Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 20: Có tố chất làm giáo viên chủ nhiệm



Editor: Sel

Sự tương tác giữa Trần Khoát và Chương Vận Nghi không khiến ai chú ý.

Quá đỗi bình thường, trong mắt người khác cũng chỉ là tiếp xúc vài giây. Rất nhanh, Trần Khoát trở về chỗ ngồi, còn Chương Vận Nghi thì tiếp tục giúp Từ Thi Thi tô màu. Tô xong màu đỏ, lại phải tô tiếp màu vàng.

Bận rộn xong, tay cô dính đầy bụi phấn.

Từ Thi Thi trông còn thảm hơn, chiếc áo trắng đã bị bụi phấn làm lem luốc. Nhưng khi nhìn vào bức hình trong trí tưởng tượng của mình được hiện lên rõ ràng trên bảng đen, cảm giác hài lòng đó có lẽ chỉ mình cô nàng hiểu. Cô nàng nghiêng đầu hỏi Chương Vận Nghi: "Sao, được không?"

"Bảo đao chưa cùn!" Chương Vận Nghi không tiếc lời khen ngợi, "Tiếc là trường mình giờ không còn tổ chức thi báo tường nữa, chứ với trình độ của cô giáo Từ, giành giải nhất chỉ là chuyện nhỏ."

Từ Thi Thi bất ngờ đưa tay bóp miệng cô: "Ăn gì mà cái miệng ngọt thế hả?"

Chương Vận Nghi giãy ra, "Phì phì phì! Tay cậu dính đầy bụi phấn, định đầu độc tớ à?"

"Đi, rửa tay thôi." Từ Thi Thi khoác vai cô, hai người khoác tay nhau rời khỏi lớp, thân thiết như chị em.

Buổi tự học tối nay, các thầy cô đều không đến lớp vì đang tăng ca chấm bài. "Rừng vắng cọp, khỉ làm vua", học sinh trong lớp không mấy ai tập trung ôn bài.

Phí Thế Kiệt đói quá, gào lên ầm ĩ hỏi xem có ai muốn đi siêu thị mua đồ ăn không, nếu có thì tiện mua giúp cậu luôn. Nhưng chẳng ai để ý đến cậu cả. Cuối cùng, không còn cách nào khác, cậu phải tự mình ra tay.

Kiểm tra lại trong túi thấy đủ tiền lẻ, Phí Thế Kiệt đứng dậy bước ra khỏi lớp.

Chưa đi đến cầu thang thì nghe thấy tiếng bước chân sau lưng.

"Đợi đã." Là giọng của Trần Khoát.

Phí Thế Kiệt quay đầu lại, "Cậu cũng đi siêu thị à, sao lúc nãy không nói trước?"

Cậu vừa định mở miệng nhờ Trần Khoát mua giúp mình cái này cái kia, thì đã bị tên "nghiêm khắc vô tình" này cắt ngang: "Đừng mơ."

"..." Phí Thế Kiệt nhỏ giọng chửi thầm một câu.

Hai người một trước một sau bước xuống cầu thang. Để thuận tiện cho học sinh, siêu thị được đặt khá gần tòa giảng đường, chẳng mấy chốc họ đã tới nơi.

Sắp đến kỳ nghỉ, ai nấy đều bồn chồn, cụ thể biểu hiện qua việc siêu thị đông đúc hơn hẳn thường ngày vào giờ này.

Phí Thế Kiệt len lỏi giữa các kệ hàng, nhanh chóng chọn được một gói mực khô và mấy gói kẹo dẻo.

Quay đầu lại, thấy Trần Khoát tay trống không, đang nhíu mày nhìn kệ bánh kẹo, như thể cân nhắc điều gì.

"Cậu không phải đi mua nước à?" Phí Thế Kiệt ngạc nhiên hỏi.

Trần Khoát vốn không thích ăn vặt. Nếu anh vào siêu thị, thường là để mua nước, sữa hoặc cùng lắm là một gói bánh quy để lót dạ.

Nhưng lần này, anh không phải đến để mua nước.

Lúc lấy sách từ ngăn bàn, anh vô tình chạm vào gói khô bò mà Chương Vận Nghi đưa cho. Nghĩ lại, cô đã cho anh không ít đồ ăn: một thanh cá giòn, một túi hạt dẻ rang, một gói cà phê hòa tan, và cả gói khô bò này.

Anh nghĩ mình cũng nên đáp lại chút gì đó, nhưng không biết nên mua gì. Suy đi tính lại, cuối cùng anh quyết định chọn đồ uống – thứ ít khả năng làm người khác không thích nhất.

Không trả lời câu hỏi của Phí Thế Kiệt, anh rẽ qua một kệ hàng khác, nơi trưng bày đầy các loại đồ uống.

Anh không nhớ hồi đầu kỳ học, khi nhờ mọi người mua đồ uống, cô đã chọn loại nào. Anh nghiêng đầu hỏi Phí Thế Kiệt, người vừa đi tới: "Con gái trong lớp thích uống loại nào nhất?"

Phí Thế Kiệt ngơ ngác, "Hả?"

Cậu sực tỉnh, lập tức hỏi lại: "Mua cho ai? Chuyện gì thế?"

Trần Khoát cảm thấy cậu lắm lời, liền hỏi thẳng:"Mấy bạn con gái thích uống gì?"

Phí Thế Kiệt cũng theo ánh mắt anh nhìn sang kệ đồ uống: "Tôi làm sao biết được... chắc là nước cam chứ gì."

Vậy thì nước cam. Trần Khoát cũng nghĩ nước cam và coca là lựa chọn an toàn nhất. Anh cầm lấy hai chai nước cam và hai chai coca, rồi bất chợt nghĩ tới Phí Thế Kiệt: "Cậu cũng chọn một chai đi, tôi trả luôn."

Phí Thế Kiệt cười khẩy: "Tôi muốn uống Scream, vì giờ tôi chỉ muốn hét lên."

"Thần kinh."

Trần Khoát một tay cầm hai chai nước cam và hai chai coca, bước đến quầy thanh toán. Phí Thế Kiệt nhanh chóng lấy một chai đồ uống rồi xếp hàng sau anh.

Khi quay lại lớp, Chương Vận Nghi và Từ Thi Thi vẫn chưa về. Trần Khoát đành giao túi đồ uống cho Chu An Kỳ.

Chu An Kỳ đang lén đọc truyện tranh dưới bàn, suýt bị dọa giật mình. Ngẩng đầu lên, thấy là Trần Khoát, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không khỏi phàn nàn: "Lớp trưởng, cậu suýt làm tớ bị đau tim đấy!"

Cô ấy thật sự nghĩ lớp trưởng rất có tố chất để làm giáo viên chủ nhiệm.

"Cho các cậu đấy." Trần Khoát đặt túi đồ uống lên bàn cô ấy: "Cậu, Nhậm Tư Mẫn, Từ Thi Thi, ừm, và cả Chương Vận Nghi nữa. Làm báo tường vất vả rồi."

Chu An Kỳ liếc nhìn túi đồ uống trong suốt, rồi lại nhìn anh, gãi gãi đầu: "... Cảm ơn nhé."

Trần Khoát gật đầu, xoay người định quay về chỗ ngồi.

Chu An Kỳ liền lớn tiếng gọi thêm: "Lớp trưởng, cảm ơn nha!"

Ban đầu Chương Vận Nghi chỉ định rửa tay, nhưng lại bị Từ Thi Thi kéo đi xem trai đẹp bên lớp văn.

Từ Thi Thi chỉ vào một cậu con trai cao gầy đang cười nói với mọi người ngoài hành lang, hào hứng nói: "Tớ vừa phát hiện ra đấy, đẹp trai không? Nghe bảo là hot boy của lớp văn."

"'Hot'?" Chẳng lẽ hết từ rồi à? Hot boy của lớp?

"Dân tình còn chưa quyết định được. Họ mở một topic trên diễn đàn, cuối cùng bị quản trị viên xóa bài, cười chết tớ luôn!" Từ Thi Thi kể ngắn gọn. Cô nàng nói rằng một nữ sinh bên lớp văn đã chụp ảnh cậu con trai này rồi đăng lên diễn đàn. Danh hiệu hot boy của lớp chắc chắn thuộc về cậu ta, nhưng liệu có thể tranh danh hiệu hot boy của khối hay không lại gây tranh cãi.

Tranh cãi càng lúc càng lớn.

Còn hot boy của trường thì đừng mơ. Cả trường nhiều học sinh như vậy, ai dám nói là quen hết từng người chứ?

"Cùng lắm thì chỉ là hot boy vô danh của lớp cậu ta, danh hiệu hot boy của khối thì tớ không chấp nhận." Chương Vận Nghi nói. Dù sao cô cũng là học sinh khối 12, không ai thèm hỏi ý kiến cô, cũng không ai mời cô bỏ phiếu, vậy mà cậu ta dám tự nhận là hot boy của khối.

Từ Thi Thi cười phá lên: "Cậu không thấy cậu ta đẹp trai à?"

Chương Vận Nghi nhìn kỹ một chút, rồi bình luận thẳng thừng: "Bình thường. Cậu không sợ mấy anh chàng ăn diện kiểu này à?"

Ví dụ như đứng bên cạnh cậu ta, thể nào cũng bị dìm cho trông như nhà quê.

Dù với con mắt sau mười năm nhìn lại, có hơi lố bịch, nhưng không thể phủ nhận rằng, trong mắt mọi người bây giờ, quả thật cậu ta rất thời thượng.

Hơn nữa, kiếp trước cô từng lăn lộn trong showbiz, loại trai đẹp nào mà cô chưa từng gặp qua chứ?

Từ Thi Thi: "..."

Cô nàng suy nghĩ một lát, rồi nhìn lại cậu con trai kia, cũng có chút ngán ngẩm: "Cậu nói đúng."

Hứng thú ngay lập tức tan biến, Từ Thi Thi kéo Chương Vận Nghi quay về phía lớp Ba.

Vừa bước vào lớp, còn chưa đến chỗ ngồi, Chu An Kỳ đã gọi cả hai lại: "Từ Thi Thi, Chương Vận Nghi, lại đây mau!"

Cả hai nghi hoặc đi tới.

Chu An Kỳ cầm một túi nhựa lên: "Có coca và nước cam, hai cậu muốn uống gì? Lớp trưởng mời đấy."

Từ Thi Thi hơi sững sờ: "Lớp trưởng mời? Có chuyện gì thế?"

"Nói là cảm ơn bọn mình đã vất vả làm báo tường." Nhậm Tư Mẫn cầm lấy một chai coca: "Tớ chọn cái này, hai cậu tùy ý."

"Sao lại có phần của tớ?" Chương Vận Nghi ngạc nhiên, cô đâu có tham gia làm báo tường, Chu An Kỳ có nhầm không?

Người chị em tốt Từ Thi Thi lập tức đáp: "Sao lại không, cậu chẳng tô màu còn gì!"

Chương Vận Nghi: "?"

Vậy cũng tính hả?

Cô nghĩ mình thật may mắn, lúc trốn việc thì sếp không thấy, nhưng chỉ vừa ra tay giúp một chút lại bị anh bắt gặp, thế là hiểu lầm cô cũng nằm trong nhóm làm báo tường. Lần này đúng là "lượm quà từ trên trời rơi xuống."

"Tớ uống nước cam." Cô không khách sáo nữa, cầm lấy một chai nước cam.

Mấy cô gái tụm lại trước bàn Chu An Kỳ, vừa uống vừa bàn tán.

"Sao kỳ vậy?" Từ Thi Thi vẫn cảm thấy lạ: "Trước đây làm báo tường, lớp trưởng đâu có mời đồ uống?"

Thực tế, việc này không thuộc trách nhiệm của Trần Khoát, cùng lắm là thầy Triệu dặn dò thời hạn, còn anh chỉ thông báo lại, chẳng bao giờ can thiệp.

Chu An Kỳ nhún vai: "Kệ đi, mời thì cứ uống thôi, có độc đâu mà sợ."

Nhậm Tư Mẫn mở nắp chai cẩn thận, không dám làm đổ: "Chắc lớp trưởng tâm trạng tốt. Mai học xong tiết cuối là được nghỉ rồi. Hơn nữa..." Cô bạn ngừng lại một chút, "Chắc chắn lần này cậu ấy thi rất tốt, tâm trạng tốt thì thế giới cũng đẹp hơn mà."

Chu An Kỳ bật cười.

Rất nhanh, chủ đề lại lệch sang kỳ thi giữa tháng vừa rồi. Chương Vận Nghi chuẩn bị mở nắp chai nước cam, nhưng nghe mấy cô bạn nhắc đến thành tích, còn bàn luận về đề thi Lý-Tích hợp, cô lại cụt hứng đặt chai xuống. Lúc này uống nước cam, ngọt mấy cũng thành đắng thôi.

-

Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, sáng sớm.

Chương Vận Nghi vẫn dậy sớm. Bây giờ việc dậy sớm với cô đã không còn quá khó khăn, cô quen với nhịp sống này rồi. Sân vận động vắng người, cô vừa học thuộc văn cổ hoặc công thức, vừa gào lên như chuột chũi mỗi khi cảm thấy bực bội, cũng coi như một cách xả stress.

Học sinh lớp 12 mà, ai chẳng có chút "điên."

Vừa bước ra khỏi ký túc xá được vài bước, cô đã gặp Trần Khoát từ hướng khác đi tới.

Gặp nhau quá nhiều lần, câu chào buổi sáng của cả hai đã trở thành câu cửa miệng. Cô nói "Chào buổi sáng, lớp trưởng", anh cũng đáp lại "Chào buổi sáng."

Trần Khoát để ý chai nước cam trong tay cô, đoán ngay đó chắc hẳn là chai anh mua hôm qua.

"Hôm qua quên cảm ơn," Chương Vận Nghi giơ chai nước lên lắc nhẹ: "Cảm ơn nha."

Ba cô bạn kia đã uống từ tối qua, chỉ cô chưa uống vì không muốn dùng nước cam để "giải sầu."

Trần Khoát đáp: "Không có gì, nên làm mà."

"Lớp trưởng, cậu thi giữa tháng lần này chắc điểm cao lắm nhỉ?" Không đợi anh trả lời, cô đã tự mình nói tiếp: "Chắc chắn rồi, hợp lý mà, tất nhiên phải vậy chứ."

Dựa vào mối quan hệ vừa quen thân thêm chút xíu, cô thoải mái đùa: "Nếu trước kỳ thi tớ uống chai nước cam này, chắc chắn sẽ được thần linh phù hộ!"

Đó gọi là "hưởng ké vận may".

Trần Khoát cười nhạt: "Cậu thi thế nào?"

Anh nghĩ cô học rất chăm chỉ và nỗ lực từ đầu kỳ học, chắc chắn thành tích cũng sẽ tốt, có khi còn thăng hạng.

Ai ngờ vừa nghe câu hỏi, nụ cười trên mặt Chương Vận Nghi thoáng khựng lại, giọng điệu có chút ủ rũ: "Chắc không tốt lắm."

Trần Khoát thoáng vẻ nghi hoặc.

"Nhưng không sao." Cô tự cổ vũ mình, cười nói:"Lần sau tớ nhất định thi tốt hơn lần này."

Lớp 12 chẳng thiếu những kỳ thi nối tiếp nhau.

"Ừ."

Đừng nói Trần Khoát không biết cách an ủi người khác, ngay cả Chương Vận Nghi cũng chẳng cần ai khích lệ. Cô như thể vừa rồi không hề uể oải, nhanh chóng vui vẻ trở lại, vẫy tay tạm biệt anh, tràn đầy năng lượng chạy về sân vận động.

-

Buổi chiều hôm đó, khi các bạn học đang háo hức đếm ngược chờ kỳ nghỉ, các thầy cô đã hoàn thành chấm bài, nhập điểm và xếp hạng, rồi phát bảng điểm đến từng học sinh.

Từ Thi Thi liếc qua bảng điểm, rồi kẹp vào sách, gấp lại: "Không thấy thì không bực."

Chương Vận Nghi thì có phần ngại ngần, che mắt, từ từ hé ra một khe hở, đầu tiên nhìn vào ba hạng cuối cùng.

Ơ?

Không có tên cô!

Cô tiếp tục nhìn lên phía trên, thấy tên mình nằm trong hàng thứ 30. Bên cạnh là điểm từng môn. Cô thở phào nhẹ nhõm, hài lòng với kết quả này. Điều đó chứng tỏ hướng đi trong tháng qua của cô là đúng, cô nên tự thưởng cho mình một bữa ăn ngon.

Kỳ thi cuối kỳ lớp 11, cô xếp hạng 17. So với bây giờ thì đúng là "tụt dốc không phanh."

Nhưng cô bất ngờ cảm thấy tự tin hơn. Với tiến độ hiện tại, việc đạt lại trình độ như kiếp trước trước kỳ thi đại học không phải là không thể.

Nhậm Tư Mẫn từ ngoài bước vào lớp, vẻ mặt lo lắng, tiến đến bàn của Chương Vận Nghi, ngập ngừng nói: "Chương Vận Nghi, thầy Triệu bảo cậu qua văn phòng thầy một chuyến. Đi nhanh đi."

Thực ra đây là lời lược bớt ý cho nhẹ nhàng.

Sự thật là, cô ấy nghe thấy thầy Triệu nghiến răng nói: "Gọi Chương Vận Nghi đến đây cho tôi, tôi muốn hỏi xem kỳ thi vừa rồi có phải hồn vía của em ấy treo trên mây không!"