Editor: Sel
Chương Vận Nghi ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng thì Trần Khoát đã vội vàng rời đi, bóng dáng cao ráo nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Cô đứng tại chỗ một lúc, mãi sau mới tiêu hóa được ý nghĩa câu nói kia, bật cười khúc khích, trông vô cùng sinh động.
Lớp trưởng đúng là người tốt thật sự mà!
Sau khi anh đi, cô lại trở về bên cạnh Đới Giai, uống nốt chỗ nước mì trong ly, rồi hai người cùng che một chiếc ô, sóng bước trở về ký túc xá.
Bác quản lý ký túc nhìn thấy các cô, có vẻ chẳng còn lạ gì nữa. Bà ngồi bên máy sưởi, liếc mắt nhìn hai người một cái rồi cúi đầu tiếp tục đọc báo, tiếng lật giấy loạt soạt vang lên khe khẽ.
Chương Vận Nghi trên đường về đã chuẩn bị sẵn một loạt lý do biện hộ, ai ngờ lại chẳng có cơ hội trưng dụng. Uổng công cô đã định dốc hết tài năng diễn xuất để nhập vai bệnh nhân rồi!
Cô lén lút nháy mắt với Đới Giai, hạ giọng thì thầm: "Hú hồn!"
Đới Giai miễn cưỡng cười cười.
Cô ấy cảm thấy có lỗi kinh khủng. Chỉ vì chuyện cỏn con của mình mà để bạn bè phải bỏ tiết tự học tối theo, đúng là không đáng.
"Không sao đâu." Leo lên đến tầng sáu, Chương Vận Nghi cũng thở hổn hển. Vừa lục tìm chìa khóa trong cặp, cô vừa tiếp tục trấn an bạn mình: "Nói thật nhé, hôm nay tớ cũng chẳng muốn đi học tí nào! Trời ơi, tớ ghét lớp mười hai quáaaaa!"
Cả tầng ký túc xá im ắng, trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ.
Bên ngoài gió lạnh trộn lẫn với mấy bông tuyết lất phất, làm tê dại cả da thịt. Chương Vận Nghi vội vàng thay bộ đồ ngủ bông mềm, sau đó lại bận rộn giúp Đới Giai tìm cách sưởi ấm.
"Giúp tớ một chuyện được không?"
Một lát sau, Đới Giai khó nhọc lôi điện thoại từ túi ra, mở khóa, rồi đưa cho Chương Vận Nghi. Trong album chỉ có mình cô ấy xem được, toàn là những kỷ niệm của quá khứ.
"Tớ muốn xóa hết những thứ liên quan đến cậu ta... Nhưng mà, tớ lại không nỡ, cũng chẳng có đủ can đảm."
Chương Vận Nghi cầm lấy điện thoại, cúi đầu nhìn, trên màn hình phát ra ánh sáng lờ mờ, là một tấm ảnh của một chàng trai.
Cô trố mắt, ngạc nhiên vô cùng. Người này trông quen mắt ghê? Nghĩ một chút rồi nhớ ra, đúng là có gặp một lần rồi.
Cậu ta rất đẹp trai, nên cô dễ dàng nhận ra ngay.
Lần duy nhất cô thấy cậu ta là vào đêm trước ngày cưới của Đới Giai và Chu Duệ. Hôm đó Đới Giai rủ mấy chị em đi hát karaoke, ăn đêm, giữa chừng có một người đàn ông tìm đến, Đới Giai đã ra ngoài gặp người đó một lúc.
Hôm đó, Đới Giai ra khỏi phòng bao để nghe điện thoại. Trong hành lang mờ mịt ánh đèn, cô ấy đứng nói chuyện với người đàn ông kia.
Khoảng cách khá xa, KTV lại ồn ào, Chương Vận Nghi không nghe rõ họ đang nói gì.
Người đàn ông có vẻ hơi kích động, còn Đới Giai thì rất bình tĩnh.
Rạng sáng hôm đó, hai người nằm chung một giường, Chương Vận Nghi tò mò hỏi: "Anh ta là ai thế?"
Đới Giai trả lời: "Một người bạn học cũ, không quá thân."
-
Bên tai vang lên một tiếng cười khe khẽ. Đới Giai nghiêng đầu, thấy ánh sáng từ điện thoại hắt lên gương mặt Chương Vận Nghi, mà cô thì đang cười.
Ban đầu, Chương Vận Nghi còn cố nhịn, nhưng nhịn một hồi không được, liền đưa điện thoại trả lại, sau đó úp mặt lên vai Đới Giai cười rúc rích.
"Sao vậy?" Đới Giai mờ mịt.
Chương Vận Nghi lắc đầu, không chịu nói. Nhìn ánh mắt trong veo lấp lánh của Đới Giai, cô đột nhiên cảm thấy, bạn mình đúng là rất tuyệt.
Lúc này, chuông tan tiết tự học buổi tối vang lên, mấy người bạn cùng phòng cũng lần lượt trở về. Người đầu tiên là Chu An Kỳ, cô ấy vừa phủi tuyết trên áo vừa than phiền: "Ghét nhất là tuyết rơi! Mà khoan, hai cậu nãy không đi học à?"
Nụ cười trên mặt Đới Giai hơi khựng lại. Chương Vận Nghi nhanh miệng đáp ngay: "Tớ bị áp lực học hành, buồn lắm, nên rủ chị Giai đi chơi với tớ cho khuây khỏa!"
Chu An Kỳ vặn nắp chai nước, uống một hớp rồi kín đáo quan sát hai người bọn họ. Một người mắt sưng đỏ, một người bảo mình buồn nhưng mặt mày lại chẳng có lấy một chút phiền muộn.
Vụ này mà qua mặt được ai chứ? Trò lừa gạt quá sức vụng về, chỉ có đứa ngốc mới tin được!
"Buồn hả?" Chu An Kỳ nhéo má Chương Vận Nghi một cái, rồi quay sang Đới Giai: "Chị Giai, chị là trưởng phòng mà, nói một câu thôi, tối nay phòng 602 phải quẩy tới bến!"
Đới Giai đờ người: "Quẩy?"
Những người bạn cùng phòng khác cũng nhao nhao hưởng ứng.
Mọi người nhanh chóng rửa mặt đánh răng, mặt ai nấy đỏ bừng vì lạnh, quấn trong mấy lớp đồ ngủ dày cộm, háo hức lôi hết đống đồ ăn vặt giấu kỹ ra.
Chẳng mấy chốc, bàn ăn đã bị chất đầy: bánh mì chà bông, chân gà dầm cay, kẹo ô mai, sô-cô-la...
Sáu cô gái quây quần bên nhau, vừa ăn vặt vừa tám chuyện linh tinh, bầu không khí ấm áp vô cùng.
"Chương Vận Nghi, cậu có chuyện gì mà buồn thế?" Chu An Kỳ đột nhiên hỏi.
"Ai mà nhìn điểm số của mình chả buồn?" Chương Vận Nghi cắn viên kẹo ô mai giòn tan, nhai rôm rốp, "Hoặc là này, Kỳ Bảo, hay mình đổi điểm cho nhau đi? Thế thì tớ sẽ vui lắm đấy!"
"Cậu xinh đẹp thế là đủ rồi, đừng có mơ hão nữa!"
Một bạn cùng phòng khác cũng đoán được có thể Đới Giai đang có tâm sự, nhưng chẳng ai vạch trần, vẫn rất ăn ý mà giả vờ không biết.
"Thật ra cũng chẳng có gì to tát đâu," Cô ấy cười, "Mẹ tớ từng bảo, những chuyện mà bây giờ chúng ta tưởng như trời sập đến nơi, qua năm mới, không, chỉ vài tháng nữa thôi, nghĩ lại sẽ thấy chẳng đáng là gì cả."
Đới Giai im lặng lắng nghe, cúi đầu, cắn một miếng chân gà dầm cay, cay đến mức nước mắt sắp trào ra.
"Chết rồi!"
Một bạn khác ôm mặt than trời, "Lại phải đánh răng lần nữa rồi!"
Như có ma thuật nào đó, câu này vừa thốt ra, đèn phòng cũng vụt tắt. Sáu người trong bóng tối tròn mắt nhìn nhau, vài giây sau đồng loạt bật cười, rồi lục tục cầm đèn pin kéo nhau ra bồn rửa mặt.
"Đừng cầm nhầm bàn chải đấy, thế là gián tiếp hôn nhau đấy nha!"
"Hahahahaha~"
Đánh răng xong, chẳng ai chịu leo lên giường ngay. Cả nhóm đứng ngoài ban công, ngẩng đầu ngắm trận tuyết rơi giữa đêm khuya.
Không biết ai đó bỗng nhiên nói: "Nói thật đấy, nếu tớ đỗ vào Đại học Công nghệ Cáp Nhĩ Tân, năm sau mùa đông các cậu đến tìm tớ chơi nhé? Bên đó tuyết trắng lắm, dày lắm."
"Được luôn!"
"Vậy quyết định rồi nhá! Ai mà dám cho tớ leo cây thì liệu hồn đấy, hừ hừ!"
-
Hôm sau.
Từ trên tầng nhìn xuống, có thể thấy một lớp tuyết mỏng phủ lên cành cây.
Chương Vận Nghi vươn vai lười biếng, ngáp một cái rõ to. Đới Giai cũng vừa tỉnh dậy, dụi mắt, cố gắng di chuyển nhẹ nhàng để không phát ra tiếng động. Hai người rửa mặt, bị nước lạnh tạt vào làm cả người run lên một cái, tỉnh ngủ hẳn.
"Ngủ có ngon không?" Xuống lầu, Chương Vận Nghi vừa đi vừa quan sát sắc mặt của Đới Giai, giọng nói đầy quan tâm.
Hôm qua Đới Giai có chườm mắt, nên ngoài mí mắt hơi sưng một chút thì nhìn qua cũng chẳng khác gì bình thường, sẽ không ai để ý nhiều.
"Ngon lắm luôn." Đới Giai thuận miệng nói dối.
Thật ra cô ấy ngủ không sâu, nửa đêm tỉnh dậy mấy lần, trong lòng cứ trống rỗng, chua xót vô cùng. Nhưng cô ấy không muốn bạn mình lo lắng thêm, thế nên chỉ có thể làm bộ thoải mái: "Lâu lắm rồi mới ngủ ngon thế này."
Cô ấy không biết bao giờ mình mới thực sự ổn lại.
Nhưng Chương Vận Nghi bảo chắc chắn cô ấy sẽ ổn thôi, mà Đới Giai tin Chương Vận Nghi lắm.
Nhìn thần sắc của Đới Giai, Chương Vận Nghi hiểu cả, nhưng không vạch trần. Cô cười tươi: "Vậy thì tốt rồi!"
Nhưng mà nói gì thì nói, cô vẫn phải nguyền rủa cái thằng khốn đó! Thời điểm này mà còn đi trêu chọc con gái nhà người ta, không sợ bị trời đánh à?
Hai người khoác tay nhau bước ra khỏi ký túc xá, gió lạnh tạt vào khiến cả hai co người lại. Chương Vận Nghi còn rụt cổ sâu hơn vào trong khăn quàng, chỉ lộ ra đôi mắt, trông y như một cục bông biết đi.
Thép được tôi luyện thế nào thì tôi không biết, nhưng tôi biết ai là người đang bị luyện đây, chính là Chương Vận Nghi tôi!
Cô cẩn thận bước xuống cầu thang, ngắn ngủi mười mấy bậc mà cứ như vượt qua một con dốc đầy chông gai.
"Ơ?"
Vô tình liếc mắt qua, cô nhìn thấy một thứ gì đó trong bồn hoa nhỏ, lập tức kéo Đới Giai lại gần.
Là một người tuyết tí hon, chỉ to bằng bàn tay!
Cũng phải thôi, trận tuyết đầu mùa này chẳng lớn, tuyết trên mặt đất cũng chỉ mỏng một lớp.
"Đáng yêu quá!" Chương Vận Nghi hào hứng, vươn tay chọc nhẹ vào người tuyết. "Chị Giai, cậu nhìn này, trên ngực nó có phải là một cái cúc áo không?"
Đới Giai bật cười: "Hình như đúng thế."
"Ai làm thế nhỉ?"
"Không biết nữa..." Đới Giai suy nghĩ một lúc, đoán bừa: "Có khi là bác quản lý ký túc xá? Dù gì cũng phải là người dậy sớm lắm mới làm được."
Lớp mười hai vốn đã nhàm chán và căng thẳng, thế mà chỉ một người tuyết nhỏ xíu thế này cũng đủ mang lại chút niềm vui. Hai người không vội đi ăn sáng, cứ ngồi xổm trước bồn hoa, thì thầm bàn tán.
"Các cậu đang nhìn gì thế?"
Bất thình lình, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, kèm theo âm thanh kẽo kẹt của bước chân giẫm trên tuyết.
Chương Vận Nghi chẳng cần quay đầu, chỉ nghe tiếng bước chân là biết ngay ai đến.
Ngược lại, Đới Giai khá bất ngờ, liền lễ phép chào: "Chào lớp trưởng."
"Bọn tớ đang xem..." Chương Vận Nghi nhích sang một bên, chừa chỗ cho Trần Khoát lại gần, chỉ tay về phía người tuyết: "Nhìn đi, nó có đáng yêu không?"
Trần Khoát có vẻ không có tâm trạng lắm, chỉ liếc qua một cái rồi dửng dưng thu ánh mắt về: "Cũng được."
Nhưng mà... cô thì sao?
Đã vui vẻ hơn chút nào chưa?