Editor: Sel
Sức ăn của bảy người bọn họ quả thật không thể xem thường, ít nhất cũng có thể tự hào là ăn sạch cả quán lẩu. Món nào gọi ra cũng không thừa, đến cả đĩa trái cây nhân viên mang tặng cũng bị càn quét sạch sẽ. Phí Thế Kiệt dùng muôi lưới vớt mãi, khi gắp miếng tiết vịt cuối cùng mà không còn gì để gắp, bữa ăn cũng chính thức kết thúc.
Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên phải dìu nhau ra ngoài, dù ăn quá no nhưng dáng vẻ khoa trương của họ cũng có phần hơi quá.
Ra khỏi quán lẩu, Chương Vận Nghi chủ động đề nghị mời cả nhóm uống trà sữa. Đây vốn dĩ là kế hoạch của cô – bạn bè đã mời cô ăn lẩu, thì cô đáp lại bằng trà sữa. Trong ví vẫn còn ba tờ tiền đỏ do ba tài trợ, nên hoàn toàn đủ chi.
Cả nhóm đi thang cuốn xuống tầng một. Bên ngoài tiệm trà sữa khá náo nhiệt, Thẩm Minh Duệ, người luôn hứng thú với những nơi đông vui, len lỏi vào đám đông, sau đó quay lại với hơi thở hổn hển, nói: "Có rất nhiều người đang mua vé cào, nghe nói giải thưởng cao nhất là ba trăm nghìn tệ!"
Đến cả Đới Giai và Từ Thi Thi nghe thấy cũng động lòng.
Vé cào giá rẻ nhưng lỡ đâu trúng thưởng thì sao. Chương Vận Nghi vốn định lấy tiền mua vài tấm để thử vận may, nhưng khi nghe đến câu quảng cáo "Tất cả đều dựa vào may mắn", cô lập tức dừng chân, nghiêm túc từ chối: "Tớ không chơi đâu, tớ để dành hết may mắn để thi cử rồi!"
Cô tự nhận mình là kiểu người "đen từ đầu đến chân". Đừng nói là trúng ba trăm nghìn, đến mua chai nước giá ba tệ mà trúng "thêm một chai" cô còn chưa bao giờ gặp. Lần nào cũng chỉ nhận được dòng chữ "Cảm ơn đã tham gia".
Từ Thi Thi bất lực: "... May mắn? Thi cử mà cũng cần may mắn à? Cậu lắc xúc xắc hay gì?"
Chương Vận Nghi thản nhiên đáp: "Không đâu, tớ dùng trò 'điểm binh điểm tướng'. Chọn đến C thì đánh C."
Câu nói của cô khiến Trần Khoát đang đứng cách đó không xa bật cười thành tiếng.
Chỉ một tiếng cười ngắn ngủi như vậy, nhưng Chương Vận Nghi vẫn nghe thấy. Cô quay đầu lại theo phản xạ, ánh mắt băng qua mấy người qua lại giữa hai người họ, chạm đúng ánh nhìn của anh. Trước khi anh kịp thu lại nụ cười, cô đã hỏi lớn: "Tớ đi mua trà sữa đây, lớp trưởng, cậu uống vị gì?"
Một giọng nói to hơn át đi câu trả lời của Trần Khoát: "Chị cả, cậu biết tớ mà, vẫn là trà sữa ba anh em nhé!"
Chương Vận Nghi: "..."
Cô khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn ghi nhớ. Những người còn lại đều đang tụ tập trước quầy vé số, chắc chắn sẽ mất kha khá thời gian, nên cô không hỏi từng người nữa, định mua trà sữa trân châu vị đặc trưng cho tất cả.
"À, lớp trưởng, lúc nãy cậu bảo uống gì ấy nhỉ?" Cô đi đến trước mặt Trần Khoát, lúc này anh đang đứng một bên cúi đầu xem điện thoại, không tham gia vào hàng người mua vé số. Không rõ là do ngại chen chúc hay không hứng thú.
"Tôi bảo không uống."
"Vậy thôi nhé..."
Câu trả lời của anh không làm cô ngạc nhiên. Cô biết anh không phải kiểu người khách sáo, nên cũng không ép buộc. Mỉm cười với anh, cô lướt qua, đi về phía quầy trà sữa.
