Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 53: Bắt đầu từ giây phút này



Editor: Sel

Hôm nay có tổng cộng sáu người đi ăn.

Không chọn phòng riêng kín đáo hơn, họ ngồi ngay bàn cạnh cửa sổ. Menu được chuyền tay từng người một, nhưng không ai khách sáo với nhân vật chính vừa chính thức bước sang tuổi trưởng thành, mỗi người đều gọi món mình thích.

Trong lúc chờ đồ ăn lên, Phí Thế Kiệt hí hửng đứng dậy, bắt đầu mở hộp bánh kem trên bàn. Cậu đã chờ giây phút này rất lâu rồi.

Bên trong là một chiếc bánh kem dâu vô cùng hấp dẫn, chỉ nhìn thôi đã thấy ngon. Bề mặt phủ đầy dâu tây chín mọng, quả nào quả nấy đều tròn trịa đều tăm tắp, đến mức không còn chỗ để cắm nến.

Vương Tự Nhiên móc từ túi giấy ra một chiếc mũ sinh nhật, mặc kệ Trần Khoát giãy giụa phản đối, vẫn mạnh mẽ đội lên đầu anh.

Trần Khoát lúng túng, hạ giọng cảnh cáo: "Không ai được hát bài chúc mừng sinh nhật trước mặt tôi."

Đây là giới hạn cuối cùng của anh.

Ai dám hát thì xác định liều mạng với anh luôn đi.

"Vậy cậu mua bánh kem làm gì?" Vương Tự Nhiên lườm anh, nhà hàng thì bọn này đặt, nhưng bánh kem là do chính anh đi mua.

Mua bánh sinh nhật mà không cho người ta hát chúc mừng? Lập dị hết sức!

Phí Thế Kiệt và Mễ Hinh là những kẻ nắm giữ chân tướng, chỉ đứng cười cười mà không nói lời nào.

Mua bánh kem làm gì á?

Chứ còn gì nữa, chẳng phải vì có người thích ăn sao~

Không phải họ cố tình cô lập lão Vương, cũng không phải không chịu chơi với cậu ta, mà do không học cùng trường, tin tức chênh lệch quá lớn, đến hóng drama chung cũng bất lực.

"Cậu quản tôi chắc?" Trần Khoát phản dame ngay lập tức.

Chương Vận Nghi cười tủm tỉm nhìn bọn họ cãi nhau. Đến khi Trần Khoát cầm dao chuẩn bị cắt bánh, cô hơi do dự, nghĩ rằng anh quên mất, bèn lên tiếng nhắc nhở: "Lớp trưởng, cậu mười tám tuổi rồi, không định ước một điều sao?"

Phí Thế Kiệt cười đến mức hai bên má bắt đầu co giật.

Không phải đang làm khó anh Khoát nhà cậu sao?

Tên này thậm chí còn từng muốn chạy trốn khỏi tiệc sinh nhật năm mười tuổi của mình, bây giờ lại bắt anh phải nhắm mắt, chắp tay thành kính ước nguyện trước bánh kem á?

Xem trò vui không ngại chuyện lớn.

Hôm nay liệu có được chứng kiến kỳ tích xảy ra không?

Chính là lúc kiểm chứng xem Trần Khoát thích Chương Vận Nghi đến mức nào đây!

Trần Khoát khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô qua chiếc bánh kem.

Ba giây? Hay bốn giây?

Cuối cùng, anh cam chịu số phận, gật đầu đồng ý: "... Được thôi."

Mễ Hinh chống cằm bằng tay phải, sợ mình bật cười thành tiếng đến mức làm trò con heo, đành quay mặt đi, lấy tay che miệng cố nhịn.

Hôm nay cô ấy đúng là đến không uổng công.

Chuyện này đủ để cô ấy cười suốt một năm luôn!

Cả bàn đồng loạt quay sang nhìn Trần Khoát.

Anh chậm rãi đặt dao xuống, ngồi thẳng người. Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, anh cứng nhắc nhắm mắt lại.

Thực ra trong đầu anh chẳng có ước nguyện gì đặc biệt, nhưng không hiểu sao, vừa nhắm mắt, hình ảnh của một người lại vô thức hiện lên.

Vài giây sau, anh mở mắt.

Cô ngồi ngay đối diện, ánh mắt đầy ý cười nhìn anh.

Chương Vận Nghi đoán, với một người chuyên tâm học hành như anh, điều ước lớn nhất năm nay chắc chắn là thi đỗ Thanh Hoa.

Thế là cô rất biết điều mà tặng ngay một lời khen lấy lòng: "Lớp trưởng mà ước gì, chắc chắn đều thành hiện thực!"

Giọng điệu chắc nịch, cứ như cô đã thấy trước kết quả trong tương lai vậy.

Trần Khoát khẽ cười, cắt một miếng bánh kem đặt trước mặt cô, thấy cô thích ăn dâu, còn chủ động gắp thêm mấy quả cho cô: "Vậy thì... mượn lời cậu để nói điều may mắn nhé."

-

Tuổi này, sức ăn khỏi bàn.

Một bàn đầy thức ăn được quét sạch không còn mẩu vụn, bánh kem cũng bị chia nhau ăn hết nhẵn.

Từ nhà hàng đi ra, đám người vẫn chưa vội tan, cùng nhau đi thang cuốn lên tầng năm – nơi có khu trò chơi điện tử mới khai trương.

Trần Khoát vẫn như mọi khi, vô cùng hào phóng. Nhìn thấy ai cũng có chút háo hức muốn chơi, anh chẳng nói gì, lập tức đến quầy đổi cả đống xu, phân phát cho mọi người.

Đới Giai nhìn thấy chú Patrick Star trong máy gắp thú thì đứng chôn chân tại chỗ.

Chương Vận Nghi len lỏi chen vào, thấy cô ấy mắt sáng rỡ đầy khao khát, nhịn không được mà phì cười, vỗ ngực hứa hẹn: "Cậu thích con này à? Chờ đấy, tớ chắc chắn sẽ gắp được cho cậu!"

"Thật không?"

Chương Vận Nghi đẩy một tên con trai bên cạnh ra, kéo Đới Giai đứng ngay trước máy gắp thú, vỗ ngực tự tin: "Tất nhiên! Cậu còn nhớ biệt danh của tớ không? Giang hồ gọi tớ là 'Sát thủ máy gắp thú' đấy!"

Đới Giai bật cười: "Được! Tớ chờ cậu! Nếu gắp được, tớ sẽ đặt nó ngay đầu giường, để luôn tới khi già luôn!"

Vài phút sau...

Cái móc gắp đã kẹp được chú Patrick Star lên rồi! Nhưng do con thú hơi to, chưa kịp rơi vào lỗ thì móc lại thả lỏng, con thú rớt cái "bịch" xuống chỗ cũ.

Gian thương chết tiệt!!!

Chương Vận Nghi tức đến giậm chân, hận không thể duỗi tay vào máy, cướp sạch cả đống thú nhồi bông bên trong!

Đới Giai: "..."

Cô ấy tựa cằm lên vai Chương Vận Nghi, cười khúc khích trêu chọc: "Chương Vận Nghi, cậu đúng là 'sát thủ' thật đó! Nhưng mà là sát thủ của chính mình!"

Chương Vận Nghi siết chặt nắm tay, ánh mắt khóa chặt vào cái móc gắp kia.

Nó đang khiêu khích mình à?

Nó tiêu rồi.

Đúng lúc này, phía sau vang lên một tiếng cười nhẹ.

Người phát hiện ra Trần Khoát đầu tiên là Đới Giai. Cô ấy lập tức thả tay khỏi Chương Vận Nghi. Ban đầu còn định bám trụ chỗ này lâu thêm chút, nhưng chợt nhớ hôm nay là sinh nhật anh, thế là nhanh chóng tự giác rút lui: "Cậu cứ gắp đi nhé, tớ đi tìm Mễ Hinh."

Chương Vận Nghi lúc này trong đầu chỉ có mỗi chú Patrick Star trong máy gắp, căn bản chẳng để ý cô nói gì, liền tùy tiện gật đầu: "Ừ ừ ừ."

Đới Giai vừa mới nhường chỗ, Trần Khoát liền sải bước dài, không chút do dự chiếm ngay vị trí.

Chương Vận Nghi vừa chăm chú nhìn vào màn hình máy gắp thú, vừa phân tâm hỏi: "Cậu không chơi cùng bọn họ à?"

"Họ đang chơi máy đẩy xu, tôi thấy chán." Trần Khoát đáp.

"À, vậy hả."

Cô đáp qua loa một câu rồi lại tiếp tục tập trung vào mục tiêu chính là Patrick Star của mình.

Liên tiếp hai lượt vẫn không thành công. Cô bực đến phồng mang trợn má, mặt hệt như một con cá nóc bị chọc giận.

Trần Khoát thấy cô nhíu mày, bèn đề nghị: "Hay để tôi thử?"

Dù anh cũng chưa từng chơi trò này bao giờ.

"Không được." Chương Vận Nghi từ chối ngay tắp lự mà chẳng cần suy nghĩ: "Đã là thứ tớ nhắm đến, nhất định phải tự tay giành lấy."

Trần Khoát bật cười: "Được, đừng vội, tôi còn nhiều xu lắm."

Cô hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, không hề nhận ra ánh mắt anh cứ thỉnh thoảng lại dừng trên người cô, nhìn cô chăm chú.

Quanh đây ồn ào náo nhiệt, người đông chật ních, bầu không khí vừa oi bức vừa ngột ngạt. Cô nóng đến mức trên chóp mũi đã lấm tấm mồ hôi.

Công sức bỏ ra rồi cũng có thành quả!

Không biết đã thử bao nhiêu lượt, nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Cô nhất định không bỏ cuộc! Cái móc gắp đáng ghét kia rốt cuộc cũng chịu nể mặt một lần, giữ chặt lấy Patrick Star rồi đưa nó đến cửa ra.

Khoảnh khắc nó rơi xuống, cả người Chương Vận Nghi như được xả giận, sảng khoái vô cùng!

Cô phấn khích tới mức chẳng nhận ra rằng người bên cạnh sớm đã không còn là Đới Giai nữa, theo bản năng quay sang kéo lấy cánh tay anh, hưng phấn lắc lắc:

"Thấy không! Thấy không!!"

Đây chính là thực lực! Chỉ cần là thứ cô muốn, nhất định phải nghĩ cách lấy được!

Bên trong khu trò chơi quá nóng nực, mặc áo phao vào thực sự là tra tấn. Trần Khoát đã cởi áo từ sớm, bên trong chỉ mặc một chiếc hoodie trắng, đứng ngay bên cạnh cô.

Anh còn chưa kịp mở miệng chúc mừng, cả người bỗng khựng lại như bị điểm huyệt. Cúi đầu nhìn xuống, bàn tay cô vẫn còn đang nắm lấy cánh tay anh, kích động mà lay lay.

Tim anh dường như cũng bị lay theo. Nhịp thở dần chậm lại, cơ bắp căng cứng, tiếng ồn ào xung quanh tựa như bị cách ly hoàn toàn.

Toàn bộ thế giới chỉ còn lại giây phút này.

Chương Vận Nghi nhanh chóng buông tay, lập tức ngồi xổm xuống, vui vẻ túm lấy Patrick Star đã hành hạ mình suốt nãy giờ.

Ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh đèn rọi xuống từ phía trên, phủ lên gò má ửng đỏ của cô một tầng sáng dịu dàng.

Cô cười rạng rỡ, tràn đầy tự hào: "Tớ gắp được rồi!"

Trần Khoát cũng nóng đến mức không chịu nổi.

Anh vội vàng dời ánh mắt, bối rối tránh đi, chỉ nhìn chằm chằm vào con thú nhồi bông mà cô áp lên má.

"... Ừ."

Chương Vận Nghi ôm chặt Patrick Star, nhón chân tìm Đới Giai trong biển người đông đúc. Nhưng chỗ nào cũng toàn đầu là đầu, căn bản chẳng phân biệt được ai với ai.

Cô len lỏi khắp nơi, nhìn trái ngó phải, đi ngang qua khu nhảy audition thì thấy Mễ Hinh đang hăng say nhảy múa. Cô bèn cất giọng gọi:

"Mễ Hinh! Chị Giai đâu rồi? Cậu có thấy cậu ấy không?"

Mễ Hinh vừa nhảy vừa thở hồng hộc: "Hơ... Không... không thấy!!"

Lạ nhỉ?

Chương Vận Nghi đã thấy cả Phí Thế Kiệt lẫn Vương Tự Nhiên, vậy mà lùng sục mãi chẳng thấy bóng dáng Đới Giai đâu.

Cô đành bước ra khỏi khu trò chơi, chờ đến khi môi trường bớt ồn ào một chút mới lấy điện thoại gọi cho Đới Giai.

Điện thoại reo rất lâu.

Ngay lúc cuộc gọi sắp bị tự động ngắt, bên kia mới bắt máy.

"Cậu đang ở đâu đấy?" Chương Vận Nghi háo hức hỏi ngay. "Tớ tìm cậu mãi! Tớ bắt được—"

Patrick Star rồi nè!!

Nhưng Đới Giai không đợi cô nói hết câu, đã cắt ngang, giọng có vẻ không được tự nhiên: "... Tớ đi trước rồi, xin lỗi nha."

