Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 52: Là người đầu tiên



Editor: Sel

Ngày mai là sinh nhật của Trần Khoát. Chương Vận Nghi và Đới Giai bí mật bàn bạc một chút, quyết định thay đổi lịch trình hôm nay. Sau giờ học, thay vì ai về nhà nấy, hai cô nàng kéo nhau ra phố sau, tìm quà sinh nhật cho cậu ta.

Vì chẳng ai rõ sở thích của Trần Khoát, cả hai bèn lén chạy sang lớp xã hội hỏi thăm Mễ Hinh.

Kết quả?

Vô ích.

Mễ Hinh cười lạnh hai tiếng, vẻ mặt như đang nhìn hai kẻ ngốc. Nói ra chắc hai cô không tin, đây là lần đầu tiên cô ấy nhận được lời mời của cái tên đó đấy. Nhưng với con mắt tinh tường của mình, vừa nhìn đã biết anh chỉ lôi cô ấy với Đới Giai qua làm bia đỡ đạn thôi.

Không, không chỉ có hai bọn họ đâu. Lão Phí với lão Vương không biết hớn hở cái gì, hai ông kia cũng chỉ là quân số phụ họa.

Tặng quà á?

Ha.

Mễ Hinh nheo mắt, cười mà như không cười: "Tớ tặng cậu ta cái gì hả? Tớ tặng cậu ta một vé bay thẳng nghìn dặm luôn nhé!"

"..."

Chương Vận Nghi và Đới Giai liếc nhau, rồi đồng loạt bật cười. Xem ra vụ tặng quà này coi như thôi đi.

Hai cô nàng đầu tiên ghé vào tiệm quà lưu niệm hot nhất trong khu.

Trước cửa treo đầy khăn quàng cổ lông xù với mấy cái bịt tai dễ thương. Cả hai lập tức dừng bước, đứng trước gương thử lên thử xuống, chơi quên cả trời đất, quên luôn cả mục đích chính của chuyến đi hôm nay. Mãi đến khi Chương Vận Nghi trông thấy kệ bày thiệp sinh nhật, cô mới giật mình sực nhớ ra: "Khoan đã! Chị Giai, đừng thử kem dưỡng tay nữa! Chúng ta tới đây để mua quà cho lớp trưởng mà?!"

Đới Giai ngơ ra mấy giây, sau đó cũng ngớ người: "...À ha, đúng rồi."

Chương Vận Nghi thì không có thời gian dây dưa, tối nay cô còn phải đi học thêm. Cô vội vàng lôi Đới Giai lượn một vòng quanh cửa tiệm, nhìn trái nhìn phải kiểu như đang nhồi nhét bài vở vào đầu trước giờ thi, khổ sở than thở: "Mua cái gì bây giờ nhỉ?"

Chuyện này làm khó cô thật.

Bởi vì từ sau khi sống lại, mấy cậu bạn thân thiết với cô vẫn chưa ai đến sinh nhật cả.

Cô đã sớm quên béng hồi học sinh người ta thường tặng nhau cái gì rồi.

Còn sau này ấy hả? Ngoài việc tỉ mỉ chọn quà cho người nhà và bạn trai, bạn khác giới thì cứ thẳng tay gửi hồng bao thôi.

Tiền mới là chân ái.

Đới Giai hiến kế: "Hay là cốc nước?"

Chương Vận Nghi lập tức phủ quyết: "Lớp trưởng có bình giữ nhiệt rồi mà."

Quà có thể tặng con trai vốn không nhiều, huống hồ quan hệ của bọn họ cũng chưa thân đến mức đó. Đới Giai âm thầm nghĩ trong lòng.

Dạo hết một vòng, hai người chẳng tìm được món nào ưng ý trong tiệm quà lưu niệm, đành tiu nghỉu rời đi.

Đới Giai kéo Chương Vận Nghi đến tiệm sách gần đó, bắt đầu lật xem này nọ. Lớp trưởng học tự nhiên siêu giỏi, điểm toán với tiếng Anh khỏi bàn, ngữ văn thực ra cũng rất ổn, chỉ là nếu so với mấy môn kia thì có chút kém hơn tí. Sau một hồi suy xét, cô ấy cầm lên một quyển Luyện tập thơ văn cổ điển bỏ túi, thản nhiên tuyên bố: "Chương Vận Nghi, tớ tặng lớp trưởng quyển này."

Chương Vận Nghi ban đầu còn chưa hiểu Đới Giai kéo cô vào tiệm sách làm gì. Đến khi thấy quyển sách trong tay cô ấy, cô ngửa đầu nhìn trần nhà, tuyệt vọng thốt lên: "Chị Giai, cậu là ác quỷ đội lốt thiên thần đấy à?!"

