Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 46: Lừa anh một chút cũng được



Editor: Sel

Sau buổi tự học sáng, Chương Vận Nghi và Đới Giai uống xong bát canh dê nóng hổi trong căng tin, nhưng không vội quay về lớp. Nhân lúc tay chân còn ấm, hai người tản bộ quanh khu giảng đường, coi như nạp năng lượng trước khi tiếp tục chiến đấu với bài vở.

Vừa đi vừa nói chuyện, bỗng từ xa vang lên những tràng hò reo phấn khích. Chương Vận Nghi lập tức dỏng tai hóng chuyện, hướng mắt về phía sân bóng rổ, máu hóng hớt trỗi dậy, hăng hái kéo Đới Giai: "Tớ nghe Thi Thi nói có một anh chàng hot boy lớp 10 hay đánh bóng ở đây đấy!"

Đới Giai bất lực nhìn cô, lầm bầm: "Mới lớp 10 thôi mà, có gì hay ho đâu."

Bây giờ nhìn đám nhóc lớp 10, cô ấy chỉ thấy một bầy trẻ con.

"Nhìn một chút thì có mất đồng nào đâu!" Chương Vận Nghi kéo tay lôi đi, rất nhẹ nhàng len lỏi vào trong đám đông. Nhưng vừa nhìn vào sân, cô không thấy bóng dáng "tiểu thịt tươi" nào hết, mà đập vào mắt đầu tiên lại là...

Trần Khoát!

Anh đang mặc quần thể thao màu xám, tập trung ném bóng.

Cô vừa nhìn thấy, anh đã ném rổ thành công, "rầm" một tiếng, bóng bay thẳng vào lưới.

"Không hổ danh là lớp trưởng!" Chương Vận Nghi không tiếc lời khen ngợi, rồi nhanh chóng đưa ra một kết luận chắc nịch: "Thi Thi chắc chắn có vấn đề về mắt! Cậu nhìn thử xem, có thấy trai đẹp nào không? Trừ lớp trưởng ra."

Nhìn quanh chỉ toàn nam sinh quần đùi áo số, một biển người "tầm trung", không có ai nổi bật cả.

Đới Giai bật cười, không nhịn nổi trước giọng điệu đầy "sùng bái" của cô. Hai người vẫn đang thì thầm to nhỏ, thì đúng lúc đó, Trần Khoát vừa đập tay với đồng đội xong, vô tình liếc qua chỗ họ.

Anh khựng lại một giây, rồi quay sang nói nhỏ với người bên cạnh: "Tôi đi nghỉ chút."

Nói xong, anh cầm chai nước khoáng đã trống không, bước nhanh về phía Chương Vận Nghi.

Dù sân bóng không đông lắm, nhưng cũng không ít người đứng xem, chẳng mấy ai chú ý đến góc này.

Chương Vận Nghi nhìn anh đứng yên một lúc để ổn định hơi thở, sau đó cầm chai nước lên, nhưng...

Chuyện xấu hổ đã xảy ra.

Bình nước rỗng tuếch, chỉ còn vài giọt lăn tăn ở đáy.

Chương Vận Nghi nhìn thấy hết cả quá trình, may mà cô vừa mới mua một chai nước, không cần nghĩ nhiều, lập tức trượng nghĩa đưa cho anh:

"Cái này của tớ còn chưa mở, cậu uống đi!"

Trần Khoát chẳng hề khách sáo, rất tự nhiên nhận lấy, nhẹ nhàng vặn nắp chai, ngửa đầu uống mấy ngụm. Hầu kết khẽ chuyển động, giải tỏa cơn khô khát trong cổ họng. Sau đó, anh hơi cúi đầu nhìn cô, hỏi: "Thế cậu uống gì? Để lát nữa tôi đi mua, cam ép hay gì khác?"

Chương Vận Nghi lắc đầu: "Không cần đâu." Cô co rúm người lại, "Trời lạnh quá, tớ vẫn nên đi lấy nước nóng uống thì hơn."

Trần Khoát gật đầu: "Được."

Còn chưa nói thêm được mấy câu, thì trên sân đã có người gọi anh: "Anh Khoát! Đến lượt anh vào sân rồi!"

Chương Vận Nghi không thấy được gương mặt nào ưa nhìn trong đám nam sinh, mất luôn cả hứng thú xem bóng rổ, bèn nói: "Lớp trưởng, cậu mau đi đi. Bọn tớ cũng sắp quay về lớp học rồi."

"Ừ."

Trần Khoát thoáng liếc nhìn cô, khẽ gật đầu, sau đó quay lại sân bóng.

Trước khi vào trận, anh cẩn thận đặt chai nước xuống lớp áo khoác dày, rồi lại tỉ mỉ dùng tay áo phủ lên, dường như lo sợ có ai vô tình đá trúng.

Chương Vận Nghi và Đới Giai chen ra khỏi đám đông, thấy thời gian còn sớm nên chậm rãi tản bộ về khu giảng đường.

Tháng 12, cảnh vật tiêu điều thấy rõ, nhưng nhờ sự năng động, tươi trẻ của đám học sinh, mà không khí trong trường vẫn đầy sức sống. Chương Vận Nghi ngân nga theo bài hát đang phát trên loa phát thanh: "Mập mờ khiến người ta chịu đủ ấm ức, tìm không thấy chứng cứ để yêu nhau~"

Mấy đứa nhóc con rất thích trò chơi ẩn danh tặng bài hát này, cứ đến giờ nghỉ là radio phát toàn mấy bài hát gửi tặng theo yêu cầu.

Gần đây chắc có ai đó thất tình, hoặc đang buồn chuyện đời, nên toàn bộ danh sách phát đều là những bài tình ca đau khổ.

Đột nhiên, một giọng nói dịu dàng bên cạnh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: "Trước giờ tớ không nhận ra lớp trưởng lại là người tốt bụng như vậy."

"Hả?" Chương Vận Nghi nghiêng đầu, nhìn Đới Giai, rồi bật cười: "Đúng không! Đừng nói cậu, ngay cả tớ trước đây cũng không nhận ra luôn!"

"Không nhận ra cũng bình thường thôi." Đới Giai nói, "Lớp trưởng rất ít khi tiếp xúc với tụi con gái, lại còn kiệm lời. Tớ nhớ hồi trước cậu còn nói cậu ấy là người trầm lặng khó gần, thậm chí còn bảo Thành Nham đẹp trai hơn cậu ấy."

"Thành Nham?"

Nhắc đến cái tên này, Chương Vận Nghi sững người một lát.

Trong mắt mọi người, Thành Nham là nam sinh chuyển trường ngay sau kỳ thi cuối học kỳ hai năm lớp 11, nên hình ảnh đọng lại trong tâm trí mọi người vẫn là cậu nhóc mười bảy tuổi ngông nghênh và bảnh trai.

Nhưng đối với Chương Vận Nghi, lần cuối cùng cô gặp Thành Nham đã là năm hai mươi bảy tuổi.

Khi ấy, Thành Nham khoác chiếc tạp dề, cầm xẻng nấu ăn, đứng trước mặt Chu An Kỳ xin thêm tiền tiêu vặt mỗi tháng thêm hai trăm tệ.

Quan trọng nhất là...

Cậu ta liên tục gọi "Kỳ Bảo Kỳ Bảo" với giọng điệu buồn nôn đến mức khiến người ta muốn quăng đũa bỏ chạy.

Lần đó, hai vợ chồng cậu ta tổ chức tiệc tân gia, mời mấy người bạn học cũ đến chơi, nhưng cuối cùng, chẳng ai ăn nổi bao nhiêu, vì tất cả đều bị "sến súa" làm mất khẩu vị.

Nói chung, không đời nào cô chấp nhận chuyện mình từng bảo Thành Nham đẹp trai hơn lớp trưởng.

Đây là bịa đặt! Vu khống! Hoàn toàn sai sự thật!

Cô nghiêm túc biện hộ: "Không thể nào! Tớ tuyệt đối không thể nói ra lời dối trá như vậy được! Nếu so nhan sắc giữa Thành Nham và lớp trưởng, tớ thề là không cần suy nghĩ một giây nào, chắc chắn sẽ bỏ phiếu cho lớp trưởng ngay! Chị Giai, cậu chắc chắn nghe nhầm rồi! Nghe nhầm!"

Đới Giai đứng hình nhìn cô, định phản bác, nhưng cuối cùng thở dài đầu hàng: "Được rồi được rồi, là tớ nghe nhầm, thế được chưa?"

Chỉ là cô ấy không muốn tranh luận mà thôi.

Bằng không, cô ấy hoàn toàn có thể lôi ra bốn nhân chứng để đối chất ngay lập tức!

Chương Vận Nghi bị vẻ mặt bất lực của Đới Giai chọc cười, nhịn không được bồi thêm một câu: "Chị Giai này, cậu vừa tự dẫm trúng bãi mìn rồi, biết không? Nếu cậu là con trai, lại nói với tớ câu này, thì xong đời rồi!"

Ngày tháng đi học luôn trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt một cái, trời đã từ sáng sớm chuyển sang đêm khuya.

Trần Khoát xách hai ấm nước đến phòng nước nóng, xếp vào hàng cuối cùng.

Anh cao, tầm nhìn rộng, đảo mắt mấy lần cũng không thấy bóng dáng Chương Vận Nghi. Không chắc cô chưa đến hay đã đi rồi, hoặc có lẽ hôm nay cô không ra đây.

Anh vẩn vơ suy nghĩ, bất giác nhận ra mình đang lãng phí thời gian vào một chuyện vô nghĩa. Hàng người chậm rãi di chuyển, anh vô thức quay đầu lại nhìn con đường phía sau.

Ánh đèn đường mờ nhạt, bóng cây dao động dưới màn đêm. Và rồi từ xa, anh nhìn thấy Chương Vận Nghi khoác tay Đới Giai bước đến.

Trong lòng Trần Khoát nhẹ nhõm hẳn, còn cơ thể lại phản ứng nhanh hơn não. Anh bước ra khỏi hàng, nhường chỗ lại cho người phía sau. Nam sinh đứng sau đang ngáp dở, bị anh làm giật mình, hít luôn một ngụm khí lạnh. Dù không hiểu tên này bị làm sao, nhưng cậu ta vẫn nhanh chóng bước lên, sợ anh đổi ý lại chen vào hàng.

Mà Trần Khoát thì thong thả đi ra phía sau, xếp vào cuối hàng.

Bên này, Chương Vận Nghi và Đới Giai bị chậm mất một lúc vì tám chuyện trong ký túc xá.

Vừa cười đùa vừa đi, còn chưa kịp đến gần, Chương Vận Nghi bất giác ngước mắt, liền thấy ngay Trần Khoát trong hàng chờ.

Với chiều cao của anh, dù có đứng trong đám đông cũng nổi bật hẳn. Nhiều người cao thì hơi gù, nhưng anh lại đứng thẳng như cây tùng, giữa màn đêm trông càng thêm nổi bật.

Cô vui vẻ reo lên: "Lớp trưởng!"

Trần Khoát đang bình thản xem điện thoại, nghe thấy tiếng gọi, liền ngẩng lên nhìn.

Thấy là cô, anh ra vẻ bất ngờ: "Ừm? Hai cậu cũng đi lấy nước à?"

"Đúng rồi, trùng hợp ghê!" Chương Vận Nghi khoác tay Đới Giai, bước tới xếp hàng ngay phía sau anh, rồi liếc xuống hai ấm nước dưới chân anh, lập tức hiểu ra, trêu chọc: "Lớp trưởng, hôm nay lại thua oẳn tù tì à?"

Đới Giai cũng nhịn cười, khẽ mím môi.

Nếu là Phí Thế Kiệt, chắc chắn cô còn cà khịa vài câu, bảo bọn họ trẻ con không chịu lớn. Nhưng người đứng trước mặt cô là Trần Khoát, thế nên...

Tốt nhất nên giữ im lặng thì hơn. Bởi vì, lớp trưởng mà tâm trạng không tốt thì rất đáng sợ. Gặp một lần thôi là không muốn gặp lần thứ hai.

"... Ừ thì chắc vậy." Trong màn đêm tĩnh lặng, giọng nói của Trần Khoát cũng trở nên trầm thấp hơn. Anh không phủ nhận.

Chương Vận Nghi lập tức chớp lấy cơ hội mách lẻo: "Hôm qua Phí Thế Kiệt nói cậu chơi oẳn tù tì gian lận đấy!"

Trần Khoát cất điện thoại vào túi, bình thản cười nhẹ: "Vậy à? Xem ra cậu ta ngứa da rồi, lát nữa về phải xử lý thôi."

Chương Vận Nghi cười trộm. Cô cảm thấy lớp trưởng đôi khi cũng rất hài hước, không phải kiểu hài hước lộ liễu, ồn ào, mà là một kiểu rất riêng, rất thú vị.

Đới Giai đứng một bên, lén quan sát cả hai. Hai người này rõ ràng đang cười, nhưng... Có thể nói cho cô ấy biết rốt cuộc buồn cười chỗ nào không? Hay là cô ấy có tiêu chuẩn cười quá cao, không hợp với cách đùa này?

Đến lượt Trần Khoát lấy nước, anh tự nhiên nghiêng người sang một bên, nhường cho Chương Vận Nghi và Đới Giai lấy trước Chương Vận Nghi biết rõ anh là một người lịch sự, luôn cư xử đúng mực. Nhưng Đới Giai thì chưa quen với điều đó, ngại ngùng khách sáo: "Cảm ơn lớp trưởng nhé."

Trần Khoát đáp rất thản nhiên: "Nên làm vậy mà."

Lúc anh nói câu này, Chương Vận Nghi đang đưa thẻ cho bác bảo vệ, không nghe thấy. Nhưng câu nói này lại lọt vào tai Đới Giai, khiến cô ấy không nhịn được quay sang nhìn anh một cái.

Nên làm vậy? Sao nghe có gì đó kỳ lạ thế nhỉ?

"Cẩn thận."

Trần Khoát nhìn dòng nước sôi chảy vào ấm, thấy Chương Vận Nghi đứng quá gần, liền không kìm được nhắc nhở.

Cô cười cười, đáp: "Tớ biết mà."

Cô vặn chặt nắp bình, rồi quay sang thúc giục Đới Giai: "Chị Giai, đến cậu đó!"

"À à, tới đây!" Đới Giai giật mình, vội vàng tiến lên lấy nước, tạm thời bỏ qua cảm giác kỳ lạ trong lòng.

Sau khi lấy nước xong, Chương Vận Nghi không rời đi ngay, mà kéo Đới Giai đứng sang một bên chờ Trần Khoát.

Chẳng bao lâu sau, ba người cùng nhau trở về ký túc xá.

Nếu như hôm qua Đới Giai còn tham gia trò chuyện, thì hôm nay cô ấy đã hoàn toàn trở thành tấm nền xuất sắc.

"Hôm nay cũng có sao kìa." Chương Vận Nghi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cảm thán: "Nhưng hình như tớ chưa bao giờ tìm thấy chòm Bắc Đẩu cả."

Trần Khoát dừng chân, tìm một góc không bị cây che khuất, sau đó hơi cúi xuống, chỉ tay về phía bầu trời đêm: "Kia kìa."

"Ở đâu?" Chương Vận Nghi nhìn theo hướng tay anh, mắt mở to, chăm chú quan sát nhưng...

Không thấy gì cả.

Mà cả cô và Trần Khoát đều không để ý rằng Đới Giai đã bị đẩy ra rìa từ lúc nào.

Cô ấy ôm chặt bình nước nóng, đứng một bên, lặng lẽ rút lui.

Cứ để hai người kia đắm chìm trong thế giới của họ đi, cô ấy không muốn xen vào nữa.

Trần Khoát kiên nhẫn chỉ tay, nhưng sao trong thành phố không sáng rõ, khoảng cách quá xa khiến Chương Vận Nghi chẳng thể thấy được gì ngoài bóng tối.

Chỉ có ngón tay thon dài của anh, vẽ từng vòng cung trong không khí, vẽ đi vẽ lại hình chiếc gáo nước trong truyền thuyết.

Chương Vận Nghi thầm nghĩ: Nếu cô mà nói không thấy, chắc chắn anh có thể chỉ cho đến sáng luôn.

Thôi vậy... Lừa anh một chút cũng được!

Cô chớp mắt, nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ reo lên: "Thấy rồi! Đúng là thần kỳ thật!"

Trần Khoát nhìn cô, ánh mắt thỏa mãn, khóe môi khẽ cong lên: "Vậy là tốt rồi."

Còn Đới Giai đứng cạnh, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trời lạnh thế này... Cuối cùng bọn họ cũng ngắm sao xong rồi!