Editor: Sel
Lời của Nhậm Tư Mẫn vừa dứt, xung quanh im lặng vài giây.
Vốn không ai chú ý đến thành tích của Chương Vận Nghi, nhưng giờ thì mọi người lén lút lật bảng xếp hạng. Khi thấy cô thi kém như vậy, ai nấy đều không khỏi sửng sốt.
Trong lòng Chương Vận Nghi thầm rùng mình: Chuyện gì đến cũng phải đến!
Cô sớm đã dự liệu sẽ có chuyện như thế này, nên không đến mức cảm thấy khó chịu. Nếu thầy Triệu không gọi cô, có lẽ cô còn thấp thỏm hơn.
"Ok." Cô thu bảng xếp hạng lại, bình tĩnh đứng lên:"Thầy Triệu ở văn phòng đúng không?"
Nhậm Tư Mẫn thở dài: "Ở đấy, cậu đi nhanh đi."
Cô ấy còn định dạy cho Chương Vận Nghi vài chiêu, chẳng hạn như thái độ nhận lỗi phải thật thành khẩn, đa phần thầy Triệu sẽ dễ dàng bỏ qua. Nhưng cuối cùng, lời chưa kịp nói ra đã nuốt lại. Lần trước cô ấy bị thầy gọi lên văn phòng cũng là vì thi không tốt, nhưng không đến nỗi tuột dốc như Chương Vận Nghi lần này.
Nếu là chuyện khác, Từ Thi Thi và Thẩm Minh Duệ có thể còn đùa cô vài câu kiểu như: "Chị cả, bảo trọng nhé!"
Nhưng lúc này, họ chỉ có thể lặng lẽ nhìn bóng dáng cô bước đi đầy quyết tâm, trong lòng không khỏi cảm thán cho cô.
"Chị cả làm sao thế nhỉ?"
Sau khi Chương Vận Nghi rời đi, Thẩm Minh Duệ liền lấy bút chọc chọc Từ Thi Thi: "Lần này cậu ấy thi còn tệ hơn cả tôi, đúng là quỷ nhập!"
Từ Thi Thi cũng rất ngạc nhiên.
Người khác có thể không rõ, nhưng đám bạn thân này đều biết rõ, từ khi khai giảng, Chương Vận Nghi gần như đã dốc hết sức lực: mỗi sáng dậy sớm học thuộc bài, trên lớp chăm chú nghe giảng, đến truyện tranh cũng không động tới. Nhìn cô rất có khí thế quyết tâm vươn lên.
Kết quả là, cố gắng học tập cả tháng, từ hạng 17 tụt xuống hạng 30?
Đây chẳng phải là cố gắng đi ngược hướng sao?
Đới Giai vốn đã muốn qua từ sớm, nhưng sợ khiến Chương Vận Nghi thêm buồn. Cô ấy ngồi lặng lẽ quan sát, thấy mọi thứ lắng xuống liền bước tới, ngồi vào chỗ của Chương Vận Nghi, tham gia vào cuộc thảo luận: "Tớ đang nghĩ, có khi nào thầy cô chấm bài sai không?"
Từ Thi Thi cũng nghĩ như vậy.
Nhưng Thẩm Minh Duệ lắc đầu: "Cậu nghĩ thầy Triệu dễ đối phó thế à? Thầy ấy chắc chắn đã kiểm tra ngay từ đầu."
Từ khi phân ban Văn-Lý hồi lớp 10, thầy Triệu đã làm giáo viên chủ nhiệm lớp họ. Gần hai năm qua, ai trong lớp chẳng biết tính cách của thầy. Thầy không phải kiểu giáo viên gặp chuyện gì cũng gọi học sinh lên mắng, mà giống như "gà mẹ" bảo vệ đàn con vậy.
Những gì họ nghĩ ra, chẳng lẽ thầy Triệu không nghĩ đến?
Đới Giai hạ giọng: "Vậy rốt cuộc Chương Vận Nghi bị sao thế..."
Ba người thầm đoán, vẫn không tìm ra lý do. Rõ ràng cô đã chăm chỉ hơn trước rất nhiều, vì sao lại thi tệ như vậy?
"Chỉ là một kỳ thi thôi mà." Từ Thi Thi nghiêm túc nói: "Ai mà chẳng có lúc thi không tốt, chắc lần này cậu ấy không được trạng thái thôi. Tớ chỉ lo cậu ấy bị thầy Triệu nói nhiều rồi tâm trạng tệ. Cuối cùng được nghỉ Quốc khánh mà chẳng vui nổi."
Thẩm Minh Duệ cũng đồng tình: "Chẳng biết thầy Triệu có bắt cậu ấy mời phụ huynh không."
Ba ngày nghỉ dài sắp tới, nếu vì chuyện này mà chị cả ở nhà khóc lóc cả ngày, đúng là phí phạm.
Đới Giai càng lo lắng: "Phải làm sao đây? Các cậu không thấy tháng qua cậu ấy đã..."
Từ Thi Thi tiếp lời: "... Hơi bất ổn."
Là bạn bè, không phải chưa từng lo lắng cho cô, nhưng bây giờ cảm giác đó còn rõ rệt hơn. Đúng như Thẩm Minh Duệ nói, thi không tốt một lần chẳng là gì, ngay cả những học sinh giỏi đứng đầu cũng không thể luôn luôn ổn định. Quan trọng là sau này, nếu Chương Vận Nghi gục ngã hoặc trở nên quá khích, cả hai đều rất nguy hiểm.
Dù chỉ là những học sinh mười bảy, mười tám tuổi, họ cũng không thể thờ ơ trước khó khăn của bạn mình.
"Tớ nhớ cậu ấy từng nói muốn ăn lẩu." Đới Giai cố gắng nhớ lại. Cũng khó trách, vì mỗi ngày Chương Vận Nghi đều nhắc đến rất nhiều món ăn, may mà lần này cô ấy nhớ ra món lẩu – thứ mà trường học không thể có.
"Hay là..." Từ Thi Thi nhìn sang Thẩm Minh Duệ.
Thẩm Minh Duệ búng tay một cái, cười nói:"Ok, ai bảo đó là chị cả của tôi chứ. Mời cậu ấy ăn, để cậu ấy ăn cho sướng luôn!"
Ba người nhanh chóng thống nhất, trong ba ngày nghỉ lễ Quốc khánh sẽ dành ra một ngày để hẹn Chương Vận Nghi đi ăn lẩu, dạo phố, giúp cô vui vẻ thoải mái, tránh để tâm trạng u sầu.
Tuy nhiên, Chương Vận Nghi – người mà họ hình dung có thể rơm rớm nước mắt vì buồn – thực ra tâm trạng lại rất tốt.
Chỉ là khi đến gần văn phòng giáo viên, cô lập tức thu lại nét mặt tươi vui. Nếu để thầy Triệu nhìn thấy, chẳng khác nào cô đang "thách thức" thầy.
Trong văn phòng, có mấy chiếc bàn làm việc, không chỉ có mỗi thầy Triệu mà còn nhiều giáo viên khác. Có người đang chuẩn bị bài giảng, có người đang nhâm nhi trà.
Chương Vận Nghi cúi đầu, nhẹ nhàng gõ cửa, khẽ gọi: "Thầy Triệu..."
Thầy Triệu vốn đang cau có, nhưng sắc mặt cũng dịu đi đôi chút: "Vào đi."
Chương Vận Nghi không dám chậm trễ, nhanh nhẹn bước tới bàn làm việc, ngoan ngoãn đứng trước mặt thầy. Lẽ ra cô nên cố gắng tỏ vẻ đáng thương, nhưng không phải vì cô diễn xuất kém, mà vì cô không muốn lừa dối thầy Triệu.
So với các bạn khác trong lớp, cô hiểu rõ hơn ai hết những tâm huyết mà thầy đã dành cho lớp.
Hiện giờ thầy Triệu có nghiêm khắc đến đâu, sau khi họ tốt nghiệp, thầy sẽ trở nên hòa nhã bấy nhiêu.
Sau này khi cô đóng vài bộ phim truyền hình nhỏ chẳng mấy ai quan tâm, thầy Triệu vẫn chủ động nhắn tin khen cô diễn tốt. Trước khi cô trùng sinh, lần cuối gặp thầy, cô đã thấy mái tóc đen của thầy điểm thêm nhiều sợi bạc.
"Em nói đi." Thầy Triệu gõ nhẹ lên bảng điểm, như thể muốn đâm xuyên tờ giấy: "Lúc thi, có phải em đang ngủ không?"
Chương Vận Nghi rất muốn hét lên: Oan quá thầy ơi!
Cô còn cảm thấy thời gian làm bài không đủ, đến khi giáo viên đi thu bài, cô vẫn không yên tâm mà kiểm tra lại một lần nữa.
"... Không có đâu ạ." Cô lí nhí trả lời: "Thật sự không có, em đâu dám làm vậy."
"Dám lắm chứ!" Thầy Triệu lập tức thay đổi thái độ, nghiêm khắc nói: "Em làm sao vậy? Còn tập trung vào việc học không?"
"Có ạ, có chứ!" Chương Vận Nghi vội vã đáp, "Chỉ là, chỉ là..."
Lý do thật sự cô có thể nói ra không?
Chắc chắn là không.
Hiện giờ, thầy chỉ nghĩ cô "dám làm càn", nhưng nếu cô nói rằng mình đến từ mười năm sau, có khi thầy sẽ gọi bố mẹ cô đưa cô vào bệnh viện luôn.
"Chỉ là cái gì?" Thầy Triệu nhíu mày nhìn cô, ánh mắt như muốn nói: Xem em có thể bịa ra lý do gì đây.
Trần Khoát bước tới văn phòng để đưa đồ, vừa đến cửa thì thấy Chương Vận Nghi đứng quay lưng lại.
Anh bất giác nhớ đến bảng xếp hạng và thành tích của cô, suy nghĩ vài giây rồi quyết định đứng lại, chờ cô ra ngoài rồi mới vào. Anh liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn khoảng năm, sáu phút nữa là đến giờ học.
Đang mải nghĩ thì bất chợt nghe một tiếng vang lên từ bên trong: "Cho em thêm một cơ hội nữa đi mà!"
Tiếng hét khiến anh giật mình, không kiềm được nghiêng tai nghe ngóng, thậm chí còn liếc vào trong một cái.
Trong phòng, Chương Vận Nghi thật sự không biết nên bào chữa thế nào nữa.
Cô sốt ruột đến mức tựa sát vào bàn làm việc, cố gắng thuyết phục thầy: "Hay là em lập một cam kết cho thầy, được không ạ?"
Thầy Triệu không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.
Cảm thấy vẫn còn hy vọng, cô tiếp tục: "Được không ạ? Thầy cứ coi như lần này em thi bị lỗi thôi, kỳ thi giữa kỳ tới, em nhất định sẽ tiến bộ!"
Các giáo viên khác trong văn phòng không nhịn được bật cười. Một thầy đang uống trà từ tốn nói:"Thầy Triệu, tôi thấy học sinh này thành khẩn đấy chứ."
Phần lớn giáo viên trong phòng đều là thầy cô dạy lớp 12.
Tình trạng của Chương Vận Nghi thực sự khiến mọi người lo lắng, nhưng cô nói đúng: Cô vẫn còn cơ hội.
Nếu điều kiện cho phép, giáo viên sẽ không bao giờ tiếc cho học sinh một cơ hội. Hiện tại mới chỉ là tháng đầu tiên của lớp 12.
"Cảm ơn thầy Lưu!" Không khí bỗng chốc trở nên thoải mái hơn, Chương Vận Nghi cũng nhận ra, liền nhanh chóng quay sang cảm ơn thầy giáo đang uống trà.
Thầy Triệu vẫn còn giữ nét mặt khó chịu. Làm gì có thầy cô nào nhìn học sinh mình sa sút thành tích mà không sốt ruột chứ? Nhưng lời của đồng nghiệp cũng khiến thầy dịu giọng hơn. Thầy nhìn Chương Vận Nghi: "Nói thử xem, cam kết quân lệnh của em thế nào? Kỳ thi giữa kỳ sắp tới định đứng hạng bao nhiêu?"
Chương Vận Nghi suy nghĩ một lúc, rồi dò ý:"Hạng hai mươi bảy, hai mươi tám được không ạ?"
Thật không phải cô nhát gan, mà nhìn bảng xếp hạng là đủ hiểu, càng lên cao càng khó.
Lớp có tổng cộng bốn mươi hai học sinh, hạng hai mươi bảy, hai mươi tám cũng gần tới trung bình rồi. Bảo một người đã "gói gọn kiến thức trả lại thầy cô" trong thời gian ngắn quay lại thời kỳ đỉnh cao, thi tốt vượt bậc, không phải là không thể, nhưng chắc chắn không phải cô.
Còn khoảng sáu kỳ thi lớn nhỏ từ giờ đến kỳ thi đại học.
Nếu mỗi lần có thể tiến lên hai ba hạng, đã là kết quả lý tưởng lắm rồi.
Cô rất cố gắng, nhưng các bạn trong lớp cũng đâu phải không nỗ lực.
Sắc mặt thầy Triệu tối sầm lại, trong thầy còn có chút kiêu hãnh, quay lưng lại không thèm nhìn cô nữa, chỉ thấy thêm bực bội.
Chương Vận Nghi: "..."
Cô liếc nhìn mái tóc vẫn còn đen bóng của thầy, dè dặt nói: "Thế... hạng hai mươi sáu được không ạ?"
"Còn cò kè mặc cả nữa à?" Thầy Triệu chốt hạ: "Hạng hai mươi lăm!"
Sở dĩ thầy chịu phí lời với cô như vậy cũng chỉ vì trước khi bảng điểm được phát, thầy đã hỏi qua vài giáo viên bộ môn và xác nhận thái độ học tập của cô không có vấn đề gì, rất nghiêm túc. Nếu không, buổi nói chuyện này chắc chắn không diễn ra.
Chương Vận Nghi cảm thấy như cả một ngọn núi đè xuống người mình, miễn cưỡng gật đầu: "... Vâng ạ."
Giọng điệu cực kỳ không tình nguyện.
Thầy Triệu lấy ra từ ngăn kéo một cuốn sổ mới, lật một trang, chỉ vào: "Viết bản cam kết đi."
Chương Vận Nghi ngỡ ngàng: "Thầy ơi, không cần nghiêm trọng thế đâu ạ!"
"Người khác không cần, em thì cần."
Cô cúi đầu, nhận lấy bút, trông chẳng khác nào đang ký hợp đồng sinh tử. Cô vẫn không cam tâm, cố vùng vẫy lần cuối: "Thật sự không thể hạng hai mươi sáu sao thầy?"
Đứng ngoài cửa, Trần Khoát cũng nghe được câu này.
Anh thấy tình huống này vốn nên nghiêm trọng, nhưng lại bất giác muốn bật cười.
Người muốn cười không chỉ có mình anh.
Thầy Triệu cũng bị cô làm cho dở khóc dở cười.
Thấy tình hình không ổn, Chương Vận Nghi lập tức im lặng, cầm bút viết cam kết thật nhanh. Thầy Triệu nhìn qua, tạm hài lòng: "Được rồi, về lớp đi. Bố mẹ em tôi tạm thời chưa liên lạc, nhưng sau kỳ thi giữa kỳ sẽ tổ chức họp phụ huynh. Em tự cân nhắc mà làm cho tốt."
Chương Vận Nghi đồng ý ngay, cúi đầu bước ra khỏi văn phòng.
Ra đến cửa, vừa gặp Trần Khoát, cô lập tức xua tan vẻ uể oải, nở nụ cười rạng rỡ: "Lớp trưởng, tớ thấy lần này cậu đứng nhất, giỏi thật đấy!"
Thật muốn "trộm" hết IQ của anh, trộm sạch!
"Tới giờ vào học rồi, hai đứa đứng đó nói gì vậy?" Giọng thầy Triệu vang lên, kèm theo tiếng bước chân ngày càng gần.
Nhìn xấp tài liệu trên tay Trần Khoát, Chương Vận Nghi nháy mắt làm biểu cảm bất đắc dĩ với anh, sau đó không nhịn được cười, khẽ nói: "Tớ đi trước nhé."
Cô nhẹ nhàng lướt qua anh, bước đi dưới ánh nắng buổi trưa.
Trần Khoát không kiềm được, ngoái đầu nhìn theo bóng cô.