Editor: Sel
Chương Vận Nghi và Trần Khoát bước chậm rãi, rời khỏi khuôn viên bảo tàng. Xung quanh không chỉ có họ, vẫn còn du khách khác. Nơi này không thể xem là hoang vắng, nhưng cửa hàng gần đó cũng không nhiều. Dọc đường, hai người trò chuyện vài câu rời rạc, trong lòng mỗi người đều ôm một mối suy tư.
Tiếp tục để hiểu lầm kéo dài, đó hoàn toàn không phải phong cách của Chương Vận Nghi.
Cô chỉ đang bận lòng không biết nên dùng cách nào để giải thích rõ ràng, vừa có thể tháo gỡ hiểu lầm, vừa giảm thiểu tổn thương cho anh.
Nhưng đáng tiếc, dù là kiếp trước hay kiếp này, cô chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này.
Với những mối quan hệ đã chán ghét, cô có thể dứt khoát cắt đứt, tuyệt đối không dây dưa. Đối với những người theo đuổi mà cô không có tình cảm, cô cũng thẳng thừng từ chối.
Nhưng Trần Khoát là một ngoại lệ.
Bởi vì cô biết rất rõ, chính cô là người chủ động tiến đến gần anh.
Nếu như cô giữ khoảng cách với anh như ở kiếp trước, thì anh cũng sẽ không nảy sinh tình cảm vượt ngoài tình bạn.
Anh khác với tất cả những người cô từng gặp.
Cô cần phải thận trọng hơn khi đối diện với cậu.
Nhưng thật sự rất khó.
Nghĩ đến đây, cô nghiêng đầu, lén lút quan sát anh vài lần. Anh còn ngây ngô như thế, chưa đầy một tháng nữa mới tròn 18 tuổi.
Trần Khoát cảm nhận được ánh mắt cô. Nếu là bình thường, anh đã quay lại nhìn cô rồi. Nhưng giây phút này, anh chỉ có thể cố gắng kìm nén.
Trong lòng anh, từng tầng cảm xúc phức tạp cứ thế đan xen, giằng co.
Anh nên phản ứng thế nào đây?
Lý trí mách bảo anh rằng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để yêu đương. Thành tích của cô vẫn chưa hoàn toàn cải thiện, lần thi cuối kỳ này sẽ ra sao vẫn chưa thể biết trước. Giai đoạn hiện tại, cô cần dành phần lớn tâm tư cho việc học.
Nhưng anh có phải người lý trí đâu?
Thực ra chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi phân ban hai tháng một lần, mà kỳ thi đại học chỉ còn cách bốn tháng...
Chương Vận Nghi lặng lẽ thở dài. Khó, thật sự rất khó, quá khó! Thà làm một trăm bài tổng hợp Lý luận còn hơn phải giải quyết chuyện này.
Sau khi thu lại ánh mắt, Trần Khoát lén lút quan sát cô. Cô có vẻ rất lạnh, gần như chôn nửa khuôn mặt vào trong áo khoác. Tay anh đặt trong túi cũng bất giác động đậy.
Hai người cúi đầu bước đi trong im lặng suốt hơn mười phút, cuối cùng cũng thấy một dãy cửa hàng bên đường.
"Cậu muốn uống gì?" Trần Khoát chủ động phá vỡ bầu không khí trầm mặc. "Bên kia có McDonald's."
Chương Vận Nghi không cần suy nghĩ, lắc đầu ngay lập tức: "Không được, chỗ đó ồn lắm."
Trần Khoát trầm giọng đáp, gần đó còn có Starbucks, anh hỏi tiếp: "Vậy uống cà phê nhé?"
"Thế thì vẫn là McDonald's đi." Tuy rằng tối nay cô chắc chắn sẽ mất ngủ, nhưng lúc này chẳng muốn uống cà phê chút nào.
"Được."
Trần Khoát đi trước, mở cửa cho cô. Đợi cô vào xong, anh mới theo sau. "Cậu cứ tìm chỗ ngồi trước, tôi đi gọi đồ. Cậu muốn ăn gì?"
