Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 29: Trần Khoát đứng ngay sau lưng cô



Editor: Sel

Thời tiết trở lạnh, nước ở vòi cũng lạnh buốt, thế nên thói quen ghé nhà vệ sinh sau mỗi tiết học của Chương Vận Nghi buộc phải tạm gác lại.

Khi chuông hết giờ vang lên, cô lập tức ôm tập đề và giấy nháp lao đến bàn của Đới Giai.

Bạn bè sinh ra là để giúp đỡ nhau. Những bài không hiểu trên lớp, cô không ngại hỏi bạn mình. Thậm chí cô còn "phân công" rõ ràng: Từ Thi Thi phụ trách sinh học, Thẩm Minh Duệ lo toán, còn Đới Giai là học sinh giỏi nên đành vất vả chịu trách nhiệm tất cả các môn trừ văn và Anh.

Dĩ nhiên, cô cũng không để bạn bè mình làm việc không công.

Cô đã hứa thứ Bảy sau giờ học sẽ chi một khoản kha khá để đãi cả hội một bữa Hàn Quốc no nê.

"Chị Giai, cứu tớ với!"

Bạn cùng bàn của Đới Giai cũng rất tốt bụng, thấy Chương Vận Nghi tới liền đứng dậy nhường chỗ:"Chương Vận Nghi, ngồi đi. Tớ đi vệ sinh một chút!"

"Cảm ơn chị Đồng! Người tốt sẽ luôn bình an!"

Chương Vận Nghi ngồi xuống, bàn học này nằm ngay trước bàn Trần Khoát. Cô liếc qua, thấy trên bàn anh có một chai nước khoáng đã uống quá nửa. Chắc hẳn, hoặc là anh không dùng đến viên sủi vitamin C cô đưa, hoặc là đã thử nhưng không chịu nổi vị ngọt ngọt chua chua pha chút mằn mặn của nó. Dù sao thứ đó chắc cũng chẳng phát huy được tác dụng.

"Bài nào?" Đới Giai mở nắp cốc nước, nhấp một ngụm làm ấm giọng, trông rất ra dáng giáo viên.

"Bài này..." Chương Vận Nghi không nghĩ ngợi lung tung nữa, dồn hết sự tập trung vào cách Đới Giai giảng bài.

Mười phút giữa hai tiết học được cô tận dụng triệt để.

Trần Khoát đã tháo khẩu trang, cảm cúm của anh đến nhanh và cũng đi nhanh. Lúc từ ngoài bước vào lớp, vừa nhìn thấy Chương Vận Nghi đang ngồi cạnh Đới Giai, anh chậm bước lại một chút.

Hôm nay tâm trạng của các bạn học đều rất phấn chấn.

Lý do không gì khác ngoài việc lễ Quốc khánh đã đi đến những ngày cuối. Từ mùng 1, Giang Châu mỗi tối đều tổ chức bắn pháo hoa ở các khu vực để chúc mừng sinh nhật đất nước. Tối nay đến lượt khu vực gần trường họ. Theo thông tin đáng tin cậy, từ một điểm cao trong trường, dù không nhìn được toàn cảnh thì cũng có thể thấy được phần nào.

Làm sao mà không khiến người ta háo hức cơ chứ?

Ít nhất sự kiện này cũng mang lại chút sắc màu cho cuộc sống tẻ nhạt của học sinh lớp 12.

"Dù tối mùng 2 tớ đã xem rồi, nhưng vẫn muốn xem nữa!" Ngay cả Từ Thi Thi, người vốn không thích tham gia náo nhiệt, cũng nói vậy, đủ thấy sức hút của pháo hoa lớn đến nhường nào.

Chương Vận Nghi tò mò hỏi: "Không phải tối mùng 2 cậu đi quán net à?"

"..." Từ Thi Thi ngán ngẩm: "Tớ đâu có chơi qua đêm!"

Buổi tự học tối nay coi như bỏ, chẳng mấy ai tập trung học được nữa. Từng nhóm ba, năm người túm tụm lại rôm rả bàn luận về chuyện pháo hoa. Đến giờ, cả đám chen chúc ra hành lang, ngẩng cổ nhìn trời đợi chờ với ánh mắt đầy háo hức.

Ban đầu, Chương Vận Nghi không hứng thú với hoạt động này. Cô từng xem quá nhiều màn pháo hoa rực rỡ, nên nghĩ mình sẽ cao quý mà lạnh lùng ngồi lại trong lớp học bài, trở thành một phong cảnh độc đáo giữa đám đông.

Nhưng cô quên mất, bản thân lại là một người rất thích chen vào chỗ náo nhiệt. Chuông vừa vang lên, phản xạ của cô còn nhanh hơn cả Từ Thi Thi. Như một cơn gió, cô đã chiếm ngay một vị trí có tầm nhìn đẹp nhất, và nhất quyết không nhường cho ai.

Dãy nhà trong trường không cao, nên những gì nhìn thấy được cũng rất hạn chế.

Chương Vận Nghi chống khuỷu tay lên lan can, cố kiễng chân hết cỡ, nhưng vẫn chẳng nhìn được bao nhiêu.

"Wow, đẹp quá~~"

Một đám học sinh như chưa bao giờ thấy pháo hoa, không ngừng thốt lên những tiếng kinh ngạc.

Chương Vận Nghi mỉm cười, ánh mắt long lanh, định gọi bạn bè mình thì bất giác quay đầu lại. Lúc này cô mới chợt nhận ra, Trần KhoátA đang đứng ngay sau cô.

Cô không biết anh đến từ lúc nào, rõ ràng vài phút trước, người đứng phía sau cô vẫn là người khác. Ánh sáng từ pháo hoa chiếu sáng một góc trời, cô nhìn anh, khẽ mỉm cười mà không nói gì, nhưng anh biết, ánh mắt cô lúc này dành cho anh.

Xung quanh chật kín người, không thể nói chuyện.

Ánh mắt anh thoáng khựng lại.

Cô nhanh chóng quay lại chú tâm vào bầu trời, nơi bất cứ lúc nào cũng có thể bừng sáng bởi những chùm pháo hoa rực rỡ.

Ánh nhìn của anh dừng lại trên đỉnh đầu cô vài giây, sau đó cũng hướng lên bầu trời, theo đúng hướng mà cô đang nhìn.

-

Chiều hôm sau, trong giờ ăn tối trước buổi tự học.

Một cô gái thở hổn hển chạy đến tìm Trần Khoát.

Trong lớp lúc này chỉ có lác đác vài người, nhưng ai cũng nhận ra cô ấy chính là Mễ Hinh, học sinh lớp Văn, họ hàng của Trần Khoát và bạn cùng cấp hai với Đới Giai. Mỗi học kỳ, Mễ Hinh thường đến lớp 3 vài lần, khi thì tìm Đới Giai, khi thì tìm Trần Khoát.

"Trần Khoát, ra đây!"

Mễ Hinh đứng bên cửa sổ, gọi lớn.

Trần Khoát vừa khỏi cảm cúm, bị Phí Thế Kiệt cản không cho ra sân bóng rổ, nhưng cậu lại tự ra sân đá bóng. Nghe thấy giọng MễHịn, anh ngẩng đầu khỏi màn hình trò chơi đua xe, nhìn ra ngoài và lười biếng hỏi: "Chuyện gì?"

Miệng thì hỏi, nhưng chân không hề nhúc nhích.

Mễ Hinh hất cằm, nói cộc lốc: "Mau lên."

Trần Khoát có chút bực bội vì ván này còn chưa xong: "Đợi ba phút."

Mễ Hinh nhíu mày: "Còn bắt tôi đợi ba phút? Muốn tôi bỏ tiền mua mạng cậu không?"

Anh đành kết thúc vội vã ván chơi, kết quả là chơi rất tệ. Khi ra đến ngoài, vẻ mặt anh chẳng tốt lành gì: "Có chuyện thì nhắn tin là được."

"Ai thèm đi tìm cậu làm gì? Tôi đến lớp Tự nhiên có việc tiện đường ghé thôi." Mễ Hinh đưa cho anh một hộp bánh có nhãn tiếng Nhật. "Mẹ tôi bảo mang cho cậu, hôm qua bà ấy mới đi công tác về."

"Cái gì đây?" Trần Khoát cúi đầu liếc qua, trông chẳng mấy hứng thú.

"Bánh quy nhân sô-cô-la, ngon lắm."

Nghe đến sô-cô-la và bánh quy, anh lập tức không còn chút hứng thú nào. Người nhà anh đều biết anh ít khi ăn vặt, nên cô của anh cũng chỉ đưa một hộp.

Mễ Hinh thấy anh không có ý định nhận lấy, thầm mừng vài giây trong lòng: "Cậu không ăn..."

Nhưng Trần Khoát bỗng nhớ ra điều gì đó, ánh mắt thoáng trầm tư, đột nhiên đưa tay ra nhận.

Mễ Hinh sững sờ, tay trống không: "...?"

Cô ấy ngạc nhiên đến nỗi thốt lên: "Cậu muốn lấy thật sao?"

Giọng anh bình thản: "Cậu không cho à?"

Mế Hinh bĩu môi: "Thôi được rồi, tôi chẳng thèm hỏi làm gì nữa, phí công chạy một chuyến."

Sớm biết vậy, cô ấy đã nhắn tin bảo anh tự đến lớp Văn mà lấy. Giao bánh xong, cô ấy tò mò thò đầu vào lớp nhìn một chút, không thấy Đới Giai đâu nên định quay đi. Nhưng vừa nhấc chân, chuyện bất ngờ lại xảy ra.

Trần Khoát bỗng ngập ngừng gọi cô ấy lại: "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

"Hỏi tôi?" Mễ Hinh chỉ vào mình, dù biết khả năng vay tiền là rất thấp nhưng vẫn vội vàng khẳng định: "Vay tiền thì miễn bàn, tôi không có đâu."

"Chờ tôi một phút."

Trần Khoát cầm hộp bánh quy trở lại lớp, hơi do dự một chút rồi kéo khóa balo, bỏ nó vào trong. Anh nói một phút thì đúng là chỉ mất đúng một phút. Khi quay lại, anh nhìn thoáng qua hành lang lúc nào cũng có người qua lại, rồi nói với giọng bàn bạc: "Đi siêu thị một chuyến, cậu muốn ăn gì, tôi mời."

Mễ Hinh lập tức thay đổi sắc mặt, cười rạng rỡ:"Sao không nói sớm! Anh Khoát, mời đi lối này."

Hai người đi về phía cầu thang, trùng hợp thay, lúc này Chương Vận Nghi và Đới Giai đang từ dưới đi lên, cả bốn người gặp nhau một cách bất ngờ.

Mễ Hinh thân thiết chào hỏi Đới Giai, sau đó quay sang cười với Chương Vận Nghi: "Chương Vận Nghi, cậu lại xinh hơn rồi đấy."

Chẳng ai không thích nghe những lời này, Chương Vận Nghi cảm thấy như hoa nở trong lòng.

Dù có Đới Giai làm bạn chung, nhưng cô và Mễ Hinh không thân lắm. Ở kiếp trước, họ chỉ là mối quan hệ "thả tim qua lại" trên mạng xã hội, kiểu gật đầu chào xã giao. Dù vậy, Mễ Hinh lại là người rất nhiệt tình. Có lần, Chương Vận Nghi đi ăn cùng bạn, tình cờ gặp Mễ Hinh và vị hôn phu của cô ấy. Sau vài câu chào hỏi, hai bên ngồi riêng, nhưng đến khi đi thanh toán thì phục vụ viên bảo rằng một cô gái họ Mễ đã trả tiền giúp.

Cô nhắn tin cảm ơn rối rít, Mễ Hinh chỉ cười hóm hỉnh đáp: "Được mời mỹ nhân là niềm vinh hạnh lớn lao."

Cả bốn người không thể đứng chắn lối cầu thang mãi. Sau vài câu trò chuyện, Trần Khoát và Mễ Hinh xuống tầng dưới, còn hai cô gái trở về lớp. Đi được vài bước, Mễ Hinh còn ngoảnh lại gọi: "Lần sau tớ sẽ qua phòng 602 chơi nhé!"

"Quan hệ của cậu với cô ấy thân thế sao?" Đi được vài bậc thang, Trần Khoát đột nhiên hỏi.

"Chứ sao nữa, tôi với Đới Giai là bạn cùng lớp suốt ba năm cấp hai mà."

Nghe vậy, Mễ Hinh lập tức nhận ra Trần Khoát không phải đang nói về Đới Giai. Anh vốn không phải người nói những câu dư thừa, càng không có kiểu hỏi cho có. "Ủa, cậu đang hỏi về Chương Vận Nghi à?"

Trần Khoát không đáp.

"Không thân." Mễ Hinh cười đáp, "Nhưng điều đó không ngăn tôi ngưỡng mộ người đẹp được."

"..."

Ra khỏi dãy phòng học, Trần Khoát cố ý chọn đi đường vòng. Trên đoạn đường ít người qua lại, anh giữ im lặng hồi lâu, trong ánh mắt hiếm khi hiện lên vẻ mơ hồ. Anh không biết hỏi ai. Dù bạn thân kín miệng như Vương Tự Nhiên cũng chỉ là con trai, hỏi cậu ta cũng vô ích, vì cậu ta chẳng biết gì về Chương Vận Nghi.

Nếu không phải Mễ Hinh tình cờ đến tìm anh, anh đã quên mất cô ấy là con gái, và có thể hỏi cô ấy.

"Tôi có một người bạn." Sau một lúc, Trần Khoát mở lời như vậy.

"Lão Phì? Hay Lão Vương?"

Trần Khoát không khẳng định, cũng không phủ nhận: "Cậu ấy quen một cô gái, và cô ấy đối xử với cậu ấy rất tốt."

Mễ Hinh ngạc nhiên: "Woa, ai mà mắt kém thế?"

Trần Khoát phớt lờ mấy lời trêu chọc, nói tiếp: "Nhưng gần đây cậu ấy rất phiền lòng, vì cô gái đó hình như có..."

Nói đến đây, anh ngừng lại, bản năng không muốn thốt ra ba chữ đó.

"Có gì? Bạn trai á?" Mễ Hinh bật thốt lên đầy hứng thú: "Thú vị đấy, tiếp đi."

"Không hiểu ý của cô gái đó là gì." Đây mới là lý do khiến anh thấy bực bội.

Mễ Hinh cảm thán: "Thảo nào hôm trước thấy Lão Phì gầy đi trông thấy, hóa ra là vì chuyện tình cảm."

Trần Khoát không tỏ thái độ gì.

"Thế là Lão Phì không hiểu sao cô gái này có thể vừa tốt với cậu ấy mà lại vừa có bạn trai, đúng không?" Mễ Hinh nói với giọng hiển nhiên, "Chuyện này dễ hiểu thôi, thật ra Lão Phì đã rơi vào một cái bẫy tư duy."

"Cái bẫy gì? Ý cậu là sao?" Anh truy hỏi.

Mễ Hinh nở nụ cười đầy ẩn ý: "Ai nói cô ấy chỉ được phép có một bạn trai?"