Ai lại đi tặng tài liệu học tập làm quà sinh nhật hả trời?!

Đới Giai rất thản nhiên: "Thực dụng mà. Dù sao tớ tặng cái gì cũng được cả."

Chẳng tặng gì, chỉ mang cái mặt đến cũng là "hợp tình hợp lý". Nhưng da mặt cô ấy không dày tới mức làm được chuyện đó.

"..."

Chương Vận Nghi ngẫm nghĩ, bỗng dưng cảm thấy hợp lý đến lạ.

Đúng ha, thời buổi này tặng gì mới được nhỉ? Chẳng lẽ tặng phong bao lì xì? Nhưng hiện tại cô nghèo lắm, bao một trăm tệ thôi cũng đủ khiến cô đau đớn đến khó thở.

"Thế tớ cũng...?"

Thế là cô hăng hái nhào vô bới tung kệ sách tìm tài liệu.

Lục một hồi vẫn không thấy quyển nào hợp ý, cô quyết định đổi hướng, chạy sang khu văn học, nhón chân rút ra mấy cuốn, xếp lên tay rồi quay sang hỏi Đới Giai: "Trong mấy quyển này, cậu thấy quyển nào hợp để tặng cậu ấy?"

Đới Giai liếc từ trái sang phải.

Tuyệt lắm.

Lạc đà Tường Tử, Nhật ký kẻ điên, Tôi và Địa đàn.

Cô ấy cười đến gập cả lưng: "Còn bảo tớ là ác quỷ? Rõ ràng cậu mới là trùm cuối!"

Nhưng nghĩ lại, dù Chương Vận Nghi có tặng cái gì, cho dù chỉ là một cây bút chì hay một cục tẩy, lớp trưởng chắc chắn cũng sẽ rất vui. Nghĩ thế, cô ấy chỉ vào Nhật ký kẻ điên: "Lấy quyển này đi, tại tớ thích Lỗ Tấn hơn!"

Chương Vận Nghi không do dự nữa, đặt lại hai quyển còn lại, cầm cuốn sách được bọc nhựa bóng, cùng Đới Giai ra quầy tính tiền.

-

Đêm khuya.

Chương Vận Nghi dạo này bị hành lên bờ xuống ruộng riết thành thói quen, không làm vài bài tập trước khi ngủ thì cứ thấy thiếu thiếu, không yên lòng.

Bút xóa hết mực, cô mở ngăn kéo tìm cái mới, vô tình thấy một chiếc băng cổ tay thể thao màu trắng vẫn còn nguyên tem mác. Ngơ ra vài giây, cô mới nhớ ra đây là món hàng mua nhầm lúc đi dạo phố hồi Quốc khánh.

Cầm lên ngắm nghía một chút, cô xác nhận bản thân chẳng bao giờ dùng đến. Mà để nó nằm đó phủ bụi cũng phí phạm. Đúng lúc mai là sinh nhật Trần Khoát, tiện thể nhét chung với quyển sách vào túi quà luôn. Nhìn thành phẩm, cô bỗng dưng có ảo giác như mình vừa nâng tầm giá trị món quà lên thêm một bậc vậy.

Làm bài xong, cô liếc đồng hồ.

Mười hai giờ ba phút.

Một năm mới đã đến.

Nhớ ra hôm nay cũng là sinh nhật Trần Khoát, cô vội vàng cầm điện thoại lên, soạn tin nhắn chúc mừng:

[Chúc mừng sinh nhật nhe~]

Cô cứ nghĩ anh đã ngủ rồi, sáng mai mới đọc được. Ai dè cô vừa mới chui vào chăn, còn chưa kịp ấm người thì điện thoại rung lên.

[Cảm ơn, cậu còn chưa ngủ à?]

Chương Vận Nghi cuộn tròn trong lớp chăn ấm áp, chỉ lộ mỗi cái đầu và một bàn tay để nhắn tin:

[Làm bài tập ấy mà, loay hoay một hồi không để ý đã khuya vậy rồi. Vậy là tớ là người đầu tiên chúc cậu sinh nhật vui vẻ đúng không?]

Ở đầu dây bên kia, Trần Khoát ngồi dựa giường, khẽ bật cười, gõ trả lời:

[Ừ, là người đầu tiên.]

-

Ngày đầu tiên của năm mới.

Trần Khoát bị ép phải dậy sớm.

Lý do là vì hai tên bạn chí cốt, Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên, sáng sớm đã hớn hở vọt đến tận nhà lôi anh khỏi giường. Lúc ấy anh vẫn còn mơ màng ngủ, chỉ cảm thấy hai quả núi đang đè xuống ngực, nặng đến mức khó thở.

