Editor: Sel
Người tuyết mini này đáng yêu quá trời quá đất!
Chương Vận Nghi nghĩ đến việc nó sẽ tan mất thì cảm thấy có chút tiếc nuối. Nghĩ sao làm vậy, cô hí hửng lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc này.
Trần Khoát thoáng ngớ ra vài giây, nhưng dường như bị sự vui vẻ của cô lây nhiễm, khóe môi cong lên một chút. Nói thật, anh thấy con người tuyết này cũng bình thường thôi, bởi vì trận tuyết ở Giang Châu lần này quá mỏng. Nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được mà mở khóa điện thoại.
Trong màn hình, cô cúi người, lo lắng chiếc cúc trên người tuyết sẽ rơi ra nên đưa tay chạm nhẹ.
Ngón tay anh hơi nóng lên, ấn nút chụp, giữ lại khoảnh khắc này trong điện thoại của mình.
Chương Vận Nghi hoàn toàn không hay biết rằng tay mình đã lọt vào khung hình của anh.
Cô đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng tinh quái.
Cúi xuống, tiện tay túm một nắm tuyết, vo vo lại thành cục, nhắm ngay rồi ném qua.
"Phịch!"
Đới Giai đang chăm chú chụp hình thì ăn trọn một cú, bất ngờ đến mức đứng hình vài giây. Tuyết còn rơi lả tả lên màn hình điện thoại cô ấy.
Cô chậm rãi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt giảo hoạt đầy vẻ "tội ác đã thành công" của Chương Vận Nghi.
Ai mà nhịn nổi?
Dĩ nhiên là không thể nhịn rồi!
Đới Giai lập tức cất điện thoại, khẽ hừ một tiếng, nhanh chóng chụp lấy tuyết, ném trả.
Trần Khoát đứng bên cạnh, nhìn hai cô gái tranh giành từng chút tuyết ít ỏi để chơi ném qua ném lại, thật sự không thể lý giải nổi.
Anh dĩ nhiên sẽ không tham gia, nhưng khi thấy Đới Giai càng đánh càng hăng, Chương Vận Nghi lại lùi về sau liên tục, một cục tuyết nữa sắp bay tới, anh còn chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã nhanh hơn não bộ, nghiêng người chắn lại.
"Phịch!"
Tuyết đập thẳng vào đầu anh.
Đới Giai muốn dừng tay nhưng không kịp nữa rồi.
Chương Vận Nghi cũng chết sững, cuống quýt nhào tới xem anh có sao không, nhưng vừa thấy đầu anh cúi thấp, tóc đen sạch sẽ bị tuyết phủ trắng một mảng, cô thề là cô muốn quan tâm lắm, nhưng mà...
Cười không nhịn được!
Tiếng cười cứ thế bật ra, không cách nào ngừng lại.
"Lớp... Lớp trưởng, cậu không sao chứ?" Đới Giai vội vỗ sạch tuyết trên tay, tỏ vẻ áy náy: "Xin lỗi nha!"
"Không sao." Trần Khoát phất tay, chẳng thèm để ý mái tóc hơi ướt của mình. Nhưng chắc cũng cảm thấy hơi mất mặt, chỉ dặn hai cô cẩn thận trơn trượt rồi vội vàng kéo mũ áo lông xuống, nhanh chân rời đi.
Chương Vận Nghi che miệng, nhỏ giọng thì thào: "Chết rồi, nãy giờ tớ có cười hơi quá đáng không?"
Đới Giai cố ý làm bộ nghiêm túc gật đầu: "Cực kỳ luôn."
Lúc này, cô ấy cũng nhận ra, hóa ra dù là một chàng trai trưởng thành điềm đạm, khi đứng trước người mình thích vẫn có lúc luống cuống, giả vờ trấn tĩnh, sợ mất mặt...
Và cũng sẽ vô thức bảo vệ người ta.
Chương Vận Nghi: "..."
Để bù đắp cho hành động "cười trên sự đau khổ của người khác", sau giờ tự học buổi sáng, cô tình cờ gặp Phí Thế Kiệt trong căng tin, không chút khách sáo mà sai cậu làm shipper, mua giúp một ly trà gừng cho Trần Khoát.
Mùa đông này, trà gừng trong căng tin rất đắt khách, uống vào tay chân đều ấm lên.
Phí Thế Kiệt chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy trên đường xách trà về tòa nhà dạy học, lòng tràn đầy cảm khái.
Chương Vận Nghi tốt quá đi mất!
Anh em của mình kiếp trước đã tích bao nhiêu công đức vậy hả?
Trong lớp, Trần Khoát đang tranh thủ thời gian nghỉ giữa tiết để xả stress.
Anh đặt điện thoại dưới bàn, tập trung cao độ chơi game đua xe.
"Lão Trần, uống thuốc đi nào~" Phí Thế Kiệt đặt ly trà gừng xuống bàn anh, còn cố ý hắng giọng, trêu chọc.
"Thằng điên, không có bệnh thì ra ngoài cho gió thổi cho thông não đi." Trần Khoát thuận miệng đáp lại, mắt vẫn dán vào màn hình.
Nhưng vừa ngước lên, thấy cái ly giấy trên bàn, anh hơi nhíu mày: "Gì đây?"
Anh mở nắp ra, mùi gừng nồng nàn xộc tới.
"... Cầm đi chỗ khác ngay."
Phí Thế Kiệt cười như một ông chú hiền hậu: "Được thôi, chính cậu nói đấy nhé? Không uống thì tôi uống. Dù không phải tôi bỏ tiền mua, cũng không phải tôi tự tay cầm, nhưng mà lãng phí là có tội đó nha."
Trần Khoát phản ứng nhanh như chớp, lập tức chụp lấy ly trà, chặn tay Phí Thế Kiệt lại, thấp giọng hỏi: "Ai mua?"
"Biết còn hỏi." Phí Thế Kiệt nhún vai, đầy ẩn ý: "Ngoài cô ấy ra còn ai vào đây?"
Trần Khoát không còn tâm trí chơi game nữa.
Chiếc xe của anh trong màn hình lạc tay lái, mất kiểm soát, đâm thẳng vào lan can đường đua.
"Rầm!"
Lửa bắn tung tóe, xe bị nghiền nát.
Anh vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như không, chỉ thốt ra một tiếng ngắn ngủn: "Ồ."
Phí Thế Kiệt nhìn trời muốn lật cả mắt lên.
Giả vờ đi! Giả vờ nữa đi!
Có giỏi thì đừng uống ly trà đó sạch sành sanh!
Kết quả?
Một số người tất nhiên không có cái bản lĩnh đó.
Lẳng lặng uống hết. Uống đến mức mồ hôi rịn đầy trán cũng không dừng.
-
"Sao thế?"
Trần Khoát vừa bước vào từ cửa sau lớp học đã trông thấy Chương Vận Nghi ngồi trước bàn, cô đang vò đầu bứt tóc đầy phiền muộn. Anh suy nghĩ một chút rồi không chần chừ, đi thẳng đến, đứng lại trước bàn cô và hỏi: "Có bài nào không hiểu à?"
"Có!" Chương Vận Nghi vội rút bài kiểm tra ra, đưa tay chỉ vào vài chỗ. Thực ra, cô thường xuyên nhờ cậy các học sinh giỏi trong lớp giải đáp thắc mắc; gần như ai cô cũng đã hỏi qua một lượt rồi, chỉ có một người là ngoại lệ, đó chính là Trần Khoát. Cô không phải không muốn hỏi anh, chỉ là lo độ ngốc nghếch của mình sẽ làm anh phải cạn lời.
Trong thế giới của các học sinh giỏi, cô nghĩ những bài toán cực khó kia, trong mắt họ có khi cũng chỉ tương đương với câu hỏi "mười trừ ba bằng bao nhiêu"... Con người thì phải biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác. Ít nhất, nếu có ai hỏi cô "mười trừ ba bằng bao nhiêu", cô giảng đến khô cả họng mà đối phương vẫn nhìn cô bằng ánh mắt trong veo ngơ ngác, thì đảm bảo nắm đấm của cô sẽ "bốp bốp" ngay.
Bây giờ thì khác rồi. Lớp trưởng đã chủ động đến hỏi cô, đẩy các học sinh giỏi khác sang một bên rồi – cô đâu có điên mà từ chối.
"Câu này, rồi cả câu này nữa..." Chương Vận Nghi vẫn tỏ ra khách sáo. "Nếu cậu bận thì thôi, tớ hỏi Hàn Minh cũng được."
Trần Khoát nhíu mày. Thấy bàn của Từ Thi Thi đang trống, anh liền bước tới, kéo một chiếc ghế lại ngồi xuống cạnh cô: "Tôi rảnh."
Chương Vận Nghi lập tức đưa bút và giấy nháp cho anh, gạt bỏ mọi tạp niệm, chuyên tâm nhìn anh giải bài.
Trần Khoát có lẽ là nam sinh gọn gàng sạch sẽ nhất lớp. Tóc anh lúc nào cũng vào nếp, ngón tay luôn sạch sẽ, ngay cả hơi thở cũng thơm mát. Anh giảng bài rất nghiêm túc, nhưng gương mặt lại không hề để lộ biểu cảm thừa thãi. Cô luôn cảm thấy nếu anh không khởi nghiệp mở công ty làm ông chủ, thì anh rất hợp để làm thầy giáo, chưa biết chừng còn có thể trở thành một giáo viên ưu tú.
Chương Vận Nghi cố gắng theo sát mạch suy nghĩ của anh. Chẳng mấy chốc, hai người đã ngồi sát lại lúc nào không hay. Hễ có chỗ nào chưa hiểu, cô liền hỏi ngay. Anh sẽ ngừng lại vài giây để suy nghĩ, rồi kiên nhẫn giảng giải. Giọng nam trầm ấm, giọng nữ trong trẻo hòa quyện vào nhau, lạ lùng thay lại vô cùng hài hòa.
Từ phía cửa bước vào, Từ Thi Thi ôm theo chiếc túi sưởi vừa sạc nóng. Nhìn thấy cảnh tượng này, cô nàng lập tức thức thời, không bước tới nữa mà chỉ tựa người vào bàn của Thẩm Minh Duệ. Lúc thì cô nàng nhìn Chương Vận Nghi, lúc lại chăm chú quan sát gáy Trần Khoát với ánh mắt đầy suy tư. Thấy còn hơn mười phút nữa mới đến giờ tự học buổi tối, Từ Thi Thi liền huých nhẹ vào Thẩm Minh Duệ, cậu ta đang mải nhắn tin với bạn: "Ra ngoài với tôi một lát."
Thẩm Minh Duệ mặt mày hớn hở, nhưng lắc đầu từ chối ngay: "Không."
Từ Thi Thi mất kiên nhẫn: "Cậu có một phút."
Thẩm Minh Duệ kêu trời, vò vò tóc rồi cầm điện thoại, miễn cưỡng đi theo cô nàng ra ngoài, miệng vẫn không quên làu bàu: "Chị Thi, đừng tưởng giữa tớ, chị với chị cả thân thiết đến mức chẳng còn ranh giới gì rồi muốn hành tớ sao cũng được nhé!"
Cả hai đứng ngoài hành lang. Cửa sổ lớp học đóng chặt, nhiệt độ trong và ngoài chênh lệch lớn khiến mặt kính phủ một tầng sương mờ. Từ bên ngoài nhìn vào, mọi thứ bên trong đều trở nên mờ ảo.
Từ Thi Thi ngoắc tay ra hiệu cậu bạn lại gần, hạ giọng như thể đang tiến hành một cuộc giao dịch bí mật: "Cậu không thấy lạ à, lớp trưởng với Chương Vận Nghi hình như hơi bị kỳ kỳ đó."
Thẩm Minh Duệ còn đang mải nhắn tin, chẳng buồn ngẩng đầu: "Kỳ chỗ nào cơ?"
"Nếu tôi biết thì đã chẳng phải lôi cậu ra đây làm gì." Từ Thi Thi bực dọc.
Bị cô nàng nhìn chằm chằm, Thẩm Minh Duệ đành cất điện thoại vào túi, uể oải bước lại gần cửa sổ. Cậu tùy tiện lau lớp sương trên kính rồi liếc vào trong, thờ ơ nhận xét: "Không phải rất tốt sao? Một người giảng, một người nghe, thật hữu nghị biết bao."
Từ Thi Thi phản bác ngay: "Cậu đã thấy lớp trưởng giảng bài cho ai bao giờ chưa? Cậu ấy từng giảng cho cậu lần nào chưa?"
Nghe ra ẩn ý trong lời cô nàng, Thẩm Minh Duệ lập tức kinh ngạc: "Ý cậu là sao? Có phải giống điều tớ đang nghĩ không?"
Từ Thi Thi bị hỏi đến nỗi đầu óc quay mòng mòng: "Cậu đang chơi trò nói lái à?!"
"Hiểu rồi." Thẩm Minh Duệ lại nhìn vào lớp, nhún vai lẩm bẩm: "Không đùa đâu, nhìn kỹ thì đúng là có chút... Ê khoan, chị Thi, tư tưởng lệch lạc của chị lây sang tớ rồi kìa."
Từ Thi Thi tức đến mức rượt theo đấm cậu ta mấy cái. Đánh xong, cô nàng thở hồng hộc nhưng vẫn chưa hết hoài nghi, bèn hỏi: "Thật sự chỉ do tôi suy nghĩ lệch lạc thôi à?"
Thẩm Minh Duệ cạn lời: "Cậu có vấn đề lớn đấy, nghi ngờ anh Khoát của tớ hả? Nói thật nhé, không đời nào! Sao cậu không nghi ngờ Hàn Minh đi?"
Từ Thi Thi trừng mắt: "Tôi xin cậu, Hàn Minh cao chưa tới một mét tám. Chị cả của cậu mà nghe được câu này thì cậu chắc chắn không qua nổi đêm nay."
"Chuẩn." Thẩm Minh Duệ làm bộ trầm ngâm. "Hàn Minh đúng là thấp hơn tớ nhiều. À... tớ cao 1m82 lận."
Từ Thi Thi: "..."
Trong lớp học, Trần Khoát đã viết kín cả một trang giấy nháp. Thấy hơi khát, anh nghiêng đầu hỏi cô: "Còn chỗ nào không hiểu không?"
"Hiểu rồi." Cô gật đầu lia lịa.
Trần Khoát nuốt nước bọt, giọng trầm xuống: "Thật sự hiểu chưa?"
Anh định bảo với cô rằng trước mặt anh cô không cần phải giả vờ; nếu cô vẫn chưa hiểu thì chắc chắn không phải lỗi của cô, mà là do anh giảng chưa rõ.
Chương Vận Nghi phì cười. Cô thò tay vào hộc bàn lấy ra mấy quả quýt đường rồi dúi vào tay anh: "Hiểu rồi nè. Một tay giao tiền, một tay giao hàng." Nói rồi, cô chỉ vào đầu mình: "Hàng đã nhận."
Mùa đông có thể không ăn các loại hoa quả khác, nhưng quýt đường thì nhất định phải có. Chương Vận Nghi rất thích ăn quýt, trong ký túc xá của cô còn trữ hẳn một rổ, ngay cả mấy đứa bạn cùng phòng cũng bị cô ép nhận không ít.
Trần Khoát lại bị cô ép nhận thêm quýt. Quýt hôm qua cô đưa còn chưa ăn hết, nhưng anh vẫn lặng lẽ bỏ tất cả vào túi, làm cái túi phồng lên.
-
Cùng với kỳ thi cuối kỳ, học kỳ I năm lớp 12 cũng sắp đến hồi kết.
Thi xong môn cuối cùng, Chương Vận Nghi mềm nhũn như kẻ mất hết sức lực, gương mặt lộ vẻ chán chẳng buồn sống. Học sinh lớp 10 với lớp 11 còn có thể ung dung vui vẻ nghỉ đông, chứ lên lớp 12 thì không. Được nghỉ gộp lại nửa tháng đã là ban giám hiệu quá sức nhân từ rồi.
Cuối năm, ba mẹ đều bận rộn công việc chẳng có thời gian nấu cơm. Vì vậy, Chương Vận Nghi và Đới Giai quyết định ăn tối ở phố sau trường rồi mới đón xe về nhà. Lúc này hãy còn sớm; phòng thi thì lạnh buốt, hai cô lại làm bài liên tục đến mức tay để ngoài trời cũng tê cứng, thành thử cả hai rủ nhau ghé vào siêu thị mua hai cốc trà sữa pha sẵn cho ấm người.
Lúc xếp hàng lấy nước nóng, hai cô tình cờ gặp Phí Thế Kiệt đang đeo khẩu trang, trông có vẻ ủ rũ thiếu sức sống.
Phí Thế Kiệt nói bằng giọng ngèn ngẹt: "Chả hiểu sao tự dưng lại đổ bệnh nữa. Chết tiệt, phần nghe tiếng Anh tớ có nghe được chữ nào đâu. Kỳ này thi còn tệ hơn. Xong đời rồi, giờ bỏ nhà đi liệu còn kịp không đây...?"
Đới Giai chỉ im lặng; chính cô ấy lần này cũng mệt mỏi đờ đẫn, chẳng buồn bàn thêm về chuyện thi cử.
Chương Vận Nghi thì thật lòng thấy xót xa thay cho Phí Thế Kiệt. Nếu phải chọn một trong hai nỗi khổ để chịu, cô thà mất tiền chứ nhất quyết không chịu mất điểm.
Cốc trà sữa trên tay vừa pha xong còn chưa kịp uống, cô hào phóng đưa luôn cho cậu, dịu dàng bảo: "Cậu uống đi, tớ còn chưa đụng tới đâu. Uống vào là ấm ngay thôi."
Đới Giai thấy cậu tội nghiệp, tuy không mấy đồng cảm nhưng cô ấy cũng lấy từ trong cặp ra một chiếc túi sưởi nhỏ đưa cho cậu, nói: "Không cần trả đâu, tặng cậu đấy."
Phí Thế Kiệt cảm động muốn rớt nước mắt, sụt sùi thốt lên: "Thế gian này vẫn còn chân tình, lớp 12 vẫn còn chân ái!" Cậu vội nhét túi sưởi vào túi áo rồi cung kính đón lấy ly trà sữa, suýt nữa còn cúi rạp người vái lạy để tỏ lòng biết ơn. Liếc mắt nhìn vỏ ly, thấy đúng vị mình thích, cậu phấn khích reo lên: "Lại còn đúng vị tớ thích nữa, vị lúa mạch! Cảm động muốn khóc luôn rồi."
Đới Giai bật cười trước vẻ khoa trương của cậu, rồi giục: "Được rồi, lạnh chết đi được, mau về nhà nghỉ ngơi đi."
"Rõ ạ!" Phí Thế Kiệt lập tức đáp to. Cậu cũng không dám nấn ná giữa trời gió rét để tán dóc thêm, bèn nhanh chóng kết thúc câu chuyện: "Chị Giai, không không không, hôm nay em phải gọi chị là Bồ Tát Giai mới đúng! Cảm tạ, cảm tạ! Đợi em khỏe lại sẽ mời hai người đi ăn nhé."
"Đừng có gọi bậy, bà nội tớ là Phật tử đấy nhé!" Đới Giai vội xua tay ngăn.
Chương Vận Nghi bật cười, trêu chọc: "Cậu đúng là lắm trò thật. Vậy còn tớ thì sao? Hôm nay cậu định gọi tớ là gì đây? Phải nghĩ ra một cái tên sáng tạo đấy nhé."
Phí Thế Kiệt vốn đã hơi mụ mị vì ốm, giờ thấy Chương Vận Nghi cười tươi rói, cậu nhất thời nóng đầu, chẳng nghĩ ngợi gì liền buột miệng: "Gì cũng được! 'Chị cả' hay 'chị dâu', tùy cậu chọn. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hình như cậu với anh Khoát của chúng ta còn nợ bọn tớ một bữa ăn thì phải?"
Đới Giai không nhịn được cười, nhưng nét mặt cô ấy vẫn không có vẻ gì là ngạc nhiên.
Người đứng bên – Chương Vận Nghi – nụ cười rạng rỡ trên môi cũng dần cứng đờ, như thể vừa bị ai nện cho một cú giữa trán. Cô sững sờ, ngơ ngác nhìn Đới Giai, rồi lại quay sang Phí Thế Kiệt: "Hả??"