Trần Khoát tắt màn hình điện thoại, với chiều cao vượt trội, anh dễ dàng quan sát thấy đám bạn còn mải mê trước quầy vé số. Nghĩ đến việc cô có thể sẽ phải mua sáu cốc trà sữa khá nặng, anh không chần chừ, cầm điện thoại, bước dài theo sau.
Chương Vận Nghi đứng xếp hàng, nhón chân nhìn vào trong. Năm đó, các tiệm trà sữa vẫn chưa áp dụng việc đặt hàng qua ứng dụng di động, thậm chí thanh toán vẫn chủ yếu bằng tiền mặt. Nhưng tốc độ phục vụ cũng không chậm, nhân viên rất nhanh nhẹn, có lẽ vì trà sữa khi ấy chưa cầu kỳ, phức tạp như sau này.
Cô không đứng vững, vô tình lùi lại một chút và giẫm lên giày người phía sau. Đó là một đôi Converse đen, kéo lên trên là quần thể thao màu xám nhạt. Ánh mắt cô di chuyển, dừng lại ở phần yết hầu, rồi ngẩng lên khuôn mặt của anh. Mở to mắt ngạc nhiên, cô thốt lên: "Ủa?"
Định hỏi sao anh lại đến đây, nhưng nhớ ra chuyện vừa giẫm lên giày, cô liền lo lắng hỏi: "Tớ không giẫm đau cậu chứ?"
May mà đế giày cô sạch sẽ, nhìn qua cũng không làm bẩn giày anh, cô thở phào nhẹ nhõm.
Trần Khoát thực ra không hề cảm thấy gì, nhưng cũng cúi đầu nhìn theo ánh mắt của cô. Anh lùi nhẹ một bước, hờ hững nói: "Không sao. Tôi đến để giúp cậu cầm trà sữa."
Lời này cũng ngầm giải thích lý do anh đứng sau cô.
Chương Vận Nghi ngớ người vài giây, sau đó chớp mắt, khuôn mặt hiện rõ vẻ xúc động. Sao kiếp trước cô không nhận ra lớp trưởng cũng là người nhiệt tình thế này nhỉ? Chắc tại sự tinh tế của anh quá kín đáo, nên những người không thân như cô không phát hiện ra, dù anh đã như vậy từ trước.
Trần Khoát không thoải mái trước ánh mắt chăm chú của cô.
Còn Chương Vận Nghi lại không để ý rằng, bàn tay phải của anh buông thõng bên người hơi siết chặt. Đó là bàn tay từng cầm bút làm bài không biết bao nhiêu lần, giờ đây lại lộ ra vài phần lúng túng.
"Lớp trưởng, cậu không uống trà sữa, tớ còn phát hiện cậu rất ít uống nước ngọt. Là cậu không uống luôn sao?" Chương Vận Nghi hỏi, giọng điệu như trò chuyện vu vơ. Nhưng khi cô nhìn ai đó, ánh mắt và biểu cảm đều rất nghiêm túc, như thể câu trả lời rất quan trọng với cô.
Ánh mắt của Trần Khoát không biết nên đặt ở đâu, đành nhìn lên bảng hiệu của quán trà sữa, đáp: "Hồi nhỏ ba mẹ không cho uống, sợ hỏng răng."
"Chỉ vậy thôi á?" Chương Vận Nghi ngạc nhiên, như thể mỗi điều cô tò mò về anh đều có lời giải thích đơn giản đến bất ngờ.
Nghe anh nhắc đến răng, Chương Vận Nghi bất giác nhìn kỹ.
Quả thật, hàm răng của sếp rất đều và sạch sẽ.
Trần Khoát: "..."
Anh muốn nói với cô, có thể đừng nhìn tôi nữa được không, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống. Hầu kết anh khẽ chuyển động, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
"Hồi nhỏ không được uống, sau này có tiền tiêu vặt thì cũng từng mua thử, có điều chắc là ít uống nên thấy vị quá ngọt, hơi ngấy." Anh vô thức giải thích lý do đầy đủ. Trong đầu bất chợt hiện lên hộp sữa cô tặng khi ăn lẩu, anh ngừng một lúc, rồi tiếp lời, "Vừa nãy lúc ăn lẩu, cảm ơn nhé."
