Editor: Sel
Trong suốt quãng đời học sinh của Chương Vận Nghi, mấy cụm từ như "năm tháng như thoi đưa", "thời gian trôi nhanh như tên bắn" xuất hiện với tần suất cao kỷ lục trong các bài văn.
Và bây giờ, cuối cùng cô cũng thấm thía được ý nghĩa thực sự của nó. Rõ ràng kỳ thi giữa kỳ mới như vừa hôm qua, sao chớp mắt một cái đã lại đến kỳ thi tháng rồi?! May mà cô cũng đã học được cách tự tìm niềm vui trong khổ ải.
Ví dụ như trong kỳ thi không cần phải đi học ca tự học buổi tối!
Toàn bộ phòng học đều được trưng dụng làm phòng thi, thế nên trước ngày thi, vừa tan học xong, học sinh trong lớp đã tự giác di chuyển bàn ghế để sắp xếp lại phòng.
Chương Vận Nghi tựa vào lan can, nhìn xuống dưới, chỉ thấy cả đám học sinh tất bật khiêng bàn ghế, từng tốp ba tốp năm, đen sì sì, trông chẳng khác nào đàn kiến nhỏ cặm cụi tha mồi trong ngày mưa.
Từ phía sau, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Đang nhìn gì thế?"
Không cần quay đầu lại, cô cũng biết ngay là Trần Khoát, liền vẫy tay gọi anh "Lại đây mà xem! Cậu thấy có giống đàn kiến rồng rắn kéo nhau đi trốn mưa không? Đáng yêu ghê luôn ấy!"
Đối với họ, kỳ thi cũng chẳng khác gì một cơn mưa sắp đổ xuống cả. Trần Khoát bất đắc dĩ liếc cô một cái.
Trong đầu cô rốt cuộc chứa bao nhiêu suy nghĩ kỳ lạ vậy? Nhưng nhìn xuống một lúc, anh vẫn bình tĩnh phụ họa: "Ừ, cũng đáng yêu thật."
Chương Vận Nghi cười xong mới sực nhớ đến một chuyện, quay sang hỏi cậu: "Cậu dọn bàn xong rồi à?"
Lớp trưởng bọn họ đúng là rất tốt. Chỉ là anh không phô trương, nên giờ cô mới nhận ra.
Trong lớp nam nhiều hơn nữ, nhưng mỗi khi có việc nặng, anh đều bắt tất cả các nam sinh phải làm, không cho ai lười biếng, còn các bạn nữ thì chỉ việc đứng chỉ đạo sắp xếp.
"Ừ." Trần Khoát gật đầu, rồi nhắc nhở: "Trời tối rồi, hai cậu cũng đi ăn đi. Hôm nay nhớ ngủ sớm, mai còn thi."
"Không cần vội đâu~" Chương Vận Nghi lười biếng đáp, "Tớ đợi chị Giai đã, bọn tớ định ra phố sau ăn."
"Vậy à." Trần Khoát nhìn đồng hồ, "Được rồi, nhớ cẩn thận."
-
Phí Thế Kiệt ban đầu không hiểu vì sao Trần Khoát đột nhiên đổi ý, quyết định đi ra ngoài ăn thay vì về ký túc xá. Nhưng sau khi vòng qua cổng sau, vừa đến trước quán đồ Hàn, cậuđã lập tức ngộ ra chân lý.
Ồ...
Hóa ra là vì bọn họ không thi cùng phòng, hai ngày tới không thể gặp nhau thường xuyên. Vậy mà cũng phải cố tìm cơ hội gặp mặt à? Có cần đến mức này luôn không?
Phí Thế Kiệt huých khuỷu tay vào Trần Khoát, bĩu môi trêu chọc: "Cậu bớt dính người đi, coi chừng đến chó ven đường còn nhìn ra cậu thích cô ấy đấy!"
Sau kỳ thi đại học, muốn tán tỉnh sao cũng được, nhưng bây giờ là thời điểm nào rồi? Không sợ lão Triệu xách dao đến lôi cổ về à?
Anh bạn à, có thể bớt lộ liễu lại chút không?!
Trần Khoát bình thản không đổi sắc mặt, đáp lại một câu: "Chó ven đường là cậu à?"
"Muốn chết à?!" Phí Thế Kiệt đập ngay một cú lên vai anh.
Bên này, Chương Vận Nghi trông thấy hai người họ đi tới, hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cũng thấy hợp lý.
Khu phố sau có rất nhiều quán ăn vặt, nhưng quán đồ Hàn này có thể trụ vững suốt 10 năm chắc chắn không phải không có lý do. Giá rẻ, đồ ăn ngon, mà lại rất hợp gu thẩm mỹ của học sinh cấp ba: quán trang trí đậm phong cách Hàn, tường dán đầy poster idol, TV trên cao thì chiếu phim Hàn với show thực tế suốt cả ngày.
Đới Giai lúc này đang chơi game "Fruit Ninja", thấy hai người đến cũng chỉ nhấc mắt lên liếc một cái, vẻ mặt bình thản như chẳng có gì bất ngờ.
"Ai chà, trùng hợp ghê!" Phí Thế Kiệt bước tới, kéo ghế nhựa ra rồi tự nhiên ngồi xuống một phát.
"Hai cậu cũng ăn ở đây à?" Chương Vận Nghi vẫn cầm tờ giấy ghi số bàn do nhân viên phát, tiện thể đề nghị: "Hay là ngồi chung bàn luôn đi, đỡ mất công chờ chỗ."
"Được đó!"
Phí Thế Kiệt quay sang nháy mắt với Trần Khoát, sau đó một cách "vô tình nhưng hữu ý", kéo ghế ngay bên cạnh Chương Vận Nghi cho anh ngồi xuống.
Đới Giai bình tĩnh nhìn lướt qua, sau đó coi như chưa thấy gì, tiếp tục cúi đầu chém hoa quả, một đường "sát phạt" trên màn hình, chém chém chém!
"Hai cậu hay ăn ở đây à?" Chương Vận Nghi tò mò hỏi.
"Cũng tạm." Trần Khoát đáp, "Cơm trộn ở đây cũng khá ngon."
Phí Thế Kiệt gục đầu xuống, sợ mình cười ra tiếng, lỡ bóc trần thằng bạn mình.
Cái quái gì thế này? Anh mới ăn ở đây đúng một lần, vậy mà nói như sành sỏi lắm vậy?!
"Cậu cũng thích cơm trộn à?" Chương Vận Nghi hào hứng, "Tớ cũng thích! Ở đây làm cũng ngon, cũng khá chuẩn vị, chỉ là... chờ hơi lâu, món lên cũng chậm nữa."
Trần Khoát khựng lại một giây, sau đó gật đầu đồng tình: "Ừ, hơi lâu thật." Rồi tiếp tục nói: "Nhưng ngon là được."
Phí Thế Kiệt ban đầu không định chen vào để tìm cảm giác tồn tại. Nhưng nghe hai người này càng nói càng nhập tâm, cậu bỗng dưng cảm thấy mình giống cái bóng đèn chói lóa, ngồi đây có phải hơi thừa không?!
Bất giác, cậu quay sang nhìn Đới Giai. Rồi lập tức kính nể vô cùng. Không hổ danh là chị Giai!
Không tỏ ra khó chịu chút nào cả, đã hoàn toàn hòa nhập với con phố này, với quán ăn này, biến thành một background hoàn hảo!
Vì bạn bè, vì anh em, dù có hai sườn đâm dao cũng không tiếc!
Nhưng vấn đề là... Bây giờ cậu thật sự đói lắm rồi!
Thế nên Phí Thế Kiệt hắng giọng một cái, định thu hút sự chú ý.
Nhưng... Anh Khoát nhà cậu cứ như bị điếc vậy, hoàn toàn không thèm nhìn sang một cái.
Hừm, cậu tự mình giải thoát vậy.
"Tớ đi mua gì uống." Cậu bật chế độ thoát thân.
Trần Khoát bình thản liếc cậu một cái, không nói gì.
Trái lại, Chương Vận Nghi lại lập tức giơ tay, hệt như sắp làm thơ ca ngợi Phí béo là một người tốt tuyệt thế. "Tớ tớ tớ! Tớ muốn uống, mua cho tớ một ly đi!"
"......"
Phí Thế Kiệt hơi nghẹn, đành gật đầu qua loa: "Uống gì?"
"Trà sữa khoai môn, thêm trân châu!"
Phí Thế Kiệt cực kỳ miễn cưỡng gật đầu, vừa định đi thì...
Tấm nền im lặng nãy giờ – Đới Giai – cũng đứng dậy.
Cậu đứng hình mất một giây, còn chưa kịp hỏi thì Đới Giai đã quay sang nhìn Chương Vận Nghi, giọng điềm tĩnh giải thích: "Tớ cũng đi."
Phí Thế Kiệt: "???"
Cậu còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bước đi vài bước mới quay sang hỏi Đới Giai: "Chị Giai, cậu..."
Đới Giai bình tĩnh đáp gọn: "Sao thế?"
"...Không có gì." Đi được vài bước nữa, Phí Thế Kiệt đột nhiên bật cười: "Đồng bệnh tương liên, cùng cảnh ngộ cả mà thôi!"
Chương Vận Nghi và Trần Khoát ngồi bên ngoài quán trò chuyện, mãi đến khi nhân viên mở cửa gọi họ vào trong, cô mới bất giác nhận ra...
Ơ? Sao Phí Thế Kiệt với Đới Giai đi lâu vậy rồi mà chưa quay lại? Cô thò đầu nhìn về phía quầy nước, nhưng trời đã tối sầm, cách một đoạn xa, nhìn chẳng rõ gì hết. Thế là cô lấy điện thoại ra, gọi thẳng cho Đới Giai. Bên kia bắt máy rất nhanh, tiếng ồn ào vang lên, thậm chí còn có cả tiếng ai đó đang húp mì xì xụp.
Đới Giai thản nhiên báo cáo tình hình: "Bên kia đông người quá, bọn tớ đổi sang quán khác mua rồi. Tiện thể quán này mới mở, tớ đói quá không chịu nổi nữa nên... Ừm, cậu muốn qua đây không?"
Chương Vận Nghi: "......"
Cô hết nói nổi, chỉ có thể bất lực buông một câu: "Sắp đến lượt bọn tớ rồi mà!"
Ở đầu dây bên kia, Đới Giai bình tĩnh lau miệng bằng khăn giấy, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói rõ.
Cô ấy biết chứ, Chương Vận Nghi và lớp trưởng có chuyện mà.
Mà Chương Vận Nghi không chủ động nói, chắc cũng vì cảm thấy ngại giống như cô ấy thôi.
Cúp máy xong, Chương Vận Nghi nhăn mặt than thở với Trần Khoát: "Hai người đó đói quá, chờ không nổi nên đi kiếm quán khác ăn luôn rồi."
"Không xa lắm, lớp trưởng, cậu có muốn qua tìm Phí béo không?"
"Không cần."
Trần Khoát liếc mắt nhìn quanh quán, thản nhiên đáp: "Đã đến đây rồi."
Chương Vận Nghi cũng nghĩ giống anh. Chờ cả buổi mới có chỗ ngồi, tội gì mà đi? Chưa ăn được cơm trộn, cô nhất quyết không rời đi! Học sinh lớp 12 ấy mà, thời gian còn quý hơn vàng, một khi đã quyết định thì phải ăn cho đáng!
Cô gọi một phần cơm trộn và một bát canh rong biển, sau đó đưa thực đơn cho Trần Khoát. Nhân viên quán đứng bên cạnh, cầm sẵn sổ ghi chép, đợi anh gọi món.
"Tôi cũng ăn cơm trộn." Câu tiếp theo anh nói là với cô: "Cậu có muốn gọi thêm gì nữa không?"
"Tớ gọi rồi mà."
Trần Khoát do dự một chút, rồi hỏi: "Không uống gì thêm à?"
"Có gọi canh rong biển rồi."
"Ừm..."
Thật ra anh chưa từng ăn chung với cô nhiều, nên không rõ sở thích của cô, thành ra cứ thấy lấn cấn.
"Vậy tôi chỉ gọi một phần cơm trộn thôi nhé?"
Nhân viên không hiểu anh do dự cái gì, tưởng anh đang xác nhận với mình, liền hỏi lại: "Hai phần cơm trộn, một phần canh rong biển, đúng không?"
Chương Vận Nghi nhấp một ngụm trà lúa mạch.
Trần Khoát gật đầu, đáp: "Ừ."
Cô chống cằm, chăm chú nhìn lên màn hình TV, miệng khẽ cười đầy thích thú. Trên đó đang chiếu một show thực tế về các cặp đôi giả tưởng, trai xinh gái đẹp, tình tứ không chịu nổi. Cô bật mode dân hóng hớt, cười tủm tỉm vì "hít thính" thành công.
Yêu đương á?
Tự mình yêu thì phiền lắm, nhìn người ta yêu nhau vẫn vui hơn! Đặc biệt là trai xinh gái đẹp yêu nhau, đúng là mỹ vị nhân gian!
Trần Khoát không hiểu cô đang cười cái gì, liền quay lại nhìn TV một chút.
Nhìn một lúc...
Anh vẫn không hiểu.
Thấy cô đang chăm chú theo dõi, anh cũng không định làm phiền. Quán này anh đã đến một lần, biết tốc độ lên món chậm như rùa bò, nên đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Anh rút điện thoại ra, khuỷu tay tựa lên bàn, bắt đầu chơi game giết thời gian. Thi thoảng ngẩng đầu lên, vẫn thấy cô uống nước, dáng vẻ đợi đồ ăn rất kiên nhẫn, dường như chờ đợi lâu một chút cũng không thành vấn đề.
Chương Vận Nghi đặt ly trà xuống, ánh mắt vô thức rơi vào đôi tay cầm điện thoại của anh. Ngón tay thao tác nhanh nhẹn, động tác dứt khoát, trông khá chuyên nghiệp.
Anh chơi rất nghiêm túc, có lẽ đối với anh, đây là cách để giải tỏa áp lực. Cô bất giác mỉm cười. Cũng may, không chỉ có mình cô cảm thấy áp lực.
Bên trong quán ấm áp dễ chịu, ăn uống no nê, cả người Chương Vận Nghi đều ấm lên, ngay cả gò má cũng nóng hổi. Bước ra khỏi quán, cô không vội mặc áo khoác, chỉ ôm đại vào lòng, để mặc làn gió lạnh thổi qua, vậy mà chẳng thấy rét chút nào.
Cô vô thức thở dài thỏa mãn: "Hạnh phúc thật đấy."
Ăn được cơm trộn ngon lành, uống canh rong biển ấm bụng, tay chân đều ấm áp, tuyệt vời quá đi mất. Lát nữa về ký túc tắm nước nóng, sau đó chìm vào giấc ngủ sớm, đúng là cuộc sống viên mãn.
Nghe cô lẩm bẩm cảm thán, Trần Khoát không nhịn được mà bật cười, đứng cạnh cô, cùng nhau băng qua vỉa hè trở về trường. Bên đường có một quầy khoai lang nướng, mùi thơm ngọt phảng phất trong không khí.
Cả hai chọn con đường tắt, đi xuyên qua tòa nhà của khối 10 và khối 11.
Giờ này, khuôn viên trường đã trở nên tĩnh lặng. Cũng chính vì thế, chỉ cần nói chuyện hơi lớn một chút, âm thanh vang lên rõ mồn một. Chương Vận Nghi bất giác bắt được vài câu chữ lạ, lập tức khựng lại ngay giữa đường. Trần Khoát đi trước vài bước, phát hiện cô không theo kịp, liền quay đầu nhìn lại. Nhưng cô chẳng thèm để ý đến anh, chỉ rón rén bước về phía có tiếng động, dáng vẻ cực kỳ hóng hớt.
Anh mơ hồ không hiểu gì, nhưng vẫn lặng lẽ đi theo phía sau.
Bước vào khu vực tối tăm, nơi ánh đèn đường không chiếu tới, anh cũng không hiểu vì sao bản thân phải đi nhẹ, nói khẽ nữa.
Có lẽ... bị ảnh hưởng bởi cô chăng?
Anh còn đang hoài nghi bản thân thì bất ngờ đâm sầm vào cô.
Cô đột ngột dừng bước, còn anh thì không kịp phanh, đập thẳng ngực vào lưng cô. Chương Vận Nghi suýt nữa thì kêu lên, may mà phản xạ kịp, vội bịt chặt miệng.
Sau đó cô kinh ngạc quay đầu, chỉ để lộ ra vầng trán trơn nhẵn và đôi mắt lấp lánh sáng ngời. Trong mắt cô thoáng qua nét dịu dàng, nhưng ngay sau đó, cô trừng anh một cái, hạ giọng "suỵt" một tiếng.
Rồi chỉ tay về phía trước, ra hiệu: Xem kìa! Xem kìa! Đúng đoạn cao trào rồi!
Trần Khoát nín thở.
Không xa phía trước, có ba người đang đứng đối diện nhau, tạo thành thế tam giác giằng co. Từ giọng nói có thể phân biệt được, đó là hai nữ, một nam.
Nữ sinh A mang theo giọng nghẹn ngào: "Là cậu ta nhắn tin cho tớ trước! Tớ không thèm để ý đâu! Cậu ta cứ liên tục nhắn cho tớ... Hức hức hức!"
Nam sinh lập tức phản bác: "Tớ nhắn tin là do cậu đổi avatar giống hệt tớ trước!"
Nữ sinh A khóc càng dữ dội: "Tớ có bao giờ để ý avatar của cậu đâu! Cậu thích Kaito Kid, chẳng lẽ tớ cũng không được thích sao?"
Nữ sinh B hừ lạnh: "Tớ không quan tâm hai người các cậu ra sao, nhưng đúng là không còn liêm sỉ nữa rồi! Tớ sẽ đăng chuyện này lên diễn đàn, bữa tối nay tớ muốn ói ra luôn đây này!"
Nữ sinh A nước mắt ròng ròng: "Muốn đăng thì đăng đi! Nhưng đừng tuyệt giao với tớ mà!"
Trần Khoát: "......"
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, anh bất lực liếc sang Chương Vận Nghi.
Cả hai đều đang dán người vào bức tường, lén lút hóng chuyện. Anh sắp mười tám tuổi rồi, dù hồi nhỏ có nghịch ngợm thế nào, cũng chưa từng làm mấy chuyện rảnh rỗi như thế này.
Màn đối chất nhanh chóng biến thành trận hai chọi một, hai người cùng nhau công kích một người.
Ngay lúc Trần Khoát bắt đầu thấy tê chân vì đứng quá lâu, thì từ phía xa bỗng vang lên ánh đèn pin, kèm theo giọng quát không chuẩn tiếng phổ thông của thầy giám thị "Ai đấy?! Ai ở đấy?! Không được chạy!"
Cuối năm rồi, thầy cô cũng đang chạy KPI, nhất quyết truy quét tất cả các cặp đôi yêu sớm, một người cũng không tha!
Trần Khoát còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị Chương Vận Nghi túm tay kéo chạy.
Ba người đang cãi nhau phía sau vẫn còn đắm chìm trong bi kịch tình yêu, vì trễ mất một phút nên có muốn chạy cũng không kịp nữa.
Gió lạnh gào thét bên tai, một cô gái kéo tay một chàng trai chạy vội trên đường. Làn gió thổi tung mái tóc của họ, hơi thở hòa vào tiếng cười khe khẽ xen lẫn hồi hộp. Trần Khoát đã làm học sinh ngoan suốt nhiều năm, đây là lần đầu tiên cảm nhận được adrenaline dâng trào. Như thể đang chơi trốn tìm, từng bước vội vã dẫm trên mặt đất, như đang viết lên bản nhạc đặc biệt trong quãng đời học sinh vốn dĩ bình lặng của anh.