Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 27: Sao thế này, lớp trưởng lại đẹp trai hơn rồi!



Editor: Sel

Buổi tự học tối sau kỳ nghỉ lễ, không chỉ học sinh mà ngay cả giáo viên cũng trong trạng thái "sống dở chết dở".

Chương Vận Nghi đọc sách đến mỏi mắt, quyết định nghỉ ngơi một lát. Khi ngẩng đầu lên, cô liếc thấy thầy giáo vật lý trực ban đang ngồi ở bàn giảng, một tay chống trán, mặt mày uể oải như thể chẳng còn gì đáng để sống, ngáp lấy ngáp để.

Cô nghĩ, nếu cô có siêu năng lực nghe được suy nghĩ, chắc chắn thầy giáo vật lý đang chửi thầm không biết bao nhiêu lần.

Cuối cùng, tiếng chuông báo hết giờ cũng vang lên. Từ phía sau, Từ Thi Thi quăng bút cái cạch lên bàn: "Chương Vận Nghi, cậu đói không? Có muốn ăn gì không?"

Chương Vận Nghi lười biếng liếc nhìn cô bạn, không chút động lòng, vừa xoay bút vừa buồn chán trả lời: "Đói, muốn ăn, nhưng còn lười hơn. Đừng mong tớ đi siêu thị mang đồ về cho cậu."

Từ Thi Thi bĩu môi, định quay sang hỏi Thẩm Minh Duệ. Nhưng cậu ta dù đang tranh thủ ngủ bù, đã nhạy bén từ chối ngay trước khi cô kịp mở lời: "Chị Thi, cứ coi như tớ liệt nửa người đi được không?"

"Tôi trả hai đồng tiền công!"

"Hai đồng mà đòi tạo ra kỳ tích y học chắc?"

"Không chỉ mình tôi muốn ăn đâu!" Từ Thi Thi đá nhẹ vào ghế của Chương Vận Nghi: "Chúng ta chơi oẳn tù tì đi, ai thua người đó phải xuống mua."

Nghe thế, Thẩm Minh Duệ mới lười nhác mở mắt.

Chương Vận Nghi cũng cảm thấy đói. Cô nghĩ đúng là mấy món ăn vặt kiểu Tây chẳng chắc bụng gì cả. Giờ cô cực kỳ hối hận vì đã đưa hộp gà viên cho Lý Gia Việt.

"... Cũng được."

Giờ nghỉ giải lao vốn đã ồn ào, tiếng cười và nói đùa của ba người bọn họ không quá lớn nhưng vẫn lọt vào tai Trần Khoát đang ngồi phía trước.

"Thẩm Minh Duệ, nhanh đi!"

"Chị Thi, nói trước là hai thắng trong ba ván nhé?"

Chương Vận Nghi phản bác ngay: "Ai bảo là nói trước rồi?"

Cuối cùng, Thẩm Minh Duệ đành cầm tiền, nhanh như cá trạch lao ra ngoài. Xuống cầu thang, cậu ta suýt đụng vào Phí Thế Kiệt. Sau chuyến đi ăn lẩu cùng nhau, quan hệ giữa hai người đã thân thiết hơn. Phí Thế Kiệt trêu chọc: "Gấp thế, đi vệ sinh à?"

"Không, đi mua đồ ăn!"

Chuyện này còn quan trọng hơn cả đi vệ sinh. Phí Thế Kiệt nghiêng người nhường đường, sau khi Thẩm Minh Duệ đi xa, cậu mới chậm rãi nhai cây xúc xích nướng, thong thả bước vào lớp.

Hương thơm từ xúc xích nhanh chóng lan tỏa, khiến một đám người xung quanh chửi rủa cậu không phải là người. Nhưng cậu chẳng thèm để ý, vừa ngồi xuống đã thấy Trần Khoát đang uống nước. Phí Thế Kiệt bèn cố tình trêu chọc, đẩy vai Trần Khoát một cái.

Thường ngày, Trần Khoát luôn đề phòng. Hai người họ rất thích đùa kiểu như vậy.

Nhưng hôm nay tâm trạng Trần Khoát lại không tốt. Không để ý, miệng chai lệch đi, làm đổ gần nửa chai nước, ướt cả áo anh.

Trần Khoát cảm thấy bực bội, giọng nói cũng hơi gắt: "Cậu bị bệnh à?"

