Editor: Sel
Phí Thế Kiệt vừa nãy tụt lại vài bước, nên khi Chương Vận Nghi nói chuyện với Trần Khoát, cậu đã quay lại phòng thể chất, không nhìn thấy vẻ khó chịu thoáng qua trên mặt cô.
Nghe những gì cô nói, từ lúc gọi tên Trần Khoát đến lúc xin nghỉ, giọng điệu mạnh mẽ đầy sức sống, chẳng khác nào muốn trốn học thể dục, nhưng cậu cũng chỉ hiểu ra rồi để đó, không vạch trần.
"Uổng công tôi từng bảo với mọi người là cậu đối xử công bằng."
Phí Thế Kiệt bị Trần Khoát thúc khuỷu tay nhưng không giận, vẫn khoác vai anh, hạ thấp giọng, "Sao đây? Tổ chức cảnh cáo cậu, khai thật thì khoan hồng, chống đối thì nghiêm trị!"
"Tôi từng nói mình đối xử công bằng bao giờ?"
Trần Khoát liếc nhìn cậu, giọng điệu lười nhác, "Ví dụ như cậu, trong mắt tôi đâu phải là người."
Cậu là một con cún phiền phức, một con heo ăn không biết no.
Ai mà chịu nổi câu đó? Hai người đặt bộ bảo hộ xuống, lại lao vào đánh nhau.
Mới vài hiệp, thể lực kém hơn hẳn, Phí Thế Kiệt đã thở dốc, mắng không biết bao nhiêu lần. Nhưng rốt cuộc chủ đề về Chương Vận Nghi cũng bị bỏ qua. Không phải vì cậu quên mất, mà ngay từ đầu đã chỉ đùa thôi. Biết nhau bao lâu, cậu hiểu rất rõ phẩm cách của Trần Khoát.
Yêu sớm, yêu thầm – hai từ này đặt lên Trần Khoát nghe rất lạc quẻ. Cũng vì vậy mà thầy chủ nhiệm - Lão Triệu rất yên tâm về anh. Mỗi lần nhắc nhở cả lớp kiểu như: "Một vài người, có người nào đó, tôi không điểm mặt chỉ tên, nhưng tốt nhất nên tập trung vào việc học." Lão Triệu sẽ quét ánh mắt khắp lớp, nhưng người duy nhất không bị ánh nhìn đó chạm đến, chính là học trò cưng của ông – Trần Khoát.
Sau khi cãi nhau xong, hai người lại nhấc đồ bảo hộ lên, khoác vai nhau đi ra sân thể dục.
Đầu tháng 9, thời tiết không còn quá nóng bức, nên việc vận động ngoài trời cũng không phải điều khó chịu. Vì thế, học sinh trong lớp gần như đều có mặt.
Trần Khoát chạy tới nói với thầy thể dục chuyện Chương Vận Nghi xin nghỉ.
Thầy cô các môn đơn lẻ luôn tin tưởng anh, ngay cả lý do xin nghỉ cũng không hỏi kỹ, chỉ gật đầu đồng ý.
Chương Vận Nghi về lớp, định đọc sách một lát, nhưng bụng cô thực sự rất khó chịu.
Cô không giống Từ Thi Thi, không bị đau bụng kinh, cũng không như Đới Giai, chẳng đau bụng đi ngoài, nhưng lại cảm thấy vùng bụng dưới nặng trĩu, vừa đau âm ỉ vừa căng tức. Mỗi tháng mấy ngày này, cô chỉ muốn hủy diệt cả thế giới, để tất cả cùng chết cho xong!
Cảm giác khó chịu này dường như còn lấy đi cả nhiệt độ cơ thể, khiến cô dần dần cảm thấy lạnh.
Cô lấy từ trong ba lô ra một chiếc áo len mỏng khoác lên người, sau đó lại nằm gục xuống bàn để ngủ bù.
Nửa tiết thể dục trôi qua, một vài bạn cùng lớp bắt đầu lần lượt trở lại phòng học. Nhưng chất lượng giấc ngủ của Chương Vận Nghi tốt đến khó tin, mặc cho xung quanh ồn ào, hàng mi cô chỉ hơi rung lên, rồi lại tiếp tục ngủ say, hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Ngay cả chiếc áo khoác len trượt xuống đất khi cô đổi tư thế cũng không hay biết.