"... Hả?"

"Nhà có chuyện gấp."

Chương Vận Nghi lo lắng: "Chuyện gì thế? Cậu đi đến đâu rồi?"

"Ở trạm tàu điện. Cậu giúp tớ báo với bọn họ một tiếng, cứ nói là có việc gấp."

"... Ờ, được rồi."

Cúp điện thoại, Chương Vận Nghi ôm con Patrick Star, nhìn màn hình chằm chằm, đầu óc chìm vào suy nghĩ.

Sao thấy hơi kỳ kỳ ta?

Lúc này, Trần Khoát vừa hoàn hồn lại sau cơn bối rối, cũng bắt đầu tìm kiếm cô.

Thấy cô đứng đờ ra trước cửa, anh bước tới, hỏi: "Sao thế?"

Chương Vận Nghi sực tỉnh, siết chặt con thú bông, cười với anh: "Không có gì, chị Giai đi trước rồi, nhờ tớ báo với mọi người một tiếng."

Trần Khoát nhíu mày: "Cậu ấy có chuyện gì à?"

Chương Vận Nghi gật đầu: "Bảo là chuyện nhà."

Trần Khoát nghe vậy cũng không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ cùng cô quay lại khu trò chơi. Nhưng giờ Hảo Lệ Hữu (ý chỉ Đới Giai, bạn chí cốt) đã đi mất, hứng thú của Chương Vận Nghi cũng tụt theo. Nghĩ tới việc tối nay còn phải học thêm, cô quyết định về nhà ngủ một giấc lấy lại sức. Trước khi đi, cô gom hết số xu còn lại đưa cho Mễ Hinh, sau đó vẫy tay chào mọi người.

"Đi chung đi." Trần Khoát nhanh chóng đuổi theo: "Tôi tiện đường đi mua đồ, tiện thể tiễn cậu ra trạm tàu."

"Được thôi."

Ngày đầu năm mới, phố xá đông nghịt. Dòng người chen chúc qua lại, Trần Khoát khẽ cau mày, vươn cánh tay chắn nhẹ phía trước, tránh để Chương Vận Nghi bị va vào.

Trạm tàu ở ngay phía đối diện, chỉ cần băng qua đường là tới.

Một đoạn đường ngắn ngủi, chỉ chớp mắt đã đến nơi.

Đèn đỏ chờ mãi không hết, cô không muốn để anh phải sang đường rồi quay lại, bèn vẫy tay chào tạm biệt: "Tớ đi đây~ À đúng rồi, bánh kem hôm nay ngon lắm!"

"Thích là được. Đi cẩn thận." Trần Khoát đứng yên bên này đường, không vội xoay người rời đi, ánh mắt dõi theo cô hòa vào dòng người, càng lúc càng xa.

Ngay khi anh định thu hồi ánh nhìn, bỗng sững người lại.

Trong biển người tấp nập, cô lại xuất hiện lần nữa. Không chỉ xuất hiện, mà còn đang chạy về phía anh.

Tóc cô tung bay theo gió, ánh nắng đầu đông phủ lên mái tóc cô một tầng sáng rực rỡ.

Trong khoảnh khắc ấy, anh bỗng quên mất phải phản ứng thế nào.

Chỉ đến khi cô đứng ngay trước mặt, anh mới bừng tỉnh.

"Tự nhiên nhớ ra..." Chương Vận Nghi vừa điều chỉnh hơi thở, vừa mỉm cười nhìn anh.

Cô nhận ra hôm nay anh có vẻ không quen với kiểu tóc mới, đôi khi còn vô thức đưa tay lên chỉnh, dáng vẻ bối rối lạ lẫm. Ban đầu cô cũng không nghĩ nhiều, nhưng lúc chuẩn bị vào ga, lại vô tình nghe được vài nam sinh bàn luận về chuyện cắt tóc, thế là cô bỗng nhớ ra. Nghĩ nghĩ một chút, rồi quay lại tìm anh.

Cô cười cong mắt, chân thành nói: "Lớp trưởng, tóc mới hợp với cậu lắm. Trông gọn gàng, rất có tinh thần."

Cô biết, ở cái tuổi 17-18 này, dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt cũng cần có sự khẳng định.

Trần Khoát lặng lẽ nhìn cô, không dời mắt.

Anh cảm thấy, sinh nhật 18 tuổi của mình không bắt đầu từ khoảnh khắc kim đồng hồ nhảy qua con số 00:00.

Mà bắt đầu từ giây phút này.