Vương Tự Nhiên lôi từ đâu ra một chai nước suối lạnh buốt, không nói hai lời nhét thẳng vào trong chăn của anh.

Đây là "dịch vụ đánh thức độc quyền" mỗi dịp sinh nhật.

"... Muốn chết à?"

Giọng anh còn ngái ngủ, khàn khàn lười biếng.

Vương Tự Nhiên tặc lưỡi: "Đồ vô lương tâm! Bọn này còn thức trắng cả đêm, canh đúng mười hai giờ nhắn tin chúc mừng sinh nhật cậu đó!"

Ba đứa lăn lộn trên giường, quần nhau một trận chiến gối bạo lực.

Ngoài cửa, Nhậm Tuệ chỉ thấy căn phòng sắp bị ba tên nhãi ranh này làm cho sập đến nơi. Bà day day thái dương, đứng trước cửa không buồn vào, chỉ gõ nhẹ lên khung cửa, nhắc nhở: "Chừa lại cho con một tờ năm trăm trên bàn trà rồi đấy. Sáu giờ phải có mặt ở Quan Cảnh Hiên, đừng đến trễ, người lớn đều ở đó hết."

Trần Khoát ngồi bệt trên giường, tóc tai rối bù, chăn mền bị quăng bừa bộn. Anh đưa tay vò tóc, giọng uể oải:

"Biết rồi."

Nhậm Tuệ vừa xoay người đi được vài bước lại quay đầu dặn thêm: "À còn nữa, tóc dài rồi đấy, nhớ đi cắt đi."

"Dài lắm à?" Trần Khoát theo phản xạ đưa tay sờ thử. Từ trước đến giờ, anh chẳng mấy khi quan tâm đến mấy chuyện này.

Nhậm Tuệ không có thời gian dong dài, vội vã cầm chìa khóa xe rồi rời đi.

Sau khi đánh thức được Trần Khoát, Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên lập tức lao vào trận chiến cướp máy tính. Không ai chịu nhường ai, cãi vã om sòm như hai đứa nhóc chưa đủ mười tuổi gộp lại.

Trần Khoát xỏ dép lê, lười biếng lê vào phòng tắm. Sau khi rửa mặt đánh răng xong, anh treo khăn lên, chống tay trái lên tường, sát lại gần gương, đưa tay phải vuốt vuốt mái tóc, săm soi đánh giá.

Tóc anh dài lắm hả? Nhìn có luộm thuộm lắm không?

Nửa tiếng sau, ba cậu con trai khoác vai bá cổ nhau ra khỏi nhà.

Điểm đến đầu tiên, tất nhiên là tiệm cắt tóc.

Trần Khoát vẫn trung thành với tiệm quen thuộc – một tiệm cắt tóc nhỏ chẳng có biển hiệu màu mè, do một cặp vợ chồng mở, đã hoạt động hơn mười năm nay. Anh là khách hàng ruột của họ.

Ông chủ thấy anh vào, chào hỏi thân thiết: "Lại đến cắt tóc hả?"

Trần Khoát gật đầu, ngồi xuống ghế, chân vắt chéo một cách tùy ý: "Cắt ngắn, như cũ là được."

Phí Thế Kiệt nhìn chằm chằm vào tấm poster dán trên tường, bắt đầu xúi bậy: "Hay là thử làm kiểu gì mới đi? Ngày trưởng thành mà, phải thay đổi tí cho khí thế chứ!"

Trần Khoát hờ hững liếc cậu một cái, phán gọn lỏn: "Cút."

Tên này chắc chắn có âm mưu đen tối. Nếu anh dám thử chơi nổi thật, thì chân trái sẽ bị bố mẹ đập gãy, chân phải bị lão Triệu quật nát.

Với lại anh cũng không có hứng thú với mấy cái đầu trông như râu bắp cộng thêm tóc xanh tóc đỏ.

"Haiz, mười tám tuổi rồi nhỉ." Ông chủ cắt tóc cảm thán. Ông vẫn nhớ hồi đầu cậu nhóc này đến tiệm, còn là một cậu học sinh tiểu học mặc đồng phục, quàng khăn đỏ, lưng thẳng tắp, ít nói nhưng rất lễ phép.

Phí Thế Kiệt liếc mắt đầy ẩn ý: "Cậu không muốn làm ai đó mê mệt à...?"

Ban đầu cậu định nói thẳng tên Chương Vận Nghi, nhưng nhớ ra còn có người ngoài nên đành đổi lời.

Vương Tự Nhiên rùng mình: "Lão Phí, cậu buồn nôn quá rồi đấy."

Phí Thế Kiệt nhếch môi: "Tôi cố tình làm cậu buồn nôn đấy!"

Ông chủ biết Trần Khoát còn đang đi học, không thể cắt kiểu tóc quá phá cách. Ông suy nghĩ một chút, rồi đề nghị: "Thế này đi, tôi sẽ cắt ngắn hơn một chút, tạo kiểu lại cho gọn gàng, rồi xịt thêm ít keo. Sao hả?"

Trần Khoát bỗng nhiên hơi chần chừ.

Trước giờ, mấy chuyện kiểu này anh luôn từ chối ngay tắp lự. Nhưng lần này, không hiểu sao lại có chút lưỡng lự.

Phí Thế Kiệt thấy vậy, vỗ đùi quyết luôn: "Cứ thế đi! Tin vào mắt thẩm mỹ của ông chủ!"

Ông chủ động tác nhanh gọn, cắt rất cẩn thận. Đã cắt tóc cho Trần Khoát bao nhiêu năm nay, ông quá rõ anh hợp với kiểu gì.

Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên ngồi trên sofa chờ chán quá, lôi điện thoại ra chơi game.

"Xong rồi."

Vừa nghe tiếng ông chủ cất lời, hai tên lập tức ngẩng đầu lên.

Sau đó, cả hai đồng loạt đờ người, nhìn chằm chằm vào Trần Khoát trước mặt.

Mặt vẫn là gương mặt ấy.

Lông mày sắc nét, sống mũi thẳng tắp, vai rộng chân dài.

Phí Thế Kiệt xuýt xoa: "Sao tự nhiên nhìn man hẳn ra vậy trời?"

Trần Khoát nhấc chân đá cậu một phát.

Nói gì vậy? Anh vốn dĩ là con trai mà.

Vương Tự Nhiên vuốt cằm, nghiêm túc nhận xét: "Cũng được, chỉ là... vẫn hơi kém tôi một chút thôi."

"Cút."

Trần Khoát nhìn bản thân trong gương, vẫn thấy hơi lạ lạ: "Không quen lắm, có chút khó chịu."

Ông chủ cười: "Nhìn đẹp lắm. Xịt keo nên tóc hơi cứng, chủ yếu là để giữ nếp. Tối nay gội đầu là lại bình thường thôi."

Trần Khoát quẹt thẻ trả tiền, cầm áo phao trên ghế sofa khoác lên, cùng hai tên bạn rời đi.

Ông chủ đứng ở cửa, nheo mắt nhìn ba cậu trai trẻ dần khuất xa dưới ánh mặt trời chói chang. Nắng phản chiếu trên mặt đường, ba bóng người kéo dài, tràn đầy sức sống. Ông khẽ cong khóe môi, cảm thấy thật vui vẻ.

Chương Vận Nghi và Đới Giai hẹn nhau ở một trạm tàu điện ngầm.

Vừa ngồi xuống, Đới Giai đã nhét một bên tai nghe cho cô, nhiệt tình giới thiệu: "Bài này hay lắm, tớ mới được người ta gửi cho, nghe thử xem có thích không?"

"Hay thật!"

Chương Vận Nghi đeo tai nghe, nhắm mắt lắng nghe giai điệu.

Là một bài của một ban nhạc ít người biết đến, nhưng nhạc điệu cực kỳ bắt tai.

Đới Giai mím môi cười: "Tớ cũng thấy hay, tối qua replay cả đêm luôn."

Tàu điện ngầm lao qua đường hầm, cửa kính phản chiếu bóng hai cô nữ sinh đang rì rầm trò chuyện, trông vô cùng hòa hợp.

Nửa tiếng sau, họ đến nơi.

Vừa bước ra khỏi trạm tàu, ánh mặt trời quá mức chói chang chiếu thẳng vào mặt, phản chiếu qua tòa nhà kính đối diện, khiến Chương Vận Nghi nhất thời phải nheo mắt lại.

Mãi đến khi mắt đã quen với ánh sáng rực rỡ này, cô mới phát hiện có một người bước vào tầm nhìn của mình.

Người đó đứng tựa vào lan can gần đó, cúi đầu xem điện thoại, có vẻ như đang chờ ai.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngẩng lên nhìn về phía này.

Ánh mắt vốn dĩ còn lười nhác chợt trở nên sắc nét, anh cất điện thoại, sải bước về phía cô.

Ôi chao!

Đổi kiểu tóc rồi nè!!

Chương Vận Nghi mắt sáng rực, tim bỗng nhảy một nhịp.