Chương Vận Nghi bật cười: "Tớ còn tưởng cậu chỉ uống mỗi loại đó, suýt nữa đã không dám đưa. Cậu thấy loại nào ngon hơn?"
Trần Khoát trả lời thật lòng: "Đều được cả."
Thực ra anh chẳng nhớ nổi hương vị, với anh, sữa nào cũng như nhau. Anh chọn uống loại sữa nội địa không phải vì cảm thấy đặc biệt ngon, mà chỉ vì thói quen, không muốn đổi.
"Tớ lấy hộp sữa đó lúc ra ngoài, không ngờ lại có ích." Cô cười, giọng vui vẻ, "Đó là sữa chỗ mẹ tớ làm phát cho nhân viên. Trước đây mẹ tớ chẳng bao giờ lấy, toàn đổi giấy ăn với đồng nghiệp vì tớ không chịu uống sữa, không thích chút nào."
Trần Khoát liếc nhìn cô. Trước đây không uống, giờ lại uống sao?
Anh nghiêng đầu, ánh mắt rời đi nơi khác.
Không lâu sau, đến lượt Chương Vận Nghi gọi món. Cô chống tay lên quầy, ngước nhìn thực đơn: "Hai ly trà sữa ba anh em, ba ly trà sữa trân châu, và một ly trà xanh đậu đỏ."
Nói xong, cô mở ví lấy ra một tờ năm mươi và hai tờ một đồng, vừa đưa tiền cho nhân viên thì từ sau lưng, một bàn tay cầm tờ tiền một trăm vươn tới.
Nhân viên sững lại, không biết nhận tiền của ai.
Nhìn qua, cô ấy nhận ra hai người này quen nhau, và theo bản năng, bàn tay nhanh nhẹn nhận tờ một trăm của người con trai.
"Tớ có tiền lẻ mà." Chương Vận Nghi quay đầu nhìn Trần Khoát, "Hơn nữa đã nói là tớ mời mọi người rồi."
Trần Khoát chẳng thấy đây là chuyện gì to tát, bình thản đáp: "Không sao, cũng như nhau thôi."
Hàng phía sau rất đông, Chương Vận Nghi biết không thể đứng đây tranh luận việc ai trả tiền, đành để vậy. Khi cô định cầm trà sữa, Trần Khoát đã vươn tay lấy ba ly một cách dễ dàng.
Cô bất lực, cảm thấy mình đứng xếp hàng chỉ để gọi món, còn lại chẳng làm gì.
"Để tớ cầm ba ly đi?" Cô bước theo sau anh, rời khỏi đám đông.
"Không cần." Trần Khoát tránh tay cô đang vươn tới, thấp giọng nhắc nhở: "Nhìn đường đi."
"À... được."
Bên ngoài trung tâm thương mại, năm người còn lại đang say mê với vé cào. Trong thời gian ngắn ngủi, Phí Thế Kiệt đã tiêu gần hai trăm tệ, lại còn định mua thêm. Trần Khoát giơ chân đá vào mông cậu một cái, "Cậu điên rồi à? Nhiều tiền thế thì đưa tôi đi."
Phí Thế Kiệt gãi đầu: "..."
Bầu không khí xung quanh dễ khiến người ta bị cuốn theo, nhất là khi bạn bè xung quanh nhảy nhót hò hét.
Sau cú đá, Phí Thế Kiệt như tỉnh táo hơn, nhận ra trà sữa đã tới, lập tức nhào tới giành một ly, cắm ống hút và uống liền mấy ngụm, cuối cùng cũng tỉnh táo hoàn toàn.
Cả nhóm kiểm lại "chiến lợi phẩm".
Đới Giai và Từ Thi Thi là hai người kiềm chế nhất, mỗi người chỉ mua vé cào hai mươi tệ, khi cào trúng được mười tệ thì ngừng, đứng xem người khác chơi để thỏa mãn. Đây đúng là cách "không tốn tiền vẫn hưởng thụ". Thẩm Minh Duệ thì muốn chơi giống Phí Thế Kiệt, nhưng không có đủ tiền tiêu vặt, chỉ biết đứng nhìn phần thưởng ba trăm nghìn trôi xa mà tiếc nuối.
Vương Tự Nhiên thì khá kỳ quặc, mua vé cào mấy chục tệ rồi dừng lại, đứng một góc tính toán xác suất trúng thưởng. Thấy Trần Khoát đến, cậu liền kéo lớp trưởng vào bàn luận sôi nổi.
Chương Vận Nghi: "??"
Quá đáng thật sự!
Ai cho phép các cậu bàn luận chuyện học hành ở đây? Lập tức kéo đi ngay!
Thẩm Minh Duệ giả vờ buồn bã nói: "Tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn." Câu nói này khiến Từ Thi Thi và Chương Vận Nghi lập tức hợp sức "xử đẹp" cậu ta.
Nhưng trà sữa đã mua xong, cả nhóm cũng nên giải tán. Dù sao lẩu chỉ là cuộc tụ họp ngẫu nhiên, chẳng cần thiết kéo dài cả buổi chiều. Chương Vận Nghi cũng không định cố gắng níu giữ.
Ba cậu con trai chào tạm biệt, chưa bao lâu đã hòa vào dòng người đông đúc, mất hút trong tầm mắt.
Thẩm Minh Duệ biết ba cô gái định đi mua sắm, liền kiếm một cái cớ rất vụng về, kiểu như "đồng hồ báo thức reo, em có điện thoại phải nghe" để lủi mất.
"Không có cậu ta cũng tốt!" Từ Thi Thi nói, "Dù tớ không xem cậu ta là con trai, nhưng cậu ta cũng chẳng phải con gái. Tớ không thể kéo cậu ta vào tiệm đồ lót được, mùa đông sắp tới rồi, tớ định mua áo giữ nhiệt có đệm ngực, như vậy mỗi ngày không cần mặc áo ngực nữa."
Đới Giai nghe thấy hai từ "áo ngực", tai đỏ bừng. Cô ấy lén nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý mới thở phào.
Chương Vận Nghi gật đầu đồng tình: "Ý kiến hay đấy!"
Từ Thi Thi lại thở dài: "Không mặc áo ngực là thoải mái nhất. Ngực nhỏ chút là tốt rồi, đỡ phiền phức."
Đới Giai: "?"
Cô ấy và Từ Thi Thi dù thỉnh thoảng có nói chuyện ở trường, nhưng chưa bao giờ đi sâu vào chủ đề thế này. Rời trường rồi, cô ấy mới biết Từ Thi Thi còn có khía cạnh như vậy!
Chương Vận Nghi cười trêu: "Đưa đây, để tớ trộm đi cỡ áo ngực của cậu!"
Đới Giai: "???"
Chương Vận Nghi này...
Cô ấy vừa bối rối vừa cảm thấy buồn cười. Sau đó, để mặc cho Chương Vận Nghi và Từ Thi Thi kéo đi khắp các cửa hàng nhỏ, cô ấy cũng từ từ bị cuốn theo bầu không khí vui vẻ ấy. Một buổi chiều trôi qua nhanh chóng.
Khi đứng xếp hàng chờ thanh toán, Chương Vận Nghi nhìn quanh một cách nhàm chán.
Cô thầm nghĩ, ngoại trừ kỳ thi đại học chết tiệt, cô rất yêu những khoảnh khắc như bây giờ. Những hình ảnh chỉ tồn tại trong ký ức non nớt năm nào, nay lại được tái hiện rõ ràng đến thế.
Các cửa hàng san sát, tràn đầy sức sống.
Những người bạn thân khoác tay nhau, vừa đi vừa nói chuyện thì thầm.
Ánh nắng nhẹ nhàng buổi chiều, món bánh takoyaki chia sẻ cùng nhau, tiếng cười rộn ràng trước gương khi thử những món đồ ngớ ngẩn.
Cô ước mình có thể dùng đôi mắt này ghi lại tất cả. Những thứ tưởng chừng tầm thường của kiếp trước, giờ đây lại quý giá đến thế.