Bình thường dù hay đấu khẩu với Phí Thế Kiệt, giọng điệu của anh vẫn rất bình tĩnh, hoặc mang ý đùa cợt chứ không thực sự tức giận. Chỉ khi bị chọc giận thật sự, anh mới bộc lộ cảm xúc thế này.

Phí Thế Kiệt cũng bất ngờ khi Trần Khoát không né tránh.

Cậu đến muộn nên không biết chuyện hôm nay tâm trạng Trần Khoát không tốt. Cậu chỉ định đùa thôi, nhưng khi thấy Trần Khoát nổi nóng, cậu cũng sững sờ, quên cả ăn xúc xích.

Trần Khoát vừa nói xong đã thấy hối hận. Anh mím chặt môi, trên gương mặt lộ vẻ bực bội và áy náy. Nhưng vì đối phương là bạn thân, anh không thấy ngại xin lỗi. Anh chủ động nói, giọng điềm tĩnh hơn: "Xin lỗi."

"Không sao, cậu ổn chứ?" Phí Thế Kiệt hỏi, vừa ám chỉ quần áo bị ướt, vừa ám chỉ tâm trạng của anh.

Trần Khoát còn chưa kịp trả lời, cậu đã chìa nửa cây xúc xích còn lại ra, đùa: "Tôi xin lỗi cậu nhé, thế được chưa?"

"Biến đi." Trần Khoát bật cười, nhưng nụ cười đó chỉ kéo dài vài giây rồi tắt ngấm.

Dù chậm chạp đến đâu, Phí Thế Kiệt cũng nhận ra có gì đó không ổn. Cậu mượn tạm một gói khăn giấy từ Đới Giai, đưa cho Trần Khoát lau áo. Nhưng chưa kịp hỏi thêm thì tiếng chuông báo vào giờ học lại vang lên khắp trường.

Tuy vậy, cậu không bỏ cuộc. Ngay dưới mũi thầy giáo, cậu viết một mảnh giấy đưa cho Trần Khoát: "Cậu bị mất tiền à?"

Trần Khoát không trả lời.

Phí Thế Kiệt xoa cằm, tiếp tục viết: "Thế mất cái gì vậy?"

Cậu cảm thấy mình đang suy đoán đúng hướng, bởi lần trước Trần Khoát bực bội như vậy là khi bị móc điện thoại trên xe buýt vào kỳ nghỉ đông năm lớp 11.

Lần này, Trần Khoát trả lời lại, nhưng nét chữ nguệch ngoạc đến mức chẳng khác gì của bậc phụ huynh làm bác sĩ của mình.

Phí Thế Kiệt trợn to mắt, cố gắng nhận ra, cuối cùng cũng giải mã được: "Đừng làm phiền tôi."

"..."

-

Buổi tự học tối khiến Chương Vận Nghi buồn ngủ đến mức gật gà gật gù. Cô nghĩ mình đã ngộ ra tâm ý của ban lãnh đạo nhà trường. Chính vì họ cho nghỉ ít ngày, nên quay lại lớp học cô mới liên tục trong trạng thái muốn ngủ như thế này. Nếu được nghỉ bảy ngày thì chắc chắn tình trạng sẽ còn tệ hơn!

Trời trở lạnh, ngay cả ý định tắm rửa cũng chẳng còn khẩn thiết như trước.

Chương Vận Nghi khoác tay Đới Giai, không còn chạy nhanh để giành vị trí thứ hai về ký túc như mọi khi nữa. Khi đi ra từ cửa sau lớp học, họ gặp Trần Khoát và Phí Thế Kiệt. Cô lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, không còn giữ vẻ mặt uể oải ban nãy: "Lớp trưởng, thông tin cậu gửi tớ đã xem rồi, cảm ơn cậu nhé!"

Lời cảm ơn bằng miệng nghe có vẻ nhẹ nhàng quá, cô đã quyết định phải thực hiện bằng hành động.

Cô đã tính sẵn, hôm qua Trần Khoát là người thanh toán tiền trà sữa. Biết anh thích ăn lẩu, cuối tuần này cô sẽ mời anh một bữa. Cô còn dự định rủ cả Đới Giai và Phí Thế Kiệt đi cùng cho vui.

Trần Khoát kiềm chế liếc nhìn cô một cái rồi nhanh chóng dời mắt, chỉ khẽ đáp: "Ừ."

Phí Thế Kiệt khoác vai anh, cười nói với Chương Vận Nghi: "Hôm nay cậu ta lại phát bệnh, đừng để ý."

Chương Vận Nghi mím môi cười: "Sao mà thế được."

Lời này bạn thân nói thì được, nhưng cô lại không tiện phụ họa. Nhìn Đới Giai im lặng cũng đủ biết.

"Đi thôi."

Câu này Trần Khoát nói với Phí Thế Kiệt. Sau vài giây dừng lại, giọng anh trầm xuống, như thể đang đáp lại lời cảm ơn của Chương Vận Nghi: "Không có gì."

Nói xong, anh bước đi nhanh đến mức suýt nữa làm Phí Thế Kiệt vấp ngã. Cậu bực tức chửi: "Gấp như đi đầu thai vậy ba?!"

Dù chửi vậy nhưng Phí Thế Kiệt vẫn nhanh chóng chạy theo.

Chương Vận Nghi và Đới Giai nhìn nhau, cả hai đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng chắc chắn không liên quan đến họ. Đã vậy thì chẳng cần lãng phí tế bào não để đoán làm gì. Thế là hai cô lại vui vẻ cùng nhau đi xuống cầu thang.

-

Lúc này, Phí Thế Kiệt đang rất hối hận, cực kỳ hối hận.

Rõ ràng cả hai đã trở về ký túc xá, nhưng vừa thấy Trần Khoát ôm bóng rổ đi ra ngoài, cậu như bị ma nhập, không kìm được mà đuổi theo.

Cậu nhìn Trần Khoát một mình dẫn bóng, ném rổ, từ đứng đến mệt rồi ngồi bệt xuống đất, không nhịn được nói: "Cậu đã thành công làm tôi sợ chết khiếp rồi đấy."

Làm bạn với nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cậu thấy Trần Khoát như thế này.

Chính xác mà nói, Trần Khoát lúc này giống như bị móc mất cả mười chiếc điện thoại.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phí Thế Kiệt nghĩ mãi không ra. Trần Khoát không phải kiểu người dễ gặp phiền muộn: thành tích luôn xuất sắc, bố mẹ tuy bận rộn nhưng rất hòa thuận, tiền tiêu vặt thậm chí còn nhiều hơn cả cậu!

Thế thì anh đang phiền lòng chuyện gì chứ?

Phí Thế Kiệt rất muốn tìm hiểu kỹ càng, thậm chí muốn dùng lý lẽ và tình cảm để khiến Trần Khoát mở miệng. Nhưng hiện tại, cậu vẫn đang mặc áo ngắn tay, nhiệt độ còn thấp hơn buổi chiều, da gà đã nổi hết lên rồi.

"Cậu có về không? Đã 10 giờ 40 rồi đấy anh trai à."

Trán Trần Khoát lấm tấm mồ hôi, nhưng anh thích cảm giác thoải mái sau khi toát mồ hôi. Trước đây, mỗi khi gặp chuyện phiền lòng, anh đều dùng cách này để giải tỏa. Chỉ cần đổ mồ hôi, tắm rửa rồi ngủ một giấc, mọi thứ dường như trở nên sáng sủa hơn.

Những điều anh không hiểu, không thể giải quyết, những cảm xúc bực bội, tất cả sẽ theo mồ hôi mà bốc hơi đi.

"Cậu về trước đi." Anh nói, hơi thở phả ra nhè nhẹ do vừa vận động.

Phí Thế Kiệt suýt nữa sổ mũi vì lạnh: "Được, cậu mau lên đấy!"

Cậu chịu không nổi nữa, vội quay đầu chạy về ký túc xá.

Không còn ai hỏi han lải nhải, sân bóng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh quả bóng nảy xuống đất. Trần Khoát vẫn tính toán thời gian, anh không thấy lạnh, trong lòng lại chất chứa một loại năng lượng khó hiểu, không biết nên trút đi đâu.

Dù vậy, anh vẫn canh giờ về ký túc xá trước giờ tắt đèn.

Trong ánh sáng mờ nhạt của mặt trăng, anh lần mò vào phòng tắm. Dường như bình nóng lạnh đã hết thời gian hoạt động, nước ban đầu nóng nhưng sau đó lập tức chuyển sang lạnh.

Cảm giác này khiến anh bực bội vô cớ. Đặc biệt là dầu gội của anh không biết từ khi nào đã bị dùng hết, bóp thế nào cũng không ra được giọt nào.

"Rầm..."

Ở dãy ký túc khác, Chương Vận Nghi ló đầu nhìn ra ngoài hỏi: "Tiếng gì vậy?"

"Chắc gió lớn, thổi sập cửa ban công bên cạnh." Chu An Kỳ là người có giường gần ban công nhất, lên tiếng giải thích.

"Phiền thật, trước thì nóng quá mong trời lạnh, giờ lạnh rồi lại thấy khó chịu." Một bạn cùng phòng than thở: "Tớ quyết định rồi, sau này thi đại học nhất định phải chọn một thành phố có khí hậu dễ chịu, tốt nhất là kiểu bốn mùa như xuân ấy."

Chương Vận Nghi cũng thấy phiền đến mức muốn cào tường.

Cô thà nóng bức như đang tắm hơi mỗi ngày còn hơn chịu đựng cái lạnh mùa đông.

Mùa đông, trời còn chưa sáng, đã phải rời khỏi chiếc chăn ấm áp, đây chẳng khác gì một hình phạt phi nhân tính. Đời trước cô không trở thành học sinh giỏi, đúng là có lý do chính đáng!

Kỳ thi đại học chỉ còn hơn 200 ngày. Dưới áp lực như vậy, cô cũng không chắc mình có thể tự nhủ dậy đúng giờ vào 5 giờ 45 sáng mỗi ngày.

"Đại học à?"

Chủ đề này khiến cả phòng rất hứng thú, lập tức biến nó thành nội dung tán gẫu trước khi đi ngủ. Đới Giai nói với giọng đầy mơ mộng: "Các cậu không muốn đến Kinh Thành sao? Nơi rồng cuộn hổ ngồi đấy."

"Chị Giai à, thời đại giải phóng lâu rồi, giờ lấy đâu ra rồng với hổ."

"So với Kinh Thành, tớ muốn đến Thâm Thành hơn. Mấy con hẻm trong phim đẹp ghê."

"Chương Vận Nghi, cậu muốn học đại học ở đâu?"

Bị gọi tên bất ngờ, Chương Vận Nghi tạm dừng việc cầu thần khấn phật trong lòng, hắng giọng nói: "Nếu Thanh Hoa hoặc Bắc Đại không chê điểm thấp của tớ, tất nhiên ưu tiên của tớ là Kinh Thành rồi."

Câu nói của cô khiến cả phòng cười phá lên:"Cậu nói như kiểu Harvard không chê tớ, tớ cũng bơi qua Mỹ học ấy!"

"Các cậu dám nghĩ quá nhỉ, nếu Đại học Công nghiệp Hà Nam không chê tớ, tớ sẵn sàng ra liếm cửa sắt mùa đông!"

Cứ thế, câu chuyện càng ngày càng náo nhiệt.

Đại học chính là mục tiêu mà các cô đã học hành suốt mười mấy năm nay.

Hậu quả là sáng hôm sau, Chương Vận Nghi suýt không dậy nổi. Cô nằm trên giường mất năm phút tự đấu tranh tâm lý, mới lật chăn xuống giường. Tâm trạng nặng nề khi rửa mặt, cô đứng trước ký túc xá nhìn xung quanh một hồi, nhưng không thấy bóng dáng Trần Khoát đâu.

Cô biết ngay mà, lớp trưởng luôn đúng giờ bất kể nắng mưa, chắc chắn đã đi từ lâu rồi.

Tuy nhiên, khi cô đi dạo quanh sân trường rồi vào lớp, đúng lúc vừa đến giờ học, ánh mắt vô thức hướng về bàn Trần Khoát. Cô lập tức ngỡ ngàng: Lớp trưởng sao vẫn chưa tới?!

Cô vội rút điện thoại trong túi áo ra, xác nhận thời gian là 6:29, ngạc nhiên thốt lên: "Wow!"

"Nhìn cậu như con ếch ấy."

Từ Thi Thi ngồi xuống bàn với vẻ ngái ngủ. Nhưng ngay sau đó, cô nàng ngẩng đầu lên, như bị lây cảm xúc, cũng "Wow" một tiếng: Sao thế này, lớp trưởng lại đẹp trai hơn rồi!

Cả lớp đã chú ý, ánh mắt đồng loạt dồn về phía Trần Khoát, người vừa bước vào từ cửa chính.

Anh đeo khẩu trang, ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý.