Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 34: Chuyện không mấy vẻ vang



Editor: Sel

Chương Vận Nghi cũng không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết thuận lợi như vậy. Khi về đến nhà, cô nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến 10 giờ. Hiển nhiên, cô nhận được cái nhìn đầy hài lòng của mẹ - vẻ mặt của dì Úy từ lạnh lùng đã chuyển sang hiền hòa trông thấy.

Sau khi hai mẹ con nói vài câu hỏi han, dì Úy lập tức bộc lộ bản chất, hệt như đuổi mèo, đẩy cô vào nhà tắm: "Đi tắm ngay cho mẹ!"

Đứng dưới vòi sen, Chương Vận Nghi cuối cùng cũng có chút thời gian để ngẫm nghĩ lại cái tin đồn ngớ ngẩn kia.

Nói thật, cố gắng phân tích mấy lời đồn đãi thế này đúng là hài hước, nhưng đứng tắm mà không nghĩ gì thì lại quá nhàm chán. Điều khiến cô không tài nào hiểu nổi là, tại sao tin đồn lại gán ghép cô với Trần Khoát? Nếu dựa vào quan hệ tốt, rõ ràng trong lớp có nhiều bạn nam thân thiết với cô hơn mà?

Chưa tính đến, lớp trưởng chắc chắn không đứng đầu danh sách!

Cô hồi tưởng lại từng gương mặt một, từ tay sặc sỡ như công phượng Thẩm Minh Duệ, đến Hà Viễn, rồi cả Phí Thế Kiệt... Đặc biệt là Thẩm Minh Duệ, chỉ cần nghĩ đến cậu ta với chiếc áo hoodie hồng chóe, cô đã thấy không hợp lý chút nào.

Dòng nước nóng chảy qua da, lẽ ra phải mang đến cảm giác thư giãn, nhưng cô lại bất giác rùng mình.

Nếu tin đồn gán ghép cô với Thẩm Minh Duệ hay Hà Viễn, thì đúng là thách thức lòng kiên nhẫn của cô rồi!

Không phải cô chê bai gì họ, nhưng xét về mắt thẩm mỹ, đây rõ ràng là bôi nhọ danh dự cô mà!

Kiểu con trai cô từng hẹn hò ở kiếp trước, không chỉ cao hơn 1m82 mà còn phải đẹp trai. Dù bên trong là "bình hoa di động" cũng được, chỉ cần đưa ra ngoài đủ mặt mũi là ổn.

Tắt vòi sen, cô ngừng mấy suy nghĩ linh tinh, lau khô người và thay đồ ngủ, bước ra khỏi phòng tắm, quyết định không phí sức nghĩ thêm về chuyện này nữa.

Buổi tối, Chương Chí Khoan về nhà trong trạng thái bực dọc. Nhưng chưa kịp uống hớp nước, ông đã bị Doãn Văn Đan kéo vào bếp để hỏi chuyện: "Anh có để ý xem mấy đứa học sinh trong lớp phụ đạo ra sao không?"

Chương Chí Khoan thở dài: "Toàn lũ trẻ, anh đâu có rảnh mà soi chúng nó như phạm nhân?"

Doãn Văn Đan gật gù: "Vậy là không có cậu nào khiến ông ấn tượng đúng không?"

"Chính xác."

Hai vợ chồng nhìn nhau, rồi cả hai cùng phì cười. Hóa ra mọi sự nghi ngờ đều thừa thãi. Cô con gái họ là người thế nào, họ biết rõ nhất. Một khi trai không đủ đẹp, đừng mơ mà cô "nảy sinh tình cảm thầm kín".

Nhưng Doãn Văn Đan vẫn hạ giọng: "Đợt trước cậu cao cao đó lâu lắm không thấy nữa nhỉ?"

Chương Chí Khoan nghe vậy càng thêm vui: "Anh đã bảo rồi, không cùng trường, sớm muộn gì cũng thôi."

-

Sáng Chủ nhật, Trần Khoát và Phí Thế Kiệt đều đã xin phép gia đình để ra ngoài ăn trưa.

Ngay từ sáng sớm, Phí Thế Kiệt đã vác ba lô sang nhà họ Trần. Vì hai nhà khá thân thiết, cậu vào nhà như vào chỗ không người, không khách sáo chút nào. Vào phòng Trần Khoát, Phí Thế Kiệt tự bật máy tính, mở diễn đàn game lướt xem các bài viết của cao thủ, đọc say sưa đến mức không để ý có mùi gì đó lạ lạ thoảng qua.

Ngửi kỹ, cậu quay đầu, liền thấy Trần Khoát ngồi bên giường, tay đang cẩn thận bôi thuốc lên mu bàn tay bị xước.

"Cậu làm gì thế?" Phí Thế Kiệt thả chuột, xoay ghế lăn đến bên cạnh. Nhìn thấy vết thương, cậu nhíu mày: "Sao mà bị thế?"

Trần Khoát không định nói ra chuyện tối qua, nhất là với bạn thân.

"Chơi bóng bị trầy, không sao đâu." Anh trả lời qua loa, "Không ảnh hưởng đến viết bài."

"À." Phí Thế Kiệt gật đầu, rồi lèm bèm: "Nói bao nhiêu lần rồi, bớt chơi bóng đi, lỡ gãy tay thì Lão Triệu sẽ thịt sống cậu đấy."

"Cậu chẳng phải cũng chơi bóng đá sao?" Trần Khoát liếc cậu bạn một cái, "Chân cậu mà gãy, Lão Triệu chẳng lẽ tha cho cậu à?"

"Khốn nạn." Phí Thế Kiệt cười mắng, "Đừng rủa tôi chứ!"

Trần Khoát lười đôi co với cậu, cứ như trẻ con, anh tiếp tục chăm chú bôi thuốc lên mu bàn tay. Tối qua trên đường về anh có ghé mua một tuýp thuốc ở hiệu thuốc, nhưng vì sợ bố mẹ phát hiện nên không tiện dùng, giờ cũng lo để lại mùi nên anh đứng dậy mở cửa sổ cho thoáng.

Thời gian lướt web luôn trôi qua rất nhanh.

Đến khi Phí Thế Kiệt bắt đầu cảm thấy hơi đói, ngoài phòng khách vang lên tiếng chuông cửa. Trần Khoát ra mở cửa, sau đó quay lại phòng nhưng không vào, chỉ đứng ở cửa nói: "Tôi gọi pizza rồi, ra ăn đi, rửa tay trước nhé."

Phí Thế Kiệt "gào" lên một tiếng, lao ra như hổ đói.

Rửa tay xong, cậu đã ngửi thấy mùi thơm từ xa. Chỉ cần ngửi thôi cũng biết đó là vị cậu thích nhấ - gà nướng kiểu Orleans.

Đang định trịnh trọng tán tụng "anh Khoát" một bài, cậu vừa đeo găng tay dùng một lần vừa bất chợt nhận ra điều gì đó, không khỏi ngờ vực: "Khoan đã, để tôi suy nghĩ chút." Cậu giơ tay nhìn đồng hồ, "Sắp mười một giờ rồi mà gọi pizza á?"

Trần Khoát không thèm để ý, cầm lấy một quả táo, tung lên tung xuống.

Khi quả táo trở lại trong tay, anh thoải mái đi vào bếp.

Phí Thế Kiệt cầm miếng pizza chạy theo sau, bấy giờ cậu mới ngộ ra âm mưu đằng sau sự việc này, quả quyết nói: "Cậu muốn tôi ăn no bây giờ để lát nữa ăn ít hơn đúng không? Đúng không? Đúng không!!!"

Trần Khoát rửa sạch quả táo một cách kỹ càng, cắn một miếng giòn rụm, vẫn không buồn đáp lại.

Đối với thái độ này, Phí Thế Kiệt cũng dễ dàng thông cảm, dù sao thì được con gái mời ăn cơm, thật sự không thể ăn "hết sức mình" mà không thấy ngại. Cậu cảm thán: "Thật ra lúc đầu cậu không đồng ý với Chương Vận Nghi có lẽ sẽ tốt hơn."

Rất kỳ lạ, khi nghe tên cô, trong lòng Trần Khoát bỗng hiện lên một cảm xúc lạ lùng, mơ hồ không thể nắm bắt được. Không biết từ lúc nào, cái tên vốn bình thường, chẳng khác gì tên của những bạn học khác, lại trở nên... đặc biệt?

"Cậu ấy mời nhiều lần rồi." Anh nói.

Mỗi lần cô đều rất chân thành, chân thành đến mức anh khó mà từ chối hết lần này đến lần khác. Thế nên, rốt cuộc anh cũng mơ hồ mà đồng ý.

"Hay là lát nữa cậu trả tiền trước đi?" Phí Thế Kiệt gợi ý.

Ý này Trần Khoát đã nghĩ từ tối qua, nhưng cũng sớm gạt bỏ: "Không cần thiết."

"Thế thì thôi." Phí Thế Kiệt không nghĩ đây là chuyện lớn. Một bữa lẩu thì hết bao nhiêu chứ? Là bạn học với nhau, dù không quá thân nhưng qua mấy năm cậu cũng biết chút ít về gia cảnh của Chương Vận Nghi.

"Tôi nghe Đới Giai nói, bố của Chương Vận Nghi với bố cô ấy đều làm trong ngành công an. Mẹ cô ấy thì hình như làm ở doanh nghiệp nhà nước, tôi không nhớ rõ lắm."

Trần Khoát vừa ăn táo vừa lắng nghe, không lên tiếng.

"À đúng rồi, có phải cô ấy học thêm gần đây không?" Phí Thế Kiệt hỏi, "Nếu vậy chúng ta có thể đi cùng cô ấy."

"Ừ."

Phí Thế Kiệt ăn xong một miếng pizza rất nhanh, "Thế thì gọi điện cho cô ấy đi!"

"Cậu gọi đi."

"Được thôi." Phí Thế Kiệt nói, tay đưa vào túi lấy điện thoại, bỗng khựng lại, nói giọng bực bội: "Gọi cái đầu! Tôi vừa nhớ ra tôi không có số của cô ấy!"

Trần Khoát cũng gần ăn hết quả táo, nghe vậy liền dừng lại, "Cậu không có số của cô ấy?"

"Không có..." Sau khi nhập học lớp 12, tuy rất thân quen nhưng ngày nào cũng gặp mặt, đâu cần thiết phải lưu số. Phí Thế Kiệt đang lẩm bẩm định bảo hỏi Đới Giai, thì bất chợt nhìn thấy Trần Khoát tựa người vào bếp, thư thả ăn táo. Cậu như nghĩ ra gì đó, nói: "À, cậu chẳng phải có số cô ấy sao? Hôm qua chẳng phải cô ấy gọi cho cậu à?"

Trần Khoát gật đầu, ném lõi táo vào thùng rác, không vội vàng, bình thản rửa tay: "Đúng vậy, tôi có, sao thế?"

-

Sau buổi học, khi nhận được tin nhắn của Trần Khoát, Chương Vận Nghi ngạc nhiên không thôi.

Cô thực sự bị học hành làm cho quay cuồng, đến nỗi quên mất việc nhà anh chỉ ở ngay gần đây. Quả thật, vì đã hẹn ăn trưa nên họ hoàn toàn có thể đi cùng nhau đến quán lẩu. Điểm hẹn là ngay trước cổng khu dân cư nơi cô học thêm, và từ xa, cô đã nhìn thấy Trần Khoát và Phí Thế Kiệt đứng đợi. Cô vui vẻ chạy nhanh về phía họ.

"Chờ lâu lắm rồi đúng không?" Cô hỏi.

Hai giọng nói vang lên cùng lúc:

"Không."

"Cũng được một lúc rồi."

Lời vừa dứt, Trần Khoát nghiêng đầu, liếc Phí Thế Kiệt một cái.

Phí Thế Kiệt lập tức "đảo chiều" đầy nhanh trí: "Tất nhiên là không hề rồi!"

Chương Vận Nghi cố nín cười, đề nghị: "Hay chúng ta bắt taxi nhé? Chị Giai nói cậu ấy đã tới nơi rồi, đang xếp hàng lấy số."

Thế mới nói, không có chị em là không ổn. Chị Giai dễ thương dễ mến của cô đã rời nhà từ lúc 11 giờ để kịp lấy số chờ bàn.

"Được."

Trần Khoát đồng ý, cả ba bước tới lề đường, rất nhanh đã bắt được một chiếc taxi. Chương Vận Nghi ngồi ghế phụ, còn hai cậu bạn ngồi ở ghế sau. Đi tàu điện ngầm tuy nhanh, nhưng phải chuyển tuyến, khá phiền phức, gọi taxi thì tiện lợi hơn nhiều.

Phí Thế Kiệt là người hoạt bát, suốt dọc đường trò chuyện rôm rả với bác tài. Chương Vận Nghi cũng thích náo nhiệt, thỉnh thoảng thêm vào vài câu, khiến không khí trong xe càng sôi động.

Trần Khoát ngồi ngay phía sau cô. Vì cảm thấy ngột ngạt, cô hạ cửa sổ xe xuống, gió ùa vào, lướt qua mái tóc cô, mang theo cả mùi hương dịu dàng cùng tiếng cười vui vẻ, vương vất nơi vị trí của anh.

Khi xe đến nơi, họ chuẩn bị xuống, thì một việc nhỏ xảy ra.

Chương Vận Nghi định lấy ví trả tiền, bỗng một cánh tay từ phía sau vươn tới, đưa ra tờ năm mươi tệ.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy là Trần Khoát, liền nhăn nhó, "Lớp trưởng, đã nói là tớ mời rồi mà."

"Không tính tiền xe." Anh nhấn mạnh. Vốn ít nói từ lúc lên xe, anh nhanh nhẹn đưa tiền cho tài xế, "Bác ơi, cảm ơn nhé."

Tài xế nhanh chóng nhận lấy.

Chương Vận Nghi còn định kiên trì thêm, nhưng ánh mắt chợt dừng lại khi nhìn thấy mu bàn tay của anh. Chỗ đó như bị trầy xước, lại giống như có vết thương khác, làm tim cô khẽ thắt lại. Cô bối rối ngước lên nhìn anh, không giấu nổi vẻ lo lắng.

Sao lại thế này?

Lẽ nào là... chuyện hôm qua?

Trần Khoát nhận lại tiền thừa từ tài xế, cảm nhận được ánh nhìn của cô, liền hạ mắt, biểu cảm thoáng hiện chút lúng túng trong vài giây ngắn ngủi.

Vừa bước xuống xe, Chương Vận Nghi liền sốt ruột hỏi: "Lớp trưởng, tay của cậu..."

Một người đã nhanh miệng trả lời thay anh: "Cậu ta đó hả, chơi bóng bị thương, lại còn là tay phải nữa, phục ghê!"

Trần Khoát thầm thở phào nhẹ nhõm.

Giọng điệu tự nhiên của Phí Thế Kiệt khiến người ta dễ dàng tin rằng cậu đã tận mắt chứng kiến sự việc này.

Chương Vận Nghi nhìn vẻ mặt bình thản của Phí Thế Kiệt, không thấy có gì bất thường, lòng cũng yên tâm hơn. Cô mím môi cười nhẹ, đúng lúc điện thoại reo lên. Là cuộc gọi từ Đới Giai. Vừa nghe máy vừa đi về phía trung tâm thương mại, cô dẫn đầu, hai chàng trai lặng lẽ đi theo sau.

Khi cô không còn nhìn thấy, Trần Khoát và Phí Thế Kiệt vừa khoác vai nhau, vừa thủ thỉ: "Đồ uống tuần sau của cậu, tôi bao."