Editor: Sel
Bác sĩ Trần xách túi đồ ăn khuya vào nhà, nghe tiếng ồn ào phát ra từ phòng khách. Ông thay dép, tò mò ghé đầu vào nhìn, thấy vợ mình đang ngồi trên ghế sofa vừa xem TV vừa sấy tóc. Ông liền lớn tiếng hỏi: "Vừa nãy ở thang máy anh gặp thằng nhóc nhà mình, sao muộn thế rồi nó còn ra ngoài làm gì?"
Nhâm Tuệ không nghe rõ, liền tắt máy sấy tóc: "Gì cơ?"
"Tôi nói thằng Khoát ấy." Bác sĩ Trần đi tới, đặt hộp đồ ăn thơm phức lên bàn trà. "Nó vừa đi đâu ấy, giờ cũng gần chín rưỡi rồi."
"Nó bảo bạn cùng lớp có việc cần nhờ."
Vợ chồng sống với nhau lâu năm, chỉ cần vài động tác đã ăn ý không cần nói nhiều: một người mở hộp đồ ăn, người kia vào bếp rửa tay và lấy đũa.
Cả hai lướt qua nhau như gió thoảng.
Khi bác sĩ Trần từ phòng bếp đi ra, ông tiếp tục câu chuyện: "Giờ này còn bạn nào tìm nó được nhỉ?"
"Em làm sao mà biết được." Nhâm Tuệ bật cười khi thấy chồng không ăn đồ ăn khuya mà lại đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài. "Anh yên tâm đi, chẳng lẽ anh không hiểu con trai mình? Chắc chắn là chuyện quan trọng."
"Quan trọng đến mức nào? Anh sợ nó lại mò ra quán net. Chẳng hiểu game có gì hay mà cuốn hút thế."
Nói đến đây, bác sĩ Trần không khỏi lắc đầu ngán ngẩm. Cứ tưởng mình giấu kỹ, nhưng việc Trần Khoát hay tranh thủ ngày nghỉ ra quán net chơi game thì bố mẹ anh đã biết tỏng từ lâu. Họ chỉ giả vờ không biết để xem anh bày trò tới đâu. Lúc thì nói đổi bài kiểm tra với Vương Tự Nhiên, khi thì lấy cớ cùng Phí Thế Kiệt đi thư viện. Cũng chỉ có vài lý do ấy xoay đi xoay lại, nghe đến phát chán.
"Còn em thì thấy thuốc lá cũng chẳng có gì đáng để hút cả."
Thấy vợ nở nụ cười ý nhị, bác sĩ Trần lập tức câm nín.
Nhâm Tuệ nhìn vẻ "biết điều" của chồng, giọng nói mềm mỏng hơn:"Con nó tự biết chừng mực. Lần này chắc chắn là chuyện gì quan trọng thật. Em thấy nó vội vã như vậy, chắc chắn không phải chuyện nhỏ. Đừng có hỏi." Bà nhìn đồng hồ treo tường, bổ sung thêm: "Nếu 11 giờ mà vẫn chưa về, thì gọi điện thoại nhắc nó."
-
Chương Vận Nghi đứng dưới ánh đèn đường, vừa kết thúc cuộc gọi với Trần Khoát, cô lập tức bấm số gọi cho mẹ mình. Để kéo dài thời gian giới nghiêm đến 10 giờ rưỡi, cô đã phải viện lý do rằng mình ghé nhà một người bạn gần đây để mượn bài kiểm tra. Cô nói đến khô cả họng, cuối cùng cũng thành công.
Từ khi trùng sinh, hầu hết tâm trí cô đều tập trung vào việc học. Việc bất ngờ phải xử lý tình huống này coi như một cách cho não bộ "xả hơi".
Dựa vào thời gian, cô ước tính Trần Khoát sẽ cần chút thời gian để đến, bèn nhắn tin trước cho Lý Minh Phỉ, hỏi xem chị ấy có tiện nghe điện thoại không. Sau khi nhận được tín hiệu đồng ý, cô bấm gọi ngay.
Lý Minh Phỉ đang ở tận Bắc Kinh, nhận được cuộc gọi, không khỏi ngạc nhiên: "Chương Vận Nghi?"
Ở kiếp này, mối quan hệ giữa họ vẫn chưa thân thiết, mới chỉ gặp nhau vài lần và trao đổi số điện thoại.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động liên lạc với Lý Minh Phỉ, sự ngơ ngác của đối phương cũng là điều dễ hiểu.
"Chị Minh Phỉ." Chương Vận Nghi không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Giọng cô đầy vẻ bất lực: "Em muốn nhờ chị giúp một việc. Thật sự là em bị Lý Gia Việt làm phiền đến không chịu nổi nữa."
Đầu dây bên kia, Lý Minh Phỉ lập tức hỏi: "Nó lại làm gì em rồi?"
Vừa dứt lời, dường như nhận ra điều gì đó, chị ấy lại hỏi tiếp: "Giữa hai người xảy ra chuyện gì à?"
"Chuyện này cũng kéo dài lâu rồi." Chương Vận Nghi đáp. "Hơn một tháng trước, em đã nói rõ ràng với cậu ta. Nhưng mấy ngày trước, cậu ta lại đến trường tìm em. Em tưởng thế là xong, không ngờ hôm nay cậu ta còn dẫn người đến chặn đường lớp trưởng của bọn em. Không biết có xảy ra xô xát gì chưa..."
Lý Minh Phỉ sững sờ trước câu chuyện oái oăm này. Phải mất một lúc, chị ấy mới trầm giọng nói: "Chị hiểu rồi. Em yên tâm, chuyện này sẽ kết thúc tại đây."
Dù rất tin tưởng con người của Lý Minh Phỉ, Chương Vận Nghi vẫn không tránh khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nghe lời hứa chắc nịch của chị.
"Cảm ơn chị, Minh Phỉ." Cô ngừng lại một chút, rồi bổ sung: "Cái chuyện cậu ta nghe được hoàn toàn là bịa đặt. Em nhất định sẽ tìm ra kẻ tung tin đồn này!"
Cô còn định nói thêm gì đó, nhưng vô tình ngẩng đầu lên, lại thấy ở phía bên kia đường có một người đang bước về phía mình.
Đó là Trần Khoát.
Từ xa, Chương Vận Nghi nhìn kỹ hơn, không thấy trên người anh có vết thương rõ ràng, trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào. Cô chợt nhớ mình vẫn đang nói chuyện điện thoại, liền hạ giọng, nói với Lý Minh Phỉ: "Chị Minh Phỉ, hôm nay thật sự em hết cách rồi, rất xin lỗi vì đã làm phiền chị muộn thế này."
Nói thêm vài câu lịch sự, cả hai nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
Cất điện thoại vào túi, Chương Vận Nghi sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. Cô bước từng bước về phía Trần Khoát. Cả hai chẳng mấy chốc đã chạm mặt, nhưng đến khi thực sự đối diện với anh, những lời cô chuẩn bị sẵn lại không sao nói ra được.
Ánh mắt cô khẽ lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt anh: đôi mày sắc nét, sống mũi cao, xương gò má...
Còn Trần Khoát thì chẳng được thoải mái gì. Nhưng kỳ lạ thay, ngoài cảm giác lúng túng ra, anh còn có chút khó diễn tả, giống như bị một sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua tâm trí. Anh cất giọng: "Tôi thực sự không sao."
Chương Vận Nghi nhẹ nhàng đáp: "Xin lỗi cậu nhé."
Thật ra Trần Khoát không muốn nói về chuyện này, cực kỳ không muốn, thậm chí rất bài xích.
Từ góc độ của anh mà nói, đó là một chuyện đáng xấu hổ.
Trong ký ức của mình, anh chưa từng đánh nhau. Lúc xảy ra, anh thấy hả hê, nhưng ngay khi quay về nhà, lòng lại dấy lên cảm giác hối hận. Anh không muốn để người khác biết, đặc biệt là để Chương Vận Nghi biết.
Điều duy nhất khiến anh yên tâm là những người chứng kiến sự việc đều là người lạ, chẳng có chút liên hệ nào với anh trong cuộc sống.
"Không sao đâu." Trần Khoát lặng lẽ chuyển đề tài. "Muộn rồi, để tôi đưa cậu ra trạm tàu điện ngầm."
Chương Vận Nghi chưa kịp định thần, đã bước theo anh đi về hướng trạm tàu. Cô vội hỏi: "Lớp trưởng, chuyện hôm nay cậu định xử lý thế nào?"
Ban đầu đây chỉ là vấn đề giữa cô và Lý Gia Việt, nhưng giờ lại kéo theo cả Trần Khoát. Cô cảm thấy mình cần hỏi ý kiến anh.
Trần Khoát hơi bất đắc dĩ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh: "...Không cần xử lý, cứ thế thôi."
Chương Vận Nghi nghiêng đầu, len lén quan sát anh. Khuôn mặt anh không có biểu cảm gì rõ rệt, nhưng cô đoán, gặp phải chuyện "tai bay vạ gió" như vậy, chắc hẳn anh cũng thấy bực bội. Chỉ là vì lịch sự nên không tiện nói ra. Nhưng ngẫm lại, cô cũng thấy mình quá oan uổng. Mọi chuyện chẳng liên quan gì đến cô, sao lại lôi cô vào chứ?!
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy tức tối, tay siết chặt thành nắm đấm.
Không khí giữa họ chùng xuống, Trần Khoát liếc nhìn cô, thấy cô có vẻ đang giận dỗi, nhưng không đoán được cô giận gì. Là giận anh đã đánh nhau, hay giận Lý Gia Việt tới tìm anh? Hoặc cả hai?
"Ngày mai mấy giờ ăn lẩu nhỉ?" Cuối cùng anh đành bịa ra một câu để phá tan bầu không khí, lục tung trí nhớ cũng chỉ nghĩ ra được chuyện này để hỏi.
Câu hỏi bất ngờ này khiến Chương Vận Nghi hơi khựng lại. Chủ đề đổi nhanh quá, chẳng hề có chút chuẩn bị nào, cô ngập ngừng đáp:"Không phải là buổi trưa sao?"
"Ừm. Lần trước ăn lẩu ở đó khá ngon, nguyên liệu cũng tươi, chỉ là hơi cay." Trần Khoát nói.
"Đúng rồi! Lần trước ăn cay quá, cuối cùng đĩa cải thảo cũng chẳng hiểu sao Phí Thế Kiệt có thể nuốt trôi. Cậu ta đúng là có dạ dày thép!"
"Đối với chúng ta là cay, nhưng với cậu ta thì chắc không sao."
"Tại sao?"
Trên khuôn mặt Trần Khoát thoáng nở một nụ cười nhạt. Từ lúc gặp cô, anh vẫn luôn để tay trong túi áo, cũng quên mất bàn tay nào bị thương. Anh bình thản nói: "Cậu ta không kén ăn."
Mà heo thì thường chẳng kén ăn bao giờ.
Chương Vận Nghi như hiểu ra ý tứ trong lời nói của Trần Khoát, cô bật cười thành tiếng.
Mấy câu đấu khẩu giữa đám con trai thường ngốc nghếch như vậy, cô cũng không ngờ rằng Trần Khoát khi ở cạnh Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên lại cũng có lúc nhập hội, nào là "lợn", nào là "chó", rồi "con", "cháu", đủ cả, độ hài hước ngập tràn.
"Thời tiết lạnh thế này mà ăn lẩu thì quá tuyệt luôn." Chương Vận Nghi cười xong, đôi mắt cô sáng bừng, như thể cả bầu trời đầy sao đêm nay đều thu vào ánh nhìn ấy.
"Ngày khác cũng được." Trần Khoát không quá coi trọng bữa ăn, nếu không phải vì cô quá kiên quyết, anh cũng chẳng nhận lời. Với anh, giúp cô chỉ là chuyện nhỏ, chẳng đáng kể.
"Thế thì không được." Chương Vận Nghi nghiêm túc. Với cô, nhờ ai giúp giống như vay tiền, có vay phải có trả, trả xong mới dễ nói chuyện tiếp. Cô không muốn để anh nghĩ rằng việc anh giúp cô là điều đương nhiên. Nghĩ đến đây, cô dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh đầy nghi ngờ: "Lớp trưởng, mai không định cho tớ leo cây chứ?"
Câu hỏi vừa thốt ra, cô bỗng nhớ lại chuyện tối nay. Dù không tận mắt chứng kiến, nhưng hiểu tính Lý Gia Việt, cô dám chắc cậu ta đã nói liên hồi mấy điều chẳng đâu vào đâu. Nghĩ đến việc người bị cậu ta "bắn phá" chính là Trần Khoát, cô lại cảm giác ngón chân mình muốn co lại vì ngượng thay.
Vậy còn Trần Khoát, anh đã phản ứng ra sao nhỉ?
Cô âm thầm cảm thán, đúng là lớp trưởng có khác, chắc chắn không tranh cãi, càng không đánh nhau.
Không hổ danh là lớp trưởng! Không hổ danh là... ông chủ tương lai của cô!
Đây mới là đẳng cấp, mới là sự điềm tĩnh cao quý.
Nhưng bảo anh hoàn toàn không bực mình thì cô không tin. Có khi vì muốn tránh xa những lời đồn thổi, anh sẽ từ chối lời mời ăn lẩu của cô ngày mai...
Không được! Cô không cho phép điều đó xảy ra!
Một ông chủ không biết phân biệt phải trái đúng sai thì cũng là tai họa. Đến lúc đó cô phải suy nghĩ xem liệu có nên tiếp tục "theo đuôi" anh không.
Bị cô nhìn chằm chằm, Trần Khoát hơi sững sờ vài giây. Anh có cảm giác nếu gật đầu nói "đúng vậy", hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Cuối cùng, anh nghiêm túc nói: "...Không đâu."
"Thật chứ?"
Trần Khoát đi từng bước, cảm nhận rõ ràng sự căng cơ đau nhức. Dù chưa từng đánh nhau, nhưng anh tuyệt đối không để người khác đánh vào mặt mình. Đó là vùng tối kỵ, tránh được phiền phức khi bị bố mẹ hoặc thầy cô phát hiện.
Anh cố giữ bình tĩnh để mình không khác gì ban ngày: "Thật."
Nghe vậy, Chương Vận Nghi cũng yên tâm hơn. Cô không ngốc, cảm giác được rằng Trần Khoát không muốn nhắc đến chuyện tối nay. Dù gì cũng chỉ là hiểu lầm, lời đồn nhảm nhí, không đáng để nhắc lại. Vì thế cô khéo léo dừng lại, không nói thêm. Hai người sóng bước trên con đường, chẳng mấy chốc đã đến trạm tàu điện ngầm.
Cô chỉ nhờ anh tiễn mình đến cửa trạm, vì trời cũng đã khuya. Là học sinh lớp 12, cả tuần mới được về nhà một đêm, cô không muốn làm phiền anh thêm, nghỉ ngơi vẫn là tốt nhất.
Trần Khoát không ép, nhưng vẫn đứng đó nhìn theo đến khi cô đi thang cuốn xuống dưới, bóng dáng hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, anh mới quay đi. Lấy tay ra khỏi túi áo, anh cử động mấy ngón tay. Vẫn còn chút cảm giác đau rát nơi bàn tay bị thương.
Đúng lúc anh chuẩn bị rời đi, điện thoại reo lên, là cuộc gọi từ Phí Thế Kiệt.
"Chương Vận Nghi tìm cậu làm gì thế, suýt nữa tôi quên hỏi!"
Vừa nghe máy, đầu bên kia đã là tiếng hét toáng lên của Phí Thế Kiệt, xen lẫn âm thanh bàn phím gõ lách cách. Tiếng ồn đến mức Trần Khoát phải đưa điện thoại ra xa một chút.
Nhớ lại buổi tối hỗn loạn vừa qua, anh hơi mơ hồ, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại. Dùng giọng điệu chậm rãi pha chút lười biếng, anh đáp: "Không có gì, chỉ nói chuyện về bữa trưa mai thôi."
Phí Thế Kiệt: "...Chỉ thế thôi hả?"
Nhớ đến việc ngày mai Chương Vận Nghi là người bao, Trần Khoát vốn định đùa, nhưng giờ thì nghiêm túc, lạnh nhạt cảnh cáo: "Mai cậu ăn ít thôi cho tôi nhờ."