Editor: Sel
Ban đầu, Trần Khoát không hiểu câu nói đó có ý gì. Não anh như bị treo trong vài giây. Đến khi nhận ra, sắc mặt anh lập tức trở nên cực kỳ khó coi, môi mím chặt lại.
Mễ Hinh không để ý rằng anh đã dừng bước, vẫn hì hì cười nói: "Trong mắt Lão Phì, đây là một câu hỏi chỉ có một đáp án, nhưng ai nói nó không thể là câu hỏi nhiều đáp án? Dù sao con trai các cậu vốn không giỏi suy nghĩ, chẳng lẽ chuyện đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra?"
Phía sau cô ấy vài bước, Trần Khoát đã đen mặt.
Mễ Hinh lại rất hài lòng với lời giải thích của mình. Cùng lúc đó, sự tò mò trong cô ấy càng bùng lên. Không ngờ Lão Phì lại có một mối duyên kỳ lạ thế này. Thường ngày nhìn chẳng có gì nổi bật, thế mà hôm nay lại ứng nghiệm câu "người không thể nhìn bề ngoài".
"Này, cậu nói xem Lão Phì..."
Cô ấy vừa nói được mấy chữ thì chợt nhận ra Trần Khoát đã bị bỏ lại phía sau. Quay đầu nhìn, cô ấy thấy anh đứng bất động, im lặng không nói một lời. Mễ Hinh đành quay lại, truy hỏi: "Nhưng cô gái mà Lão Phì thích là ai? Tôi quen không? Chắc không phải là Đới Giai chứ? Không, không thể nào, Đới Giai đâu có bạn trai!"
Trần Khoát nhìn cô ấy với vẻ mặt không cảm xúc. Anh không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa này, quay người định đi ngược về phía tòa nhà lớp học.
Mễ Hinh lập tức chặn anh lại, ngơ ngác hỏi: "Không phải cậu định đi siêu thị sao?"
"Không đi nữa." Giọng anh lạnh nhạt.
"Cậu bị bệnh hả?!" Mễ Hinh không đời nào để anh thoát dễ dàng như vậy. Hôm nay cô ấy nhất quyết phải "hái" được chút lợi ích từ anh: "Không đi thì cũng phải đưa tiền đây!"
Trần Khoát né người, vẻ mặt đầy phiền muộn. Anh lấy ví tiền từ trong túi ra, vừa mở ví, Mễ Hinh nhanh như chớp rút ngay một tờ 100 tệ.
Nếu là ngày thường, anh cũng chẳng buồn so đo, nhưng hôm nay, lời nói của Mễ Hinh đã khiến anh thêm bực bội. Sau khi bình tĩnh lại, nhân lúc Mễ Hinh không đề phòng, anh giật lại tờ 100 tệ, nhét vào ví. Sau đó, anh lật qua tờ 50, tờ 20, rồi rút ra tờ 10 tệ đưa cho cô ấy.
Mễ Hinh còn chưa kịp phản ứng, tờ 100 tệ trong tay cô ấy đã bị biến thành tờ 10 tệ, cứ như một màn ảo thuật vậy.
Trần Khoát nhét ví lại vào túi, với mối quan hệ họ hàng "bằng mặt không bằng lòng" thế này, ngay cả lời tạm biệt cũng không cần nói, anh quay người bước nhanh về phía tòa nhà lớp học.
"Trần Khoát, cậu có bệnh hả!!" Mễ Hinh tức đến mức hét lớn: "Kiếp trước cậu chết vì nghèo à?!"
Những lời cô ấy nói chẳng lọt được vào tai anh. Anh bước đi mỗi lúc một nhanh, rõ ràng cũng bị cô ấy làm cho phát cáu.
Nếu không phải vì không muốn đối đầu với tiền bạc, Mễ Hinh thật sự rất muốn vứt tờ 10 tệ xuống đất rồi dẫm đạp lên. Thậm chí cô ấy còn muốn chửi rủa tổ tiên mười tám đời của Trần Khoát, nhưng nghĩ kỹ lại thì tổ tiên của anh cũng là tổ tiên của mình, nên đành nhịn.
Mễ Hinh tiếp tục đi siêu thị, trong lúc chọn đồ ăn vặt, bất chợt lóe lên một ý nghĩ trong đầu...
Khoan đã, thằng nhóc đó đang giận cái gì chứ?Dù có thân thiết với Lão Phì đến đâu cũng không cần phản ứng thái quá như vậy, đúng không?
Cô ấy hơi nghi hoặc. Khi cầm chai nước và túi khoai tây chiên lên quầy tính tiền, chợt khựng lại. Đợi đã, hình như chính cô ấy cũng đã mắc vào một cái bẫy tư duy. Tại sao cô ấy lại mặc định rằng "người bạn" trong lời kể của Trần Khoát chính là Lão Phì? Anh có nhắc đến Lão Phì không? Không hề, anh chỉ nói là "một người bạn".
Có khi nào "người bạn" mà thằng nhóc ấy nhắc đến... chính là bản thân mình không?
-
Sau khi ăn no, Chương Vận Nghi lại thấy buồn ngủ. Trước khi chuông báo bắt đầu buổi tự học tối vang lên, cô vẫn cố gắng lê mình vào nhà vệ sinh "check-in". Hiện tại, dầu cao sao vàng đã không còn tác dụng lớn với cô nữa. Ngoài việc rửa mặt, cô còn tiện thể đánh răng luôn.
Cô chuẩn bị rất đầy đủ. Dịp Quốc khánh vừa rồi, khi đi mua sắm, cô đã mua hẳn một bộ dụng cụ vệ sinh cá nhân di động, thậm chí còn có cả khăn nén đóng gói nhỏ gọn như kẹo.
Sau khi rửa mặt và đánh răng, cô thấy tỉnh táo hơn hẳn. Nước rửa mặt hơi lạnh, cộng thêm vị bạc hà mát lạnh của kem đánh răng, khiến đầu óc cô hoàn toàn thoát khỏi cơn mơ màng.
Nhưng điều cô không ngờ tới là, vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh trong trạng thái tỉnh táo đầy năng lượng, cô lại đụng phải... Trần Khoát.
Cả hai bất giác đứng sững lại.
Chương Vận Nghi nhận ra tóc mái trước trán của anh còn ướt, từng giọt nước chảy dọc theo thái dương xuống khuôn mặt. Có vẻ như anh đã vội vã rửa mặt, động tác hơi mạnh tay khiến cổ áo hoodie màu xám đậm cũng bị thấm nước, tạo thành một vệt màu đậm hơn.
Với bản tính luôn để mắt đến những chi tiết nhỏ, cô không nghĩ ngợi nhiều, đưa tay vào túi áo lục lọi, rồi lấy ra một viên khăn nén đưa cho anh: "Đừng hiểu nhầm nhé, đây không phải kẹo đâu, mà là khăn nén đấy. Chỉ cần thấm nước vào là nó sẽ phồng lên và mở ra."
Cô đã mua rất nhiều và tặng thử cho bạn bè, ai dùng rồi cũng đều khen tiện lợi.
Ánh mắt của Trần Khoát từ khuôn mặt cô chậm rãi dời xuống bàn tay đang chìa ra.
Đủ rồi.
Anh thầm nghĩ.
Thật sự là quá đủ rồi.
Lòng tự tôn và sự giáo dục mà anh từng tự hào giờ đây bị cơn bực bội đè nén. Anh lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, giọng nói cứng nhắc: "Tôi không cần."
Quá đủ rồi.
Thật sự không cần thêm gì nữa.
Chương Vận Nghi ngỡ ngàng, nhìn anh đầy nghi hoặc và bối rối. Cô còn tưởng mình nghe nhầm. Nụ cười trên môi dần tắt, ánh mắt trở nên mơ hồ. Bàn tay đang giơ ra giữa không trung cũng khựng lại.
Ánh mắt dịu dàng vốn mang theo ý cười của cô khiến Trần Khoát sững người. Lòng anh rối như tơ vò, không biết phải xử lý tình huống này thế nào. Anh nhìn cô thêm một lần rồi quay người bước đi, từng bước, từng bước một.
Đến bước thứ ba, anh dừng lại.
Tay anh buông thõng hai bên cơ thể, ngón tay siết chặt thành nắm đấm, từng đường gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt.
Anh thở dài một hơi đầy thất bại, cắn chặt răng.
Chương Vận Nghi vẫn đứng đó, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Trong cô là sự hòa trộn giữa tâm trạng hoang mang của một cô gái mười bảy tuổi và nỗi lúng túng khi đối mặt với tình huống khó xử của một phụ nữ hai mươi bảy tuổi. Hai loại cảm xúc cùng xuất hiện, không cái nào áp đảo được cái nào.
Trần Khoát đột ngột quay lại, bước nhanh về phía cô. Ánh mắt và giọng nói anh đều mang theo sự nghiêm túc, trịnh trọng, nhưng cũng đầy áy náy:"Xin lỗi. Tại tôi vừa gặp phải chuyện không vui, thật sự xin lỗi cậu."
Chương Vận Nghi sững sờ.
Chính cô cũng không nhận ra rằng, bản năng tự vệ đã dần hiện rõ trên khuôn mặt mình. Nụ cười vốn luôn thường trực mỗi khi nhìn anh giờ hoàn toàn biến mất.
Tất cả điều này đều không thoát khỏi ánh mắt của Trần Khoát. Trong lòng anh vừa khó chịu, vừa hối hận, cuối cùng chẳng biết phải làm gì ngoài việc tiếp tục giải thích, dù bản thân anh cũng chẳng rõ mình đang nói gì.
Đến cuối cùng, anh buông một câu đầy thất vọng:"Có lẽ tôi thật sự có bệnh."
Chương Vận Nghi nghe ra sự chân thành trong lời xin lỗi của anh. Hình như anh cũng không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn đạt hết nỗi áy náy của mình. Thời khắc này, người lúng túng không biết phải làm gì lại chính là anh.
Cô nghĩ vậy rồi bật cười. Nụ cười dịu dàng, bao dung.
"Không sao đâu mà."
Trần Khoát nhìn cô, vài giây sau chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt cụp xuống. Nhưng cô đã rút tay về từ bao giờ, cũng không tiếp tục đưa viên khăn nén ra nữa.
-
Chuyện này xem như đã được lật sang trang khác.
Chương Vận Nghi dường như cũng không để trong lòng, nhưng khi cầm vòi sen xả nước nóng lên người trong phòng tắm, nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô vẫn không nhịn được mà hừ khẽ một tiếng, đó mới là cảm xúc thật sự của cô.
Cô cũng bực lắm đấy, được chưa?
Dù anh đã giải thích rằng mình gặp chuyện không vui, nhưng vấn đề là, điều đó liên quan gì đến cô chứ?
Cô chọc anh hay làm gì anh à?
Đúng là tai bay vạ gió, xui xẻo hết sức.
Cô thầm nghĩ, sau này nếu anh khởi nghiệp, cô nhất định sẽ lén tưới nước hỏng luôn cây phát tài của anh. Có quá độc không nhỉ? Cô cố nhớ lại một vài cách chơi xấu hợp pháp trong thương trường, tự dỗ mình mà bật cười rạng rỡ.
-
Ngày thứ Bảy, cả khu nhà học của lớp 12 như ngập tràn oán khí, có thể dùng làm bối cảnh quay phim ma luôn. Kỳ nghỉ lễ vàng kết thúc, lịch học bù lại bắt đầu.
Lão Triệu sớm thông báo một tin tốt và một tin xấu:
Tin xấu: Tuần này không có ngày nghỉ, tất cả học sinh nội trú đều phải ở lại trường vào thứ Bảy, và chủ nhật học cả ngày như thường lệ.
Tin tốt: Ban lãnh đạo nhà trường quan tâm đến sức khỏe thể chất và tinh thần của học sinh lớp 12, nên buổi tự học tối thứ Bảy sẽ là giờ hoạt động tự do – học trong lớp hoặc nghỉ ngơi tại ký túc xá.
42 cặp mắt vô hồn bên dưới đồng loạt nhìn chằm chằm thầy: "..."
Có học sinh to gan lên tiếng: "Chúng em có được nghỉ 7 ngày đâu?"
Lão Triệu mỉm cười: "Về lý thuyết là có."
Từ Thi Thi dựng sách lên, che mặt rồi quay sang lén lút trợn mắt với Chương Vận Nghi: "Cái gì gọi là 'về lý thuyết' cơ chứ?"
Chương Vận Nghi nhanh nhẹn thì thầm: "Có nghĩa là nghỉ thì theo quy định của trường, còn học bù thì theo quy định chung."
Từ Thi Thi bực dọc: "Đúng là ông nội nhà nó mà!"
Phản đối cũng vô ích. Khi hết tiết học cuối cùng của thứ Bảy, mọi người vẫn không đợi được tin nghỉ học. Để xoa dịu nỗi bất mãn, Chương Vận Nghi làm "chủ xị", dẫn Đới Giai, Từ Thi Thi và Thẩm Minh Duệ tới quán đồ Hàn nổi tiếng ở phía sau trường ăn uống no nê.
Cả nhóm bốn người vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, tiến về phía cổng sau.
Cách họ khoảng hơn mười mét, Phí Thế Kiệt và Trần Khoát cũng đang đi cùng hướng.
Phí Thế Kiệt mải nói chuyện điện thoại với mẹ, không để ý nhóm bốn người phía trước.
Trần Khoát đút tay vào túi áo, ánh mắt vô thức dừng lại trên cô gái đang buộc tóc đuôi ngựa, khoác tay bạn mình vừa đi vừa cười. Cả hôm qua lẫn sáng nay, anh đều tình cờ gặp cô trước ký túc xá. Họ vẫn chào nhau buổi sáng như thường lệ, nhưng ngoài câu "chào buổi sáng", cô không nói thêm gì với anh nữa.
Không còn những lời than thở kiểu: "Buồn ngủ quá..."
Cũng chẳng còn những câu trách móc đáng yêu: "Trời lạnh thế này, dậy đúng là cực hình!"
Khi Phí Thế Kiệt kết thúc cuộc gọi, họ đã rời khỏi cổng trường và đang băng qua đường. Nhìn thấy nhóm của Chương Vận Nghi, đặc biệt là chiếc áo hoodie màu hồng nổi bần bật của Thẩm Minh Duệ, cậu bật thốt: "Ê, Thẩm Minh Duệ đi ăn ở đâu thế nhỉ?"
Vừa nói xong, cậu đã thấy họ bước vào quán đồ Hàn đông khách nhất của học sinh.
Phí Thế Kiệt ngập ngừng đề nghị: "Hay mình cũng vào đây ăn nhé?"
Dù vậy, chỉ cần nghĩ cũng biết Trần Khoát sẽ không đồng ý.
Trong khi cậu còn đang lưỡng lự giữa lẩu cay hay món gà hầm, một giọng trầm bất ngờ vang lên: "Được."
"Hả?" Phí Thế Kiệt phản ứng chậm một nhịp, kinh ngạc quay sang nhìn, không quên trêu anh: "Là đứa nào nói sẽ không ăn ở đây lần thứ hai cơ chứ?"
Trần Khoát im lặng, không phản bác.
Tuy nhiên, họ đến chậm một bước. Khi vào quán, tất cả bàn đã chật kín. Phí Thế Kiệt định đề nghị ngồi ghép với nhóm của Chương Vận Nghi, nhưng nhìn thấy bốn người họ ngồi đã khá chật, đành nuốt lời lại.
Chương Vận Nghi ngồi ở vị trí gần tường, chống cằm, vừa mỉm cười vừa thảo luận xem nên gọi món gì với Đới Giai và Từ Thi Thi. Thấy Phí Thế Kiệt nói lời tạm biệt, cô ngoảnh lại, nhìn Trần Khoát và nở nụ cười nhẹ: "Tạm biệt nhé~"
Trần Khoát bình tĩnh gật đầu, cùng Phí Thế Kiệt rời khỏi quán. Hai người tới quán ăn quen thuộc mà họ thường đến.
Anh không phải người dễ nổi nóng, nhưng mấy ngày gần đây, mọi chuyện cứ mơ hồ khiến anh cảm thấy khó chịu. Rõ ràng mọi thứ đang phát triển đúng như anh mong muốn, vậy mà anh lại không thấy thoải mái chút nào.
-
Khi cả nhóm rời khỏi quán đồ Hàn, trời đã tối.
Sau khi vào trường, họ chia thành hai hướng. Riêng Chương Vận Nghi cúi đầu, uể oải đi về lớp tự học.
Lớp học không đông nhưng rất yên tĩnh. Cô nhẹ nhàng lấy sách ra đọc, làm bài tập, thời gian trôi qua nhanh chóng. Nếu không có tin nhắn của Đới Giai, cô cũng chẳng biết đã 9 giờ. Nhìn quanh thấy các bạn trong lớp mỗi lúc một ít đi, cô quyết định thu dọn sách vở và rời khỏi lớp.
Khuôn viên trường về đêm vắng vẻ và tĩnh lặng.
Cô thoải mái vươn vai một cái. Nhưng khi nghe thấy âm thanh phát ra từ phía sân bóng rổ, cô chậm bước, ngoảnh đầu lắng nghe.
Đúng lúc ấy, một số cảnh kinh dị trong phim bất chợt hiện lên trong đầu, khiến cô nổi da gà.
Trên sân bóng, chỉ có một người đang chơi bóng. Anh ném bóng vào rổ, nhặt bóng, rồi lặp lại như một cỗ máy không biết mệt mỏi.
Nhìn kỹ, cô thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là người quen, làm cô hết hồn! Nhưng cô cũng thấy ngạc nhiên, muộn thế này mà Trần Khoát vẫn ở đây đánh bóng.
Chưa kịp quyết định nên đi về ký túc xá hay chào hỏi anh, thì dường như cảm nhận được điều gì đó, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô. Lần này, khi ném bóng, tay anh hơi chệch, bóng không vào rổ.
Từ xa, cô giơ tay vẫy: "Trùng hợp thật."
Anh không để ý quả bóng lăn gần ra ngoài sân, vừa điều chỉnh hơi thở vừa bước về phía cô, tiện miệng hỏi: "Từ lớp học tới à?"
"Ừm."
Cô vô thức quan sát anh một chút: "Lớp trưởng, sao lại đánh bóng một mình thế?"
"Bọn họ về trước rồi." Anh kìm lại động tác lau mồ hôi, hỏi: "Cậu đang về ký túc xá à?"
"Ừm."
"Vậy thì đi cùng đi."
Chương Vận Nghi ngập ngừng gật đầu, ánh mắt lại hướng về phía sân bóng. Trần Khoát nhìn theo tầm mắt của cô, nhận ra cô đang chú ý đến quả bóng rổ. Thật ra anh chẳng hiểu con gái thường nghĩ gì, cũng chưa bao giờ cố đoán suy nghĩ của ai. Nhưng lần này, anh thử hỏi không chắc chắn lắm: "Cậu muốn thử không?"
"Có được không?" Cô quay sang nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi.
"Được."
Vài phút sau.
"Giữ thăng bằng cơ thể, dùng lực cổ tay để ném... đúng rồi, ném đi!"
Bốp...
Lại trượt nữa!
Chương Vận Nghi hơi thất vọng.
Bên cạnh cô, Trần Khoát cố nén cười, nhưng vẫn khen cô một cách đầy bất công: "Chỉ còn thiếu chút xíu nữa thôi, cậu giỏi lắm rồi."
"Lớp trưởng, tớ thấy cậu ném bóng nhẹ nhàng lắm, soạt một cái là vào, bịch bịch bịch, lần nào cũng trúng." Cô chép miệng, vốn chẳng mấy hứng thú với môn bóng rổ, nhưng hôm nay hứng khởi là do nhìn anh chơi trông quá dễ dàng, đến mức cô tưởng rằng mình cũng có thể làm được.
Trần Khoát nói thật: "Tôi học bóng rổ từ hồi tiểu học rồi."
"Thật á? Lớp năng khiếu hả?" Khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô liền lục lọi ký ức của mình, tìm ra vài đoạn ngắn: "Hồi bé tớ học thư pháp, rồi piano, còn học vẽ nữa. Học nhiều lắm, nhưng chẳng giỏi cái nào, giờ trả hết lại cho thầy cô rồi."
"Muốn thử lại không?" Trần Khoát hỏi, một tay nâng quả bóng rổ.
"Có chứ!"
Chương Vận Nghi như "cà khịa" với quả bóng rổ này rồi. Ném bóng tại chỗ vốn không quá khó, Trần Khoát lại kiên nhẫn tận tâm hướng dẫn cô kỹ thuật. Không lâu sau, cô cũng ném trúng một lần. Có lần đầu thì sẽ có lần hai, cho đến khi người cô hơi đổ mồ hôi, cô mới giơ tay lên, thở dốc: "Tớ chịu thôi, nóng quá."
Cả hai cùng rời khỏi sân bóng.
"Hôm nay tớ vận động nhiều thế này, mai ngủ dậy chắc đau cơ lắm."
"Cậu làm gì mà gọi là vận động nhiều?"
"Sáng nay tớ đi bộ quanh sân tập mấy vòng liền!"
"..."
Trần Khoát ôm quả bóng rổ, cô đi bên cạnh anh. Dưới ánh đèn đường, bóng hai người kéo dài, đan vào nhau trên mặt đất. Trăng trên cao như nghe được cuộc trò chuyện của họ, khẽ cười cong cả mắt.