những chuyện khác cô không rõ, nhưng riêng chuyện ăn uống, cô phát hiện thói quen của Trần Khoát luôn ổn định một cách đáng ngạc nhiên.

"Tiện thôi." Trần Khoát trả lời ngắn gọn, nhưng đúng là thật.

Chương Vận Nghi hiểu ý, cười đùa: "Bảo sao. Như tớ thì cả ngày chỉ nghĩ xem nên ăn gì. Nếu kỳ thi tháng ra đề là 'Đầu bếp quầy nào trong căng tin nấu ngon nhất', tớ đảm bảo đạt điểm tối đa."

Trần Khoát đưa tiền cho cô bán hàng. Sau khi nhận trứng và bánh bao, anh quay lại nói với cô, "Đến lượt cậu rồi."

"Ơ? À, cháu lấy một cốc cháo gạo đen, thêm một chiếc bánh bao miến nữa."

Hôm nay Chương Vận Nghi đeo ba lô, không có lý do gì đặc biệt, chỉ là áo thun ngắn tay mùa hè không có túi, còn túi quần bò thì vừa chật vừa nhỏ, chẳng để vừa thứ gì. Cô đành phải để băng vệ sinh trong ba lô, lúc ra ngoài vội quá, túi đựng tiền lẻ đáng yêu cũng tiện tay nhét vào luôn.

Đến giờ cô mới nhớ ra, phải kéo khóa ba lô, tìm túi tiền, động tác có phần luống cuống.

Trần Khoát chưa kịp đóng ví, liền rút ra một tờ 5 đồng đưa cho cô bán hàng, "Cháu trả cho cậu ấy."

Người bán hàng nhanh nhẹn nhận tiền, trả lại hai đồng xu.

Động tác lục tìm túi tiền của Chương Vận Nghi khựng lại, cô nhìn Trần Khoát, giọng anh bình thản: "Cậu cứ ăn trước đi."

"Cảm ơn ~" Dù nói vậy, nhưng chuyện trả tiền không thể chậm trễ. Cô vẫn lấy được túi tiền lông xù hình chú lợn, rút ra ba đồng xu đưa cho anh.

Khi đưa tiền, ngón tay cô lướt qua lòng bàn tay anh, hơi ngứa. Trần Khoát nhíu mày, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên nhận lấy. Ánh mắt anh cũng dừng lại trên chiếc móc khóa hình chú lợn màu hồng treo trên khóa kéo ba lô của cô khi cô cất lại túi tiền.

"Lớp trưởng, tớ ăn ở căng tin, còn cậu thì sao?" Cô hỏi.

Ánh mắt Trần Khoát lướt qua chiếc móc khóa trên ba lô của cô, đáp, "Tôi về lớp."

Chương Vận Nghi có chút tiếc nuối, nhưng vẫn không ép bản thân theo nhịp của Trần Khoát.

Ăn sáng mà, đã có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng. Ăn ở lớp lại sợ có mùi, cô đành từ bỏ ý nghĩ "đứng ở hành lang ăn sáng cùng sếp".

"Vậy được, lát gặp nhé~"

Trần Khoát xách phần ăn sáng, bước nhanh ra khỏi căng tin. Chương Vận Nghi nhìn theo bóng lưng anh, sau đó tìm một chỗ ngồi gần nhất, vội vàng dùng ống hút chọc mở lớp bọc của cốc cháo gạo đen, hút một ngụm. Vị ngọt ấm áp lan tỏa, cô thở dài thỏa mãn, cảm giác vô cùng dễ chịu.

Sau khi rời khỏi căng tin, Trần Khoát đi thẳng tới tòa nhà dạy học. Vẫn như mọi khi, anh đứng ở hành lang, vừa phóng tầm mắt nhìn xa để thư giãn cho đôi mắt, vừa ăn sáng.

Trước giờ tự học buổi sáng, lớp học vẫn còn khá yên tĩnh, đến mức tiếng bước chân vọng lại từ hành lang cũng trở nên vô cùng rõ ràng.

Trần Khoát nhấp một ngụm sữa, nghĩ rằng có lẽ Chương Vận Nghi đã tới, liền quay đầu nhìn qua. Nhưng không phải cô, mà là một cô gái anh không quen.

Ý nghĩ đó chỉ tồn tại vài giây trong đầu, rồi bị gián đoạn bởi tiếng gọi "anh Khoát" của một bạn cùng lớp vừa tới sớm. Anh thu lại suy nghĩ, đáp lại một tiếng, "Ừ."

-

Phản ứng khó chịu trong kỳ kinh nguyệt xuất hiện vào buổi chiều.

Lịch học kỳ một lớp 12 vẫn còn chừa cho họ chút thời gian để thở. Một tuần có một tiết thể dục chưa bị hủy, mỗi tiết 45 phút, thầy cô thường cho 20 phút để tự do hoạt động. Nhưng để hưởng ứng khẩu hiệu "Rèn luyện sức khỏe" của nhà trường, tiết học này không chỉ mang tính hình thức mà còn yêu cầu tham gia các hoạt động như chạy bộ, nhảy cao, bóng chuyền,...

Trong những lúc như thế, đừng nói là tham gia vận động, Chương Vận Nghi thậm chí không muốn ngồi, chỉ muốn nằm xuống.

Đới Giai thấy cô nằm gục lên bàn trong giờ nghỉ giữa tiết, sắc mặt xanh xao, liền cầm cốc giữ nhiệt của cô đi rửa sạch, rót đầy nửa cốc nước nóng rồi cho thêm đường đỏ vào. Chẳng mấy chốc, mùi thơm ngọt ngào tỏa ra khắp nơi.

"Chị Giai, cậu đối xử tốt với tớ như vậy, tớ chỉ có thể lấy thân báo đáp thôi!"

Chương Vận Nghi cẩn thận thổi nhẹ miệng cốc, nhấp một ngụm. Cô không biết thứ nước này có thực sự hiệu quả không, nhưng uống được chút nước nóng, cơ thể đúng là dễ chịu hơn đôi chút.

"Đừng nói nhảm." Đới Giai bật cười, lo lắng nhìn cô, "Tiết tiếp theo là thể dục, cậu tính thế nào đây?"

"Xin nghỉ thôi."

Từ Thi Thi chen vào, lục lọi trong ngăn bàn hồi lâu, cuối cùng lấy ra một hộp thuốc, mở ra thấy còn một viên, ném cho Chương Vận Nghi, "Coi như cậu may mắn, còn thừa một viên đây. Đừng cố chịu đựng, khó chịu thì uống ibuprofen đi."

"Không tới mức đó." Chương Vận Nghi nói thế, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy.

"Vậy thì nhanh chóng xin nghỉ với lớp trưởng đi." Đới Giai tiếp lời Từ Thi Thi, "Nhanh lên, sắp vào học rồi đấy."

Chương Vận Nghi cũng có ý định đó. Cô chống tay đứng lên, đảo mắt tìm quanh lớp nhưng không thấy Trần Khoát. Hỏi ra mới biết anh cùng Phí Thế Kiệt đi giúp cán sự thể dục chuyển dụng cụ rồi.

"..." Cô hơi bất lực. Nếu Trần Khoát đang chuyển dụng cụ, chắc chắn anh sẽ đi thẳng tới sân thể dục mà không quay lại lớp. Muốn xin nghỉ, cô chỉ có cách chạy qua nửa sân trường để tìm anh, đúng là khổ sở!

Không cần suy nghĩ nhiều, cô lập tức chạy xuống phòng thể chất ở tầng một.

Vừa thấy Trần Khoát cầm mấy bộ bảo hộ, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm. Giơ tay lên, cô vẫy mạnh, trông chẳng khác nào chú ong mật đang đập cánh dưới ánh mặt trời, "Lớp trưởng, lớp trưởng!!"

Tiếng gọi đột ngột làm Trần Khoát hơi ngỡ ngàng, quay đầu nhìn về phía cô. Thực ra anh đã nhận ra giọng của Chương Vận Nghi từ sớm. Cách cô nói chuyện, âm điệu giọng nói rất dễ nhận ra. Nhưng khi nhìn thấy cô chạy về phía mình, anh vẫn không khỏi bất ngờ.

Khoảng cách giữa hai người vốn không xa, phía sau Trần Khoát chỉ cách phòng thể chất vài mét. Thấy cô chưa tới gần mà đã nhíu mày nhẹ, rõ ràng đang chịu không ít khó chịu, anb liền hỏi: "Sao vậy?"

"Không sao cả." Chương Vận Nghi xua tay, không muốn mất thời gian, nói thẳng, "Lớp trưởng, tớ muốn xin nghỉ tiết thể dục. Tại tớ thấy hơi khó chịu, cho tớ xin nghỉ nhé, nha?"

Cô trông chẳng khác ngày thường là mấy, sắc mặt vẫn rất ổn, chỉ là đôi môi có chút dấu vết bị cắn.

Trần Khoát không để lộ cảm xúc gì, liếc nhìn cô một lát, rồi hỏi, "Có cần đi phòng y tế không?"

"Không cần đâu." Chương Vận Nghi lắc đầu, trông có vẻ hơi đáng thương, "Tớ ở lớp nghỉ ngơi là được."

"Được." Anh đồng ý ngay, "Tôi sẽ nói với thầy cô, cậu chú ý nghỉ ngơi."

Dưới ánh nắng buổi chiều, mái tóc gọn gàng của Trần Khoát dường như được phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ.