Trần Khoát cầm chai nước đi vào từ cửa sau lớp học. Ngước mắt lên, anh lập tức nhìn thấy Chương Vận Nghi đang gục xuống bàn ngủ.
Anh đi qua lối đó, cố ý bước nhẹ, đến bàn của Thẩm Minh Duệ thì bất ngờ phát hiện một mảnh vải màu hồng rơi bên mép ghế của cô – là chiếc áo khoác của cô.
Anh cúi xuống nhặt lên, nhẹ nhàng phủi bụi, sau chút ngập ngừng, anh khoác nó lên lưng ghế của cô.
-
Chuông hết giờ và chuông vào học của trường giống hệt nhau, lúc thì khiến người ta sợ, lúc lại khiến người ta mong đợi.
Tiếng chuông như ma âm xuyên tai vang lên từng hồi, đánh thức Chương Vận Nghi. Cô giật mình ngồi thẳng dậy, vẻ mặt vẫn ngơ ngác. Nhìn quanh thấy trong lớp chỉ còn một nửa số học sinh, cô thở phào một hơi, lúc này mới nhận ra cánh tay hơi lạnh.
Ngoảnh lại, thấy chiếc áo khoác len đã được treo trên ghế.
Cô nghĩ chắc là rơi xuống đất, có ai đó tốt bụng nhặt lên giúp cô.
Ôi trời ơi, cô biết ngay mà, lớp 3 của chúng ta toàn người dễ thương!
Tiết thể dục là tiết cuối cùng trong ngày. Hiện tại là giờ ăn tối. Đới Giai từ sân thể dục trở về, bước tới bàn của Chương Vận Nghi, quan sát kỹ sắc mặt cô rồi hỏi:
"Cậu muốn đi căng tin với tớ hay để tớ mang về cho?"
Chương Vận Nghi không cần nghĩ nhiều, đáp ngay:
"Tất nhiên là đi căng tin!"
Bây giờ cô chỉ muốn ăn một bát hoành thánh nóng hổi. Mang về thì độ ngon giảm ngay một nửa. Chuyện ăn uống nhất định không thể qua loa!
"Được thôi." Đới Giai thầm vui trong lòng. Vòng bạn bè của học sinh cấp 3 vốn rất cố định. Nếu Chương Vận Nghi không đi căng tin, cô ấy cũng chẳng muốn chen vào nhóm của người khác. Nhưng ngồi ăn một mình trong căng tin thì lại cô đơn lạ thường.
"Cậu giúp tớ xem có bị dính gì không nhé."
Chương Vận Nghi đứng dậy, quay lưng về phía Đới Giai.
Đới Giai thiếu điều cúi xuống kiểm tra kỹ lưỡng, lặp đi lặp lại lời trấn an, giọng nhỏ nhẹ: "Yên tâm, không bị đâu."
Trước khi đến căng tin, Đới Giai cùng Chương Vận Nghi đi qua nhà vệ sinh. Ra ngoài, cả hai tinh thần phấn chấn, vừa nói vừa cười đi tìm đồ ăn. Họ đến hơi muộn, nhưng tốc độ ăn của học sinh cấp 3 luôn rất nhanh, chẳng có nhà hàng nào có tỷ lệ đổi bàn cao hơn căng tin trường học. Chẳng mấy chốc, họ đã tìm được chỗ ngồi.
"Hay là lát nữa cậu xin lớp trưởng nghỉ tiếp đi. Hôm nay đừng lên lớp tự học buổi tối nữa, về ký túc xá nghỉ ngơi đi."
Theo suy nghĩ của một học sinh giỏi như Đới Giai, giờ tự học buổi tối không có giáo viên giảng bài, chỉ phát đề để làm, mà trước "ngọn núi cao" như kỳ thi đại học, một tờ đề chưa làm thật ra chẳng phải vấn đề gì to tát. Làm cũng không giúp tiến bộ thần tốc, mà không làm cũng không tụt lại ngay lập tức. Là con gái, cô ấy hiểu cảm giác khó chịu trong những ngày này, đến tập trung còn khó, huống hồ là làm bài tập. Không nhất thiết phải ép bản thân cố gắng quá mức.
Tuy nhiên...
Nói đến đây, Đới Giai vẫn thành tâm cảm thấy mừng cho Chương Vận Nghi: "Nếu cậu đúng lịch, sang năm sẽ không trùng với kỳ thi đại học đâu."
Bây giờ mới là ngày 25.
Khi mới trùng sinh, nghe Đới Giai nói mấy câu tương tự, Chương Vận Nghi chỉ cười. Bây giờ cô cố gắng nghĩ kỹ, rồi cũng thấy thật may mắn. Trong ký ức, kỳ kinh nguyệt của cô vốn rất đều, chỉ là sau này để tranh vai nữ phụ trong một bộ phim tiên hiệp, cô ép bản thân giảm cân trong hơn nửa tháng bằng những phương pháp hơi cực đoan, khiến chu kỳ kinh nguyệt bị rối loạn, làm cô hoảng sợ không ít. Kiếm tiền quan trọng thật, nhưng chẳng gì quan trọng hơn mạng sống. Sau đó cô đã phải mất mấy tháng để điều chỉnh lại.
"Chắc chắn sẽ không trùng!" Chương Vận Nghi nói chắc như đinh đóng cột.
Cô đã trùng sinh rồi, những chuyện đã trải qua lẽ nào cô còn không rõ?
Nhưng điều khiến cô đau lòng hơn cả là một chuyện khác. Tất cả các bài thi đại học, trừ phần làm văn, cô quên sạch!
Cô đã thử ngồi tĩnh tâm, thậm chí thành kính đốt hương, thiền định để nhớ lại, nhưng ký ức về các đề thi vẫn chỉ là một khoảng trống rỗng.
Chuyện này chắc là bình thường nhỉ? Có ai thi đại học xong mà còn bận tâm nhớ đề bài không? Chưa kể đến tận 10 năm?
Nhưng cô vẫn thấy đau lòng đến mức khó thở, thậm chí muốn tự bóp chết mình. Ngay cả bát hoành thánh nhỏ thơm ngon trước mặt cũng không còn mùi vị. Mỗi lần bàn về thi đại học với Đới Giai, cô đều cảm thấy như bị tổn thương nghiêm trọng, mà còn là loại tổn thương chẳng thể chữa lành.
"Vậy xin nghỉ đi?" Đới Giai ngẩng lên, thấy vẻ mặt đầy bi thương của cô, còn tưởng rằng cô đang rất khó chịu, liền lo lắng hỏi.
Chương Vận Nghi rất muốn nghỉ. Nếu là cô trước đây, chẳng cần Đới Giai nhắc, cô đã lao đi tìm Trần Khoát xin nghỉ từ lâu rồi. Dù về ký túc ngủ không được, cô cũng có thể đọc sách. Nhưng nói dối người khác thì được, sao lừa dối được bản thân?
"Không nghỉ đâu." Cô lắc đầu, "Đề lý hôm qua tớ còn chưa sửa xong."
Hai ngày nữa là kỳ thi tháng, cô chỉ cần nhớ được một công thức thôi, biết đâu sẽ kiếm được thêm vài điểm. Dù cô linh cảm rằng bài thi lần này chắc chắn sẽ không tốt, dù cô có cố gắng hết sức, vẫn sẽ đủ để khiến Lão Triệu đau tim mà thôi...
Đới Giai thấy cô kiên quyết, không còn cách nào khác, đành tan học thì đi xếp hàng lấy thêm nước nóng cho cô.
Chương Vận Nghi ăn xong một bát hoành thánh nóng hổi, người toát mồ hôi nhẹ, cơ thể cũng nhẹ nhõm hơn so với buổi chiều. Trở lại lớp học, cô lại vùi đầu vào biển kiến thức khiến cô vô cùng đau khổ. Nhưng đôi khi sự đau khổ cũng cần có sự so sánh. Ít nhất, cô không còn cảm nhận rõ sự khó chịu của kỳ kinh nguyệt nữa.
-
Trong phòng ký túc xá 602, chuyện ai đến kỳ kinh nguyệt không bao giờ là bí mật.
Ngay cả cô bạn vận động viên cũng nhường quyền tắm trước cho Chương Vận Nghi, vì người tắm trước sẽ được lên giường nghỉ ngơi sớm hơn.
Chương Vận Nghi kéo vali ra, lấy một tấm chăn nhỏ. Đây là đồ mẹ cô chuẩn bị, dặn cô trải lên giường vào những ngày này, dù có lỡ cũng không thấm vào ga trải giường. Giây phút này, cô rất nhớ loại băng vệ sinh quần. Nhưng hiện tại siêu thị không có bán, ngay cả tampon cũng chẳng thấy đâu.
Chu An Kỳ là người tắm thứ hai, vừa nghiêng đầu lau tóc vừa hỏi: "Chương Vận Nghi, mai cậu không định dậy sớm đấy chứ?"
"Có lẽ..." Chương Vận Nghi hơi ngập ngừng.
Chu An Kỳ nhìn cô với ánh mắt phức tạp, nghĩ một lát rồi khuyên: "Không cần phải thế đâu. Thật sự không cần. Đừng cố quá. Thời điểm này vốn đã mệt rồi, phải nghỉ ngơi đầy đủ."
Mấy bạn cùng phòng cũng líu ríu khuyên theo.
Chương Vận Nghi không phải người có ý chí thép, mà các bạn cùng phòng của cô thì lại rất giỏi "chốt đơn". Cô không cố chấp thêm nữa, với tay lấy điện thoại từ dưới gối, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cô tắt báo thức 5:40 sáng.
Cô phải thừa nhận, chỉ nghĩ đến việc ngày mai được ngủ thêm 15 phút thôi mà cô đã thấy hạnh phúc đến mức muốn cười trộm.
Niềm hạnh phúc đến quá nhanh! Học sinh lớp 12 chính là những người dễ hài lòng nhất thế giới, không có đối thủ.
Nhưng vẫn phải giữ hình tượng. Cô dõng dạc nói: "Chỉ ngày mai thôi, ngày kia tớ vẫn sẽ dậy sớm."
"Chương Vận Nghi, lần này cậu thi tháng chắc chắn sẽ thi tốt, nhất định sẽ làm mọi người bất ngờ!" Cô bạn tóc ngắn cảm thán.
"..."
Bạn yêu à, nếu cậu cứ nói như vậy, tối nay tớ thật sự mất ngủ mất, Chương Vận Nghi nghĩ thầm.
Thấy cô đã bị thuyết phục, cả phòng ai nấy đều hài lòng. Người thì xếp hàng đi tắm, người thì giặt quần áo.
Chương Vận Nghi nằm xuống giường, đeo tai nghe ôn từ vựng. Chưa đến 11 giờ, đèn vừa tắt, cô đã ngủ say như chết.
-
Sáng hôm sau.
Trần Khoát vẫn dậy vào giờ đó, rửa mặt xong thì bước ra khỏi ký túc xá. Cuộc sống của anh mỗi ngày đều quy củ như sao chép, hiếm khi để ý đến những chuyện không liên quan. Vì vậy, khi đi ngang qua ký túc xá nữ, dù cảm giác có điều gì đó không đúng, anh cũng không nghĩ nhiều.
Phải đến lúc vào căng tin, đứng ở quầy mua bánh bao và trứng, cô bán hàng mới thò đầu ra nhìn phía sau anh, cười nói: "Hôm nay chỉ có mình cậu à? Bạn học của cậu không đến sao?"
Số học sinh trong trường không hề ít. Nhưng cô bán hàng nhớ đến Trần Khoát vì anh là một trong những người đến sớm nhất mỗi ngày, lần nào cũng mua ở quầy của cô. Hôm qua thấy anh đi cùng một cô bạn nữ, cô còn thấy ngạc nhiên lắm.
Động tác rút ví của Trần Khoát khựng lại.
Anh nghĩ, cuối cùng mình đã nhận ra điều không đúng.
Hóa ra sáng nay, anh vẫn chưa gặp Chương Vận Nghi.