Editor: Sel
Khi Trần Khoát trở về ký túc xá, mấy người bạn cùng phòng đang túm tụm lại xem Phí Thế Kiệt chơi PSP. Tiếng cười nói ồn ào không khác gì một khu chợ.
Tâm trạng của anh không bị ảnh hưởng, mồ hôi sau trận bóng làm anh khó chịu, nên việc đầu tiên là mở tủ lấy quần áo sạch chuẩn bị đi tắm.
Phí Thế Kiệt liếc thấy anh, đúng lúc ván chơi của cậu thảm bại. Cậu liền đưa máy chơi game cho bạn bên cạnh, rồi vội vàng phóng như tên bắn đuổi theo ra ban công.
"Sao lại đi đánh bóng nữa thế?" Phí Thế Kiệt bước theo anh, mắt đầy vẻ nghi hoặc. "Còn nữa, chẳng phải cậu bảo là sẽ lên lớp học bài à?"
Sau bữa tối, Phí Thế Kiệt từng mời anh chơi game, nhưng bị từ chối.
Cậu hỏi: "Tối thứ Bảy tối rảnh rỗi thế này mà không chơi game thì cậu định làm gì?"
Trần Khoát bình thản đáp: "Nghe từ vựng tiếng Anh trong lớp, tiện thể đọc vài tờ báo tiếng Anh."
Câu trả lời đó làm Phí Thế Kiệt choáng váng, đành chia tay ở cửa khu lớp học, cậu về ký túc xá, còn anh thì lên lớp nghe tiếng Anh.
"Bỗng nhiên muốn đánh bóng thôi." Trần Khoát thu chiếc khăn đã treo. "Tôi viết xong cho cậu cái đề tiếng Anh còn dở rồi đấy, chỉ còn bài luận chưa động đến."
Thực ra anh cũng không ngồi trong lớp lâu.
Tâm trí anh khó mà tập trung vào trang giấy hay sách vở. Không biết làm gì hơn, anh rút từ chồng tài liệu của Phí Thế Kiệt một bài kiểm tra để làm. Hoàn thành xong, cũng mới hơn nửa giờ trôi qua, mà Chương Vận Nghi vẫn chưa quay lại lớp. Anh đoán cô đã về ký túc xá, nên cảm thấy hết hứng. Anh cầm bóng dưới ghế, rời khỏi lớp và gặp vài người xa lạ cùng chơi bóng ở sân. Sau đó, họ lần lượt rời đi hết.
Phí Thế Kiệt ngỡ ngàng trước "hành động nhân ái" của anh, nhưng ngay sau đó liền cảnh giác: "Sao tốt thế? Có âm mưu gì không? Muốn vay tiền hả?"
Trần Khoát liếc cậu một cái, không buồn để tâm.
"May mà cậu không lừa được tôi." Phí Thế Kiệt vươn tay ra khỏi lan can cảm nhận không khí. "Cẩn thận không lại cảm cúm nữa cho mà xem!"
"Sẽ không đâu."
Nhờ lão Triệu nhanh chóng báo cáo, trường đã cho kiểm tra và sửa lại hệ thống nước nóng. Dù có tiếp tục trục trặc trong tương lai hay không thì ít nhất vài ngày này nước nóng đã rất ổn định.
Trần Khoát bước vào phòng tắm. Nhớ lại lý do khiến mình cảm cúm, tâm trạng đang khá tốt của anh bỗng nhiên trỗi dậy. Hiếm hoi thay, anh đưa tay gõ nhẹ lên cửa phòng, hắng giọng một cái, khiến mấy người bạn trong phòng đều quay ra nhìn. Sau đó, anh nhàn nhạt hỏi: "Ai dùng dầu gội của tôi thế?"
Nếu phải lấy dấu vân tay, cả sáu người bọn họ không ai thoát được.
Cuộc sống trong ký túc xá nam là như vậy: ai có thì mọi người đều có. Gội đầu thì chai nào gần là xài.
Mà Trần Khoát lại là người gội đầu thường xuyên nhất. Vì mỗi ngày chỉ cần có thời gian rảnh là anh lại ra sân bóng. Chai dầu gội của anh luôn để bên ngoài, chẳng mấy chốc mà hết sạch dù mới qua hai tháng.
"Anh Khoát à..."
"Tôi tự thú! Giảm nhẹ hình phạt cho tôi đi! Nhưng tôi phải tố cáo Chu Thông cũng dùng sữa tắm của anh Khoát!"
"Cái gì? Tố tôi á? Mở to mắt chó của cậu ra mà xem, hộp khăn giấy trên bàn cậu không phải cũng của anh Khoát à?"
"Anh Khoát cho tôi thì sao? Anh ấy cưng tôi, cậu không vui à?"
"Buồn nôn quá đi!"
Trần Khoát không còn kiên nhẫn nghe họ cãi vã trẻ con nữa. Anh đóng cửa phòng tắm, để dòng nước cuốn trôi mồ hôi. Lúc bước ra, anh cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn nhiều, tâm trạng như được quay lại trạng thái vô lo vô nghĩ trước đây.
Tựa lưng vào tường ngoài ban công, Phí Thế Kiệt xoa xoa cằm. Cậu tự hỏi: "Sao cảm giác thằng nhóc này hôm nay có vẻ phơi phới thế nhỉ? Đánh bóng sướng quá chăng?"
-
Sau khi về ký túc xá, Chương Vận Nghi không vội đi tắm. Cô thật sự lo rằng sáng mai thức dậy cơ bắp sẽ đau nhức, nên trước khi Trần Khoát kịp nhắc, cô đã tự giác thực hiện vài động tác giãn cơ đơn giản.
Đới Giai từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy liền tưởng cô đang làm bài thể dục phát thanh. Các bạn cùng phòng khác thì ai bận việc nấy – đúng là sau một thời gian sống chung, với những gì đã chứng kiến, họ chẳng còn bất ngờ với bất kỳ hành động nào của cô nữa.
Xuất phát từ sự quan tâm, Đới Giai vẫn hỏi: "Cậu làm gì đấy?"
"Giãn cơ ấy mà..." Chương Vận Nghi vừa nhăn nhó vừa nói. "Hồi về ký túc xá có chơi bóng rổ chút. Nhân tiện, cho các cậu biết thêm một điều hữu ích: trước và sau khi vận động đều phải giãn cơ nhé!"
"Bóng rổ á??"
Lời cô vừa dứt, tất cả bạn cùng phòng đều quay lại nhìn cô chằm chằm.
"Lúc về tớ gặp lớp trưởng đang chơi bóng, liền mượn thử quả bóng để ném." Chương Vận Nghi tặc lưỡi đầy tiếc nuối. "Đáng lẽ phải quay lại chứ! Các cậu mà thấy thì chắc chắn sẽ mê tớ cho xem. Tớ cảm giác mình có khiếu đấy, mà lớp trưởng cũng xác nhận rồi!"
Chu An Kỳ đứng trên giường tầng trên, nghe thế liền nhảy phắt xuống đất, bước tới nắm lấy cánh tay nhỏ xíu của Chương Vận Nghi, sau đó thản nhiên lườm cô: "Lớp trưởng đúng là nói liều thật!"
"Đúng là lớp trưởng mê bóng rổ ghê ha." Đới Giai cảm thán, nhưng khi nhìn thấy Chương Vận Nghi đang cười đùa với Chu An Kỳ, cô ấy chợt rơi vào trầm tư.
Một tiếng trước, Mễ Hinh ghé qua phòng nói chuyện phiếm, tiện thể hỏi nhỏ Đới Giai xem Trần Khoát có hay thân thiết với bạn nữ nào không. Không hiểu sao, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu cô ấy chính là Chương Vận Nghi.
Nhưng rồi cô ấy tự thấy mình thật vô lý, bởi vì đó chỉ là cách cư xử rất bình thường giữa các bạn cùng lớp.
Quan trọng hơn, cô ấy có thể nghe ra được ý ngầm trong lời Mễ Hinh. Thời nay, cứ hỏi nam nữ có thân thiết không, thường là cách uyển chuyển để hỏi liệu họ có đang hẹn hò lén lút không.
Vậy nên đây là chuyện không thể nói bừa. Không có bằng chứng thì tất cả đều là vu khống, là bịa đặt!
Là bạn thân của Chương Vận Nghi, cô ấy không muốn bạn mình bị dính vào bất cứ lời đồn vô căn cứ nào. Vậy nên cô ấy dứt khoát bảo Mễ Hinh là không biết, không thấy. Đã không thấy thì nghĩa là không có!
"Chị Giai, sao đơ ra thế?" Chương Vận Nghi vừa bị Chu An Kỳ đánh bại hoàn toàn trong "trận chiến", đang tìm kiếm đồng minh thì thấy Đới Giai đang nhìn mình bằng ánh mắt như đang giải bài toán siêu khó. Cô liền gọi to.
Đới Giai giật mình nhìn Chương Vận Nghi, tâm trí cũng dần tỉnh táo lại.
Đúng là cô ấy không biết gì thật, cũng không thấy gì thật.
Thế thì nghĩ ngợi làm gì nữa?
Cô ấy qdứt khoát gạt phăng mọi suy nghĩ ra khỏi đầu, lao vào giúp đỡ Chương Vận Nghi, biến trận chiến thành "hai đấu một" – chính thức mở màn một trận chiến gối hoành tráng.
-
Sáng sớm hôm sau, trong giờ tự học.
Từ Thi Thi đang ngủ gà ngủ gật, bỗng nghe thấy tiếng "cạch cạch cạch", liền bật dậy như radar, ánh mắt sắc bén khóa chặt vào Chương Vận Nghi, cô nàng vừa học bài vừa lén ăn bánh quy.
"Ăn vụng một mình à, Chương Vận Nghi?" Giọng cô nàng lạnh lùng.
"..." Chương Vận Nghi không biết phải nói gì: "Không phải cậu đang ngủ sao?"
"Mau nộp lên đây!" Từ Thi Thi chẳng khách sáo chút nào, chìa ngay móng vuốt ra.
Chương Vận Nghi không tình nguyện lắm, nhưng đành lôi từ dưới bàn ra một túi bánh nhỏ, lén lút đưa cho cô bạn như thể đang làm giao dịch ngầm, vừa phải tránh ánh mắt của thầy giáo trên bục, vừa phải đề phòng cả Thẩm Minh Duệ ngồi bàn sau.
"Đây là gì?" Từ Thi Thi nhận túi bánh, nhướng mày hỏi. "Hàng Nhật à?"
"Chính xác."
Từ Thi Thi xé miệng túi, ăn lấy ăn để như một cơn bão, xong ngẩng lên nhìn Chương Vận Nghi, chìa tay tiếp: "Còn không? Chưa đủ no."
Chương Vận Nghi bực bội vỗ tay lên lòng bàn tay cô bạn: "Hết rồi! Chỉ có hai gói thôi!"
Mà hai gói này lại là do lớp trưởng đưa cho cô.
Sáng nay, lúc vừa ra khỏi ký túc xá, cô tình cờ gặp anh. Hai người chào nhau như thường lệ. Anh đã đi được vài bước, nhưng đột nhiên quay lại, rút từ trong túi áo ra hai gói bánh nhỏ, hỏi cô: "Cậu ăn không?"
Chuyện xảy ra trước nhà vệ sinh dường như đã được cả hai âm thầm cho qua.
Nhưng Chương Vận Nghi đoán rằng việc khiến Trần Khoát khó chịu chắc đã trôi qua, vì anh lại trở về trạng thái bình thường.
Xét về việc anh đã cho cô bánh quy, cô quyết định sau này sẽ không bí mật tưới nước hỏng cây phát tài của công ty anh nữa.
-
Cả lớp hôm nay đều đặc biệt phấn khởi. Sau tuần trước phải học bù và không được về nhà, cuối cùng họ cũng chờ được đến thứ Bảy. Tuy nhiên, niềm vui của mọi người chẳng liên quan gì đến Chương Vận Nghi. Từ hôm nay, mỗi tuần cô phải đi học thêm hai buổi.
Sau khi nhận được thông tin về trung tâm học thêm từ Trần Khoát, cô đã gọi điện cho bố mẹ để thảo luận. Dù mẹ cô nghi ngờ rằng lớp học thêm đó có thể là vì cô thích ai đó, bố mẹ vẫn đồng ý và giúp cô đóng học phí vài buổi thử nghiệm.
Trước tiết học cuối cùng, cô lại tới bàn của Trần Khoát để xác nhận chuyện ăn trưa vào Chủ nhật.
Phí Thế Kiệt hào hứng nói: "Ngày mai tớ không định ăn sáng luôn, để bụng rỗng tới ăn cho thỏa thích!"
Chương Vận Nghi vừa cười vừa lắc đầu:"Không được! Cậu phải ăn sáng chứ, cậu chỉ là bé bù nhìn đi ăn cùng lớp trưởng thôi mà!"
Trần Khoát đang xoay bút, nghe vậy thì hỏi cô: "Hôm nay cậu đi học thêm à? Đi xe buýt sao?"
"Không, bố tớ tới đón." Cô lắc đầu.
Trần Khoát gật nhẹ, cây bút đang xoay rơi xuống bàn. Anh nhặt lên, ngừng nghịch bút và cúi xuống chỉnh sửa bài tập. Nhưng khi cô trò chuyện với Phí Thế Kiệt và Đới Giai, anh vẫn thỉnh thoảng ngẩng lên nghe vài câu, im lặng không nói.
Sau giờ tan học, Trần Khoát hẹn gặp Vương Tự Nhiên tại trung tâm thương mại. Hai người giải quyết bữa tối qua loa, sau đó tới quán net quen thuộc. Với anh, mọi thứ chẳng khác gì những buổi tối thứ Bảy trước đây.
Nhưng khi vừa bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, đi được một đoạn, anh bất chợt nhận thấy điều gì đó không ổn.
Anh dần chậm bước, quay đầu lại nhìn. Cách anh vài mét là một nhóm nam sinh trông trạc tuổi, ăn mặc không giống kiểu dân xã hội. Lúc anh định thu hồi ánh mắt, bất ngờ khựng lại.
Vì từ phía sau nhóm người đó, có một cậu trai cao ráo bước lên.
Chiếc áo khoác đen trên người cậu ta khá nổi bật, và Trần Khoát đã gặp cậu ta hai lần.
Thị lực của Lý Gia Việt không tệ. Cậu ta vốn định bỏ qua lần này, vì "người không biết thì không có tội". Nhưng khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, cậu ta lập tức xác định Trần Khoát nhận ra mình và biết rõ sự tồn tại của cậu ta. Điều này khiến lửa giận của Lý Gia Việt bùng lên. Điều khiến cậu ta càng tức hơn là, ngay cả khi nhận ra cậu ta, thằng nhóc kia vẫn không hề tỏ ý muốn chạy trốn.
Đây không phải là thách thức sao?
"Bình tĩnh!" Vu Khải nhìn thấy Lý Gia Việt đang sải bước về phía trước, liền kéo lại, giọng đầy khẩn trương: "Nhớ mục đích của hôm nay đi! Phải dùng tình cảm mà khuyên bảo trước. Văn đấu được thì không cần võ đấu. Biết đâu cậu ta là loại nhát gan thì sao?"
Một cậu bạn phía sau Vu Khải rụt rè nhắc nhở: "Anh Việt không chịu nổi hai chữ 'bình tĩnh' đâu..."
Theo lời đồn không mấy đáng tin, có vẻ như khi Chương Vận Nghi từ chối cậu ta, cô cũng từng dùng hai chữ đó. Để lại cho cậu ta một bóng ma tâm lý.
Lý Gia Việt tính tình thẳng thắn, lại dễ kích động. Với chiều cao vượt trội hơn hẳn Vu Khải, cậu ta nghiến răng: "Cậu còn dám nhắc lại thử xem?!"
Vu Khải dồn hết sức lực níu chặt lấy cậu ta: "Rốt cuộc cậu còn muốn theo đuổi lại Chương Vận Nghi không hả?!"
Câu này vô tình lọt vào tai Trần Khoát. Ánh mắt điềm tĩnh của anh thoáng sững lại vài giây.
Trong lúc Vu Khải còn đang hết lời khuyên nhủ, đám bạn phía sau lại thì thào như muỗi kêu: "Anh Việt, cậu ta đi tới rồi. Đang bước về phía này... Có đánh không đấy?"
Lời này khiến Vu Khải tức đến giật khóe mắt.
"Đánh cái gì mà đánh? Chúng ta là người văn minh!"
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp, bình tĩnh cất lên từ phía sau: "Theo đuổi lại cô ấy? Ý gì vậy?"