Chương Vận Nghi lại nghĩ đến anh mười năm sau. Cô biết rất nhiều phúc lợi trong công ty đều được các cổ đông thảo luận với nhau, chẳng hạn như mỗi nữ nhân viên đều có một ngày nghỉ có lương mỗi tháng. Quy định này không chắc là ý tưởng của anh, nhưng ít nhất, lúc này đây, cô vẫn cảm thấy xúc động.

Những suy nghĩ trong lòng cô không ai hay biết, và cũng chẳng thể kể với ai.

Lý do cô muốn ôn lại kiến thức cũ, muốn thi đại học cho thật tốt, không phải vì cô tin vào câu "Cả đời chỉ khổ một năm này thôi", cũng không phải vì cô tin rằng "Thi đỗ vào một trường đại học tốt thì sau này sẽ có một cuộc sống tốt". Mà là khi sống trong môi trường này, cô tự nhiên muốn nỗ lực. Nỗ lực để làm ra một bài kiểm tra hoàn hảo, nỗ lực để khiến bố mẹ vui lòng.

Lớp 12-3, quả thực có rất nhiều người học giỏi.

Như Đới Giai chẳng hạn. Nhưng cô ấy cũng không ít lần than phiền: công việc quá cạnh tranh, lương thấp, giá nhà cao, sau khi sinh con thì làm sao để xử lý mâu thuẫn về cách dạy trẻ với người lớn trong nhà, sữa bột và tã cũng đắt, chưa kể còn lo không mua nổi nhà gần trường cho con.

Lại như Chu An Kỳ. Trong buổi tiệc cảm ơn thầy cô sau kỳ thi đại học, cô ấy uống cạn một chai bia, hào hùng tuyên bố mình muốn trở thành một bác sĩ cứu người. Khi nói về lý tưởng của mình, cô ấy như phát sáng. Nhưng sau đó, Chu An Kỳ lại nhiều lần sụp đổ trong đêm khuya, đăng những dòng trạng thái trên mạng xã hội, rồi tự chữa lành, rồi lại sụp đổ. Đến năm 27 tuổi, cô ấy viết: "Chu An Kỳ năm 18 tuổi, nếu nhìn thấy tôi hôm nay không vui vẻ như vậy, cậu có hối hận không?"

Hoặc như Phí Thế Kiệt. Cậu ấy nhất quyết không nghe theo con đường mẹ cậu đã định sẵn, muốn cùng bạn thân một thời sát cánh chiến đấu. Cậu kiên trì đến cùng, nhưng khi tiệc tổng kết cuối năm vừa xong, cậu lại ngồi thụp xuống lề đường, tháo kính ra, mệt mỏi nói: "Mệt quá. Mua vé xem bóng đá rồi, nhưng không hiểu sao lại chẳng còn chút hứng thú để đi."

Chương Vận Nghi không biết ý nghĩa của việc trùng sinh là gì. Cô hoang mang. Vì cô đã từng đi qua con đường đó, nên không thể lừa dối bản thân mình mà nói: "Chương Vận Nghi à, tương lai siêu tuyệt vời, thế giới siêu tươi đẹp, cứ tha hồ mà kỳ vọng đi!"

Lý tưởng của cô là gì? Không có.

Vị trí của cô ở đâu? Không biết.

Vì vậy, cô nhìn thấy Trần Khoát. Đó chính là mục tiêu mà cô tự đặt ra cho bản thân. Tốt quá rồi, giữa một cuộc sống mơ hồ, ít nhất cô vẫn có một mục tiêu.

Trong khoảnh khắc này, cô chân thành nói: "Lớp trưởng, cậu thật tốt!"

Dạo gần đây, Trần Khoát nghe không ít lời khen ngợi trực tiếp của cô. Những lời đó còn dài hơn cả câu này, nhưng lúc này, anh đang cầm những bộ bảo hộ không hề nhẹ, vẻ mặt thoáng chút không thoải mái, yết hầu khẽ chuyển động khi anh nuốt nước bọt.

May mắn là Chương Vận Nghi không khỏe, nên cô cũng kịp nhớ ra rằng anh còn phải ra sân thể dục. Cô không nói thêm gì nữa, nhanh chóng biến mất ở lối cầu thang.

Trần Khoát cảm thấy tâm trạng của cô vừa rồi có chút kỳ lạ, nhưng cụ thể kỳ lạ ở đâu thì anh lại không nói được.

Phí Thế Kiệt bước ra từ phòng thể chất, đập mạnh lên vai anh, như thể đang luyện thiết sa chưởng, rồi cố ý bóp giọng trêu:

"Lớp trưởng, cậu thật tốt ~"

Giây tiếp theo, cậu đổi lại giọng bình thường, "Tôi cũng muốn xin nghỉ, tôi cũng không muốn học tiết thể dục!"

Trần Khoát bị sự lầy lội của cậu làm phát ngán, mặt không cảm xúc, nhấc khuỷu tay lên, không chút khách sáo huých một cú, "Mơ đi, cút."