Editor: Sel
Tiếng cười bất ngờ của Chương Vận Nghi làm Lý Gia Việt giật thót, tay đang bóp gói tương cà cũng run lên một cái.
Dù chính cậu ta cũng thấy mơ hồ, không biết câu nào mình vừa nói lại khiến cô vui đến vậy. Nhưng nhìn cô cười, lòng cậu ta cũng như bay bổng. Điều đó đủ để cậu ta hiểu hôm nay mình đến là đúng. Nắm bắt thời cơ, câu ta vội vàng hỏi: "Không phải câu thích ăn gà rán quán bên cạnh sao? Hay để mình qua mua một phần cho cậu nhé?"
May mà cậu ta mở lời, tiếng cười của Chương Vận Nghi mới chịu dừng lại.
Có những chuyện chẳng cần phải nhắc đi nhắc lại, cô cảm thấy mình đã nói đủ rõ ràng. Nhưng để tránh việc cậu ta bất thình lình xuất hiện trước mặt mình lần nữa, cô đành tung ra "chiêu cuối":"Lý Gia Việt, nếu cậu còn như vậy, tôi đành phải nhờ chị Phỉ giúp đỡ thôi."
"Chị Phỉ" trong lời cô, chính là người mà Lý Gia Việt sợ nhất trong đời – chị họ của cậu ta, Lý Minh Phỉ.
Vì quen biết Lý Gia Việt, Chương Vận Nghi cũng biết Lý Minh Phỉ.
Dù giờ Lý Minh Phỉ đang học đại học ở nơi khác, uy lực vẫn không hề suy giảm. Quả nhiên nghe đến đây, sắc mặt Lý Gia Việt liền thay đổi: "Mình đâu muốn làm phiền cậu, cậu xem, Quốc khánh mình đâu có đến tìm cậu, cũng chẳng đi quanh nhà cậu chờ đợi gì!"
Chương Vận Nghi chẳng tin, cô thừa biết không phải cậu ta không muốn, mà là cậu ta không dám!
Ông nội cô thường xuyên đến nhà cô mang rau, có lần tình cờ nhìn thấy cậu ta trêu đùa cô, còn tưởng cậu ta bắt nạt cháu gái cưng của mình, thế là mắng cậu ta nửa con phố. Tất cả đều là những từ ngữ bị cấm trên sóng truyền hình, khiến Lý Gia Việt khiếp sợ đến há hốc mồm.
"Nhưng cậu làm vậy thật sự khiến tôi rất phiền." Cô nghiêm túc nói, "Không lẽ lần nào cậu tìm tôi, tôi cũng phải lặp lại một câu? Hay là thế này, cậu bật ghi âm trên điện thoại lên, để tôi nói lại lần nữa. Sau này tôi đỡ phải tốn nước bọt, cậu cứ nghe lại là được."
"Chúng ta không thể làm bạn được sao?" Lý Gia Việt hỏi với vẻ tổn thương.
"Đương nhiên là không, cậu thiếu một người bạn như tôi à? Dù cậu có thiếu, tôi cũng không thiếu câu làm bạn."
Chương Vận Nghi thầm cảm thán trong lòng, người vẫn là người đó, nhưng kiểu đối thoại thế này, thực ra ở kiếp trước họ cũng đã từng trải qua. Cậu ta luôn bướng bỉnh bảo muốn làm bạn với cô, làm đồng hương, đưa ra vô số lý do, chỉ còn chưa nói muốn kết nghĩa huynh đệ nữa mà thôi.
Lý Gia Việt quả thực đã hết cách, uể oải vô cùng. Sao chỉ nói không thích là không thích được chứ? Nhưng nhìn dáng vẻ cô ăn hamburger, cậu ta vẫn cảm thấy cô đáng yêu không tả nổi, từ đầu đến chân đều làm cậu ta xiêu lòng.
Trong lòng cậu ta có rất nhiều điều muốn nói với cô, cũng có một câu cậu ta muốn hỏi: "Có phải cậu đã thích người khác rồi không?"
Nhưng câu đó cậu ta không dám hỏi, vì cậu ta không muốn nghe câu trả lời là "Phải". Cậu ta tự an ủi mình, chỉ cần không hỏi thì chính là không có.
Sau khi ăn xong hamburger và khoai tây chiên, Chương Vận Nghi xin nhân viên một chiếc túi giấy: "Gà viên chắc cậu không ăn, để tôi gói mang đi."
Lý Gia Việt lập tức nói: "Mình ăn."
Đồ cô đãi cậu ta, tất nhiên cậu ta phải ăn. Chẳng mấy chốc, cậu ta đã nhét sạch vào miệng.
"Được rồi." Chương Vận Nghi bỏ phần combo khác vào túi giấy, lắc lắc ly Coca, còn sót một chút, cô cũng không muốn lãng phí, một hơi uống sạch. "Lớp 12 rồi, đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện xin nghỉ, học hành cho tử tế, sau này đừng cố tình đến tìm tôi nữa."
Lý Gia Việt miễn cưỡng nuốt gà viên xuống, hỏi: "Thế gặp tình cờ thì được chứ?"
"Được cái đầu cậu ấy, đừng giở trò này với tôi." Chương Vận Nghi bực bội mắng một câu: "Chúng ta đâu phải nam châm đâu mà cứ phải hút vào nhau được."
Nói đến nước này, dù không cam tâm, Lý Gia Việt cũng không thể làm như không nghe thấy. Cậu ta đứng dậy đi theo sau cô, đưa tay đẩy cửa kính giúp cô. Lúc này, nhiệt độ đã giảm đáng kể, gió còn làm rối tung tóc cô.
Cô co người lại, đứng trước vạch sang đường, vẫy tay chào tạm biệt cậu ta: "Về sớm đi."
Nói xong, cô không ngoảnh lại, trực tiếp băng qua đường.
Lý Gia Việt đứng lặng giữa cơn gió, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng cô, vẻ mặt đầy suy tư. Mãi đến khi sau lưng vang lên một giọng nói, cậu ta mới bối rối trở về thực tại. Quay đầu lại theo tiếng gọi, người đến là bạn học cấp hai của cậu ta.
"Sao cậu lại ở đây?" Bạn học vừa nghi hoặc, vừa hỏi với giọng chắc nịch: "Cậu đến tìm Chương Vận Nghi đúng không?"
Lý Gia Việt chẳng có hứng trò chuyện, chỉ "ừ" một tiếng thật lạnh lùng.
"Biết ngay mà."
Sau vài câu chào hỏi qua loa, thời tiết se lạnh khiến Lý Gia Việt chẳng thể tiếp tục đứng đó làm "hòn vọng thê". Trước khi chia tay bạn học cũ, cậu ta tiện miệng nói: "Rảnh thì nói chuyện sau nhé, giờ tôi phải đi rồi, chịu không nổi, lạnh quá."
Đợi cậu ta gọi được một chiếc taxi và chui vào, Hứa Hàng người luôn đảm nhiệm phông nền không hé răng, bỗng nhiên hỏi đồng đội trong phòng: "Người các cậu vừa nhắc đến là Chương Vận Nghi à? Chương Vận Nghi lớp 3 ấy?"
"Đúng rồi, cậu cũng biết cô ấy à?"
"Tôi biết cô ấy, nhưng cô ấy không biết tôi, haha." Hứa Hàng dừng một chút, trong lòng đầy tò mò, thấy mọi chuyện hình như đang ngày càng phức tạp hơn: "Nhưng mà cậu ta với Chương Vận Nghi có quan hệ gì thế?"
"Quan hệ gì được? Cậu ta theo đuổi Chương Vận Nghi thôi." Bạn cùng phòng đáp mà chẳng mảy may để ý, vừa nói vừa bước về phía tiệm hamburger rẻ mà ngon: "Hồi lớp 11 đã thấy rồi, cậu ta theo đuổi nghiêm túc lắm. À mà đợi chút..."
Cậu ta lục trong túi lấy ra chiếc điện thoại, lướt lướt vài cái rồi chìa ra: "Nhìn này, cậu ta sến không chịu nổi, cả trạng thái cá nhân cũng đổi thành thế này đây."
Hứa Hàng cúi xuống xem, suýt nữa thì phun nước ra.
Dòng trạng thái của Lý Gia Việt viết: "Không gian mở cho tất cả, nhưng trái tim chỉ dành cho Chương Vận Nghi."
Vừa nói vừa đẩy câu chuyện đi xa hơn, Hứa Hàng buột miệng nhận xét: "Bạn cậu chẳng có cửa đâu."
Người bạn cùng phòng nhướng mày: "Sao mà không có? Cậu ta đẹp trai, nhà còn giàu, kiểu con nhà đại gia ấy."
"Thật sự không có cửa." Hứa Hàng hạ giọng, nói với vẻ bí ẩn: "Chuyện này tôi chỉ nói với cậu thôi nhé. Biết lớp trưởng lớp 3 không? Cậu ta cũng đang theo đuổi Chương Vận Nghi, hai người trông như đang hẹn hò ấy. Tôi thấy nhiều lần rồi, lớp trưởng ngày nào cũng dậy sớm hẹn cô ấy ăn sáng, còn trông chừng sát sao lắm. Buổi trưa không về ký túc ngủ, cứ ở lại canh chừng, không cho ai tặng đồ cho cô ấy luôn."
Người bạn cùng phòng kinh ngạc: "Thật á?!"
Dù đều là học sinh khối tự nhiên, không quen biết nhiều bạn ở các lớp khác, nhưng lớp trưởng lớp 3 thì cũng nghe qua, thành tích xuất sắc, trông không giống kiểu người chủ động theo đuổi con gái.
"Tôi tận mắt thấy, còn giả được à?" Hứa Hàng nhún vai: "Cho nên bạn cậu không có cửa đâu, bớt tốn sức đi."
"Chết tiệt. Thế thì Lý Gia Việt đúng là hết hy vọng rồi, không học chung trường thì còn gì để đấu?"
"Đó chỉ là phụ. Người ta rõ ràng là một đôi rồi, cậu ta cứ mặt dày nhảy vào, theo đuổi bạn gái người khác, lại còn dám đến tận trường tìm, ngày nào bị đánh thì cũng là tự chuốc lấy thôi."
-
Bên kia, Chương Vận Nghi xách túi đồ ăn trở lại trường. Chỉ có học sinh lớp 12 quay lại học, toàn bộ ngôi trường vẫn rất yên tĩnh, nhất là dãy nhà của học sinh lớp 10 và 11, tối đen như mực. Chỉ cần liếc nhìn đã khiến người ta ghen tị. Nếu có thể chọn lại, phải làm lại từ cấp ba, cô sẽ chọn quay về năm lớp 10, vì như vậy cô sẽ có ba năm để phấn đấu hết mình.
Dãy nhà lớp 12 sáng đèn rực rỡ.
Cô thở dài, leo lên cầu thang. Khi đến trước cửa lớp học, nhìn vào trong, đã có hơn nửa lớp tới, nhưng không khí vẫn trầm lắng hơn trước kỳ nghỉ lễ, có vẻ ai cũng bị hội chứng sau lễ.
Cô đi vào từ cửa trước, định mang phần hamburger đã gói cho Đới Giai. Vừa bước qua bàn của Trần Khoát, cô dừng lại, nở nụ cười dịu dàng chào hỏi: "Lớp trưởng, cậu ăn gì chưa?"
Trần Khoát đang làm bài tập, rõ ràng tâm trí không đặt vào đó. Một bài vốn dĩ đơn giản đối với anh, nhưng lúc này lại không tài nào tập trung nổi.
Trước khi cô cất lời, anh đã nhận ra tiếng bước chân lạch cạch của cô. Tay anh nắm chặt cây bút hơn, các khớp ngón tay trắng bệch, dường như đang cố kiềm chế một loại cảm xúc xa lạ nào đó.
"Ăn rồi." Anh đáp rất bình tĩnh, nhưng không ngẩng đầu lên, cũng chẳng nhìn cô.
Chương Vận Nghi thấy anh đang tập trung làm bài, nhận được câu trả lời liền không định quấy rầy thêm, chỉ cười khẽ một tiếng rồi đi qua hai bàn học, tới chỗ Đới Giai. Thế nhưng, giọng nói của cô vẫn vang lên rõ ràng, truyền thẳng vào tai anh.
"Đang đang đang đang~ Chị Giai, xem đây là gì nào? Là hamburger chứa đựng tình yêu của tớ đấy! Có cảm động không?"
Đới Giai "oà" lên một tiếng: "Không phải tớ bảo là không ăn cơm rồi sao!"
"Không ăn thì làm sao có sức mà học được chứ!" Chương Vận Nghi thò tay vào túi kiểm tra, "Vẫn còn ấm này, cậu ăn nhanh lúc còn nóng đi."
"Bao nhiêu tiền, tớ gửi cậu." Đới Giai vội vàng lấy ví từ trong cặp ra.
Nhưng Chương Vận Nghi lập tức ngăn lại, giả vờ giận dỗi nói: "Cậu đâu có nhờ tớ mua, là tớ tự nhớ đến cậu, mới mua hamburger tình yêu này mang về. Nhận tiền rồi thì còn gọi gì là tình yêu nữa? Mau ăn đi, đừng lắm lời!"
Đới Giai cười tươi như hoa, trong lòng cảm thấy rất ấm áp và xúc động. Cô ấy cười nói: "Vậy lần sau tớ cũng phải mua gì ngon cho cậu mới được."
Cô ấy nhận lấy chiếc hamburger từ tay Chương Vận Nghi, chuẩn bị há miệng cắn một miếng thật lớn. Nhưng chợt nhớ ra điều gì, cô ấy kéo kéo áo Chương Vận Nghi, ra hiệu bảo cô ghé sát lại, rồi hạ giọng thì thầm: "Lúc nãy lớp trưởng không nói gì với cậu chứ? Hôm nay tâm trạng cậu ấy tệ lắm, đừng chọc vào."
Chương Vận Nghi kinh ngạc: "Cậu ấy bị sao vậy?"
Tính cả hai kiếp, đây là lần đầu tiên cô nghe người khác nói như vậy về anh! Nếu nói kiếp trước cô và anh không quen biết, không có giao tiếp, thì kiếp này mối quan hệ của họ cũng khá ổn. Lớp trưởng trong ấn tượng của cô luôn là người cực kỳ ổn định về cảm xúc. Để người khác nhìn ra tâm trạng anh tệ, chắc chắn là chuyện lớn lắm rồi!
Thật khiến người ta tò mò!
Đới Giai vội suỵt một tiếng, nói nhỏ hơn: "Nhỏ tiếng thôi! Tớ cũng không biết cậu ấy làm sao. Từ lúc bước vào lớp, sắc mặt cậu ấy đã rất kém. Hà Viễn và mấy người kia tranh giành đồ đụng vào cậu ấy, cậu ấy..."
Cô ấy dừng lại, khẽ nuốt nước bọt, nói tiếp: "Rất đáng sợ, rất đáng sợ, đến mức Hà Viễn cũng hoảng sợ luôn."
"Thật á?" Chương Vận Nghi ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng của Trần Khoát. Anh đang lặng lẽ ngồi làm bài tập trước bàn học, khiến cô không khỏi nghi hoặc. Khi nãy lúc nói chuyện với anh, giọng điệu anh vẫn ổn mà, chẳng khác gì bình thường cả.
Đới Giai vừa đói vừa ăn một miếng hamburger, vừa gật đầu lia lịa: "Cậu không nhận ra hôm nay trong lớp yên tĩnh bất thường sao?"
Nếu không phải thế, cô ấy cần gì phải nói thì thào như muỗi thế này.
Chương Vận Nghi như bừng tỉnh: "Hoá ra là vậy à."
Cô đã hiểu, cô đã ngộ ra.
Được rồi, dù có tò mò thế nào đi nữa, cũng phải kìm lại thôi.
Chớp mắt với Đới Giai một cái, cô cúi người, bước nhẹ nhàng trở về chỗ ngồi. Vừa đặt cặp xuống, cô liền nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy gấp đôi. Đầy vẻ thắc mắc, cô mở ra xem, đập vào mắt là những dòng chữ gọn gàng, đẹp đẽ.
Cô nhanh chóng hiểu ra, đây là thông tin về các lớp học thêm mà Trần Khoát đã giúp cô thu thập. Nội dung cực kỳ chi tiết, đến mức ai nhìn vào cũng phải trầm trồ khen ngợi.
Xem qua một lượt, cô không khỏi cảm thán từ tận đáy lòng: Sếp mình tốt bụng quá đi mất!
Ban đầu cô định đi tìm anh để cảm ơn tử tế, nhưng nghĩ đến lời Đới Giai vừa nói, cô lại ngoan ngoãn ngồi xuống. Nếu tâm trạng anh hôm nay không tốt, vậy cô không nên chọc vào làm gì.
Lời cảm ơn tuy muộn, nhưng nhất định cô sẽ nói.