"Để tớ đi." Chương Vận Nghi vội nói.
"Vẫn là để tôi đi thì hơn." Giọng anh rất tự nhiên. "Cũng như nhau thôi."
Câu này gần như đã trở thành câu cửa miệng của anh mỗi lần giành trả tiền.
Trước đây cô không để ý, nhưng hôm nay vừa nghe xong, trong lòng đã gào thét, ông trời ơi, giống nhau chỗ nào chứ!
Cô lập tức phản bác: "Không, không được! Hôm nay tớ trả! Cậu đừng giành với tớ!"
Trần Khoát thấy cô kiên trì, đành gật đầu: "Vậy được rồi."
"Cậu ăn gì?" Cô đoán trước câu trả lời của anh, nói ngay: "Đừng bảo là không ăn, ít nhất gọi một món đi."
Miệng có cái gì nhai thì không khí sẽ bớt gượng gạo, rất nhiều chuyện tốt nhất là nên bàn lúc ăn.
Trần Khoát: "..."
Anh cảm thấy hôm nay cô hơi lạ, nhưng biểu cảm và giọng điệu lại đáng yêu đến kỳ lạ.
"Vậy thì... Big Mac?"
"Được!" Chương Vận Nghi giao nhiệm vụ tìm chỗ ngồi cho anh rồi vội vàng chạy đến quầy gọi món.
Người xếp hàng ở McDonald's lúc nào cũng đông, đặc biệt là hai quầy phía trước. Cô tập trung tinh thần nghiên cứu xem nên chọn món sao cho lời nhất.
Anh chỉ cần một cái Big Mac.
Nhưng cô lại muốn ăn nhiều thứ, nào là gà rán giòn cay, cánh gà, nuggets...
Có nên gọi thêm kem ốc quế không nhỉ?
Cô lấy điện thoại ra mở máy tính, còn chưa kịp tính ra kết quả thì đã tự trách mình, Chương Vận Nghi, mày đang làm cái gì vậy? Trọng điểm là ăn sao?
Cuối cùng cũng đến lượt cô gọi món.
Cô lách cách chọn món, thanh toán xong thì đứng sang một bên chờ. Đồ ăn ra rất nhanh, không bao lâu đã có đủ.
Bưng khay đồ ăn, cô lướt nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm được Trần Khoát đang ngồi ở góc. Cô chạy lại như một làn gió, ngồi xuống đối diện, đưa chiếc burger cho anh: "Nếu không đủ thì gọi thêm nhé."
Trần Khoát liếc nhìn đồ cô gọi, cảm thấy chắc chắn là quá đủ.
Anh nhận lấy, mở gói giấy bọc burger, nhưng khi ngẩng lên thấy cô đang nhìn chằm chằm, bỗng không biết nên cắn từ đâu.
Cũng may Chương Vận Nghi đang đói, cô lập tức cắn một miếng lớn burger, quai hàm hoạt động hết công suất. Hai người không nói chuyện, cô đang gom dũng khí, còn anh thì đang cân nhắc.
"Lớp trưởng, cậu không ăn nuggets sao?" Cô hỏi.
"Cậu ăn trước đi."
Chương Vận Nghi bỗng chốc khựng lại.
Là do cô có vấn đề sao? Sao bây giờ nghe anh nói câu nào cũng có cảm giác mang hàm ý khác vậy?
Cô ha ha cười gượng hai tiếng: "Ăn, chúng ta cùng ăn."
Bà Doãn từng nói một câu rất chí lý, người hiểu con gái nhất chính là mẹ.
Cô thừa hưởng khả năng đó từ mẹ mình. Tuy rằng vào những thời khắc quan trọng cô không đến nỗi làm hỏng chuyện, nhưng lại cực kỳ hay lề mề, dây dưa.
Chương Vận Nghi ăn hết miếng cánh gà cuối cùng, khay đồ ăn sạch trơn, không còn gì để trì hoãn nữa. Đến lúc phải vào vấn đề chính rồi.
Thấy cô cúi đầu im lặng, Trần Khoát chần chừ hỏi: "Cậu chưa no sao? Nếu không để tôi đi gọi thêm món, cậu muốn ăn gì?"
"Ăn no rồi." Cô khẽ cắn môi.
Cô biết chuyện này nhất định phải nói rõ ràng ngay hôm nay. Dây dưa thêm một ngày cũng không được.
Nhìn xung quanh vắng vẻ, cô ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn vào mắt Trần Khoát: "Lớp trưởng, tớ muốn nói với cậu một chuyện. Hôm qua Phí Thế Kiệt cậu ấy..."
Nói đến đây, cô chợt nghẹn lại.
Cái từ "chị dâu" kia... không thể thốt ra nổi!
Tại sao lớp trưởng lại không có năng lực đặc biệt để nghe được tiếng lòng của cô chứ?!
Trần Khoát hơi sững sờ, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu: "Cái này tôi nghe Phí Thế Kiệt nói rồi. Cậu yên tâm, tôi đã cho cậu ta một bài học rồi."
Cô còn chưa kịp thở phào, đã nghe thấy anh nói tiếp: "Cậu ta sẽ không đi khắp nơi nói linh tinh đâu."
Chương Vận Nghi: "???"
Dưới gầm bàn, chân cô bắt đầu bất lực rụt vào trong.
Không được! Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, quyết tâm làm rõ mọi chuyện. Bất cứ giá nào cũng phải nói ra!
"Lớp trưởng." Cô mở miệng, như một chiến sĩ đánh trống xung trận, tinh thần hăng hái.
"Tớ cảm thấy... Phí Thế Kiệt đã hiểu lầm rồi!"
Đúng vậy! Chuyện xấu hổ này, tuyệt đối không thể để cô và anh làm nhân vật chính được.
Đành phải lôi Phí Thế Kiệt ra chịu trận thôi. Ly trà sữa hôm qua coi như là phí "đưa cậu ta lên sân khấu".
Trần Khoát dường như không hiểu ý cô, hỏi lại với vẻ mặt rất vô tội: "Hiểu lầm cái gì?"
"Chắc chắn là cậu ấy hiểu lầm rồi, tớ với cậu chỉ là bạn thôi mà." Chương Vận Nghi nói, giọng điệu cố tỏ ra bình tĩnh: "Có lẽ cậu ấy chỉ đùa thôi. Tớ luôn cảm thấy cậu là một người rất tốt, là kiểu người đáng tin cậy. Hơn nữa bây giờ chúng ta vẫn đang học lớp 12, cậu ấy thật sự rất thích đùa..."
Trần Khoát im lặng nhìn cô, mắt không hề chớp.
Miệng cô mở ra rồi đóng lại, nói chuyện đầy khó khăn, biểu cảm cũng rất khó xử.
Có những lúc so với lời nói, biểu cảm và ánh mắt mới là thứ thể hiện rõ nhất suy nghĩ trong lòng một người.
Trên mặt cô bây giờ đều viết rõ ràng câu mà cô thật sự muốn nói.
Cái burger trong bụng anh bỗng trở nên nặng trịch, anh có ảo giác như bị nghẹn lại, cổ họng cũng khô khốc. Nhưng thích một người có rất nhiều bản năng.
Bản năng đầu tiên chính là không muốn làm cô khó xử.
Dù anh còn chưa hiểu hết ý cô, dù đầu óc lúc này đang rối như tơ vò, nhưng anh vẫn mở miệng giúp cô bước ra khỏi tình huống này: "Ừm, đúng vậy."
Chương Vận Nghi bỗng dưng im lặng.
"Cậu ta hiểu lầm."
Trần Khoát rất chậm rãi nói ra bốn chữ này. Nhưng nét mặt anh lại trống rỗng đến kỳ lạ.
Chương Vận Nghi nghe giọng anh, có cảm giác như bị một lớp sương lạnh bao phủ.
Trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi buồn xa lạ. Kiếp này, cô có gì hơn kiếp trước? Cô không muốn trùng sinh, không muốn để bản thân rơi vào mớ hỗn độn này.
Sự im lặng kéo dài giữa hai người, cuối cùng cô đứng dậy, cầm lấy ba lô, giọng nói nhẹ bẫng: "Lớp trưởng, vậy tớ đi trước đây."
Trần Khoát bình tĩnh gật đầu: "Ừ, đi cẩn thận."
Cô không quay đầu nhìn anh thêm lần nào nữa.
Anh lại giống như trở về với con người lúc ban đầu, Trần Khoát của những ngày chưa quen biết nhau.
Nỗi buồn trong lòng Chương Vận Nghi càng sâu hơn. Cô hối hận vì đã ăn miếng cánh gà cay cuối cùng. Nó khiến cô cảm thấy trong lòng cũng nặng trĩu. Nói một câu tạm biệt, cô rời khỏi McDonald's. Gió lạnh bên ngoài thổi tới, khiến cô tỉnh táo hơn một chút.
Không sao cả. Thật ra cũng không quan trọng đến thế. Cô sẽ không để mọi thứ trở thành một mớ hỗn độn, cô vẫn còn nhiều việc quan trọng hơn cần phải làm. Chỉ cần nhớ rõ phương hướng là được.
Cô bước nhanh về phía trạm xe buýt. Khoảng cách không xa, nhưng cơn gió lạnh vẫn còn len lỏi qua lớp áo. Bây giờ, cô dường như không còn cảm thấy lạnh nữa. Cô không nghĩ gì cả, chỉ đi rất nhanh, như thể đang thi chạy với ai đó.
Chẳng mấy chốc, cô đã đến trạm xe buýt. Ngó xung quanh, chỉ có rất ít người. Cô nhìn về phía bảng thông tin, chờ đợi chiếc xe không biết khi nào mới đến. Chưa đầy mười giây sau, cô mới nhận ra mình đang khát nước. Đúng lúc cách đó không xa có một sạp báo vẫn chưa đóng cửa. Cô nhấc chân bước tới, chỉ khoảng mấy chục mét. Sạp báo không chỉ bán báo chí, tạp chí mà còn có đồ ăn vặt, đồ uống, thậm chí còn có cả xúc xích nướng và trứng luộc trong trà, hương thơm tỏa ra quyến rũ.
Nhưng tất cả những thứ đó không đủ hấp dẫn cô. Cô đã quá no, thực sự không thể ăn thêm gì nữa.
Ông chủ sạp báo đang lướt điện thoại, lười biếng ngước mắt lên: "Mua gì?"
Thời tiết lạnh như thế này, đồ uống nhiệt độ bình thường hay nước khoáng chắc chắn đều rất lạnh, cô sợ uống vào sẽ khó chịu bụng.
Liếc mắt nhìn quanh một lượt, cô giơ tay chỉ một cái: "Cho cháu hộp sữa kia."
Vừa dứt lời, cô bỗng khựng lại. Gió đột ngột thổi tới. Ông chủ sạp báo ban nãy còn lười nhác, vậy mà tay lại nhanh vô cùng, lập tức lấy hộp sữa trên kệ đưa cho cô.
"Ba tệ."
Cô muốn đổi ý nhưng không kịp nữa, đành nhận lấy, rút từ túi tiền lẻ ba đồng xu đưa cho ông ta.
Đứng ở sạp báo thêm một lúc, cô thở dài một hơi, dùng ống hút chọc vào hộp sữa, vừa uống vừa bước nặng nề trở lại trạm xe buýt.
Người ở trạm chờ ngày càng ít. Cô vô thức quét mắt một vòng, ánh mắt bỗng nhiên khựng lại.
Trước trạm xe buýt, có một nam sinh đang thở hổn hển. Có lẽ anh đã chạy bộ tới đây. Anh cúi người, hai tay chống lên đầu gối, ánh mắt vẫn dõi theo hướng xe buýt sẽ đến.
Hơi thở gấp gáp dần ổn định lại, anh cúi đầu, nhìn xuống những chiếc lá khô dưới chân đã bị giẫm nát đến mức không còn nguyên hình dạng. Cảm giác thất bại tràn ngập.
Đột nhiên, một đôi ủng tuyết xuất hiện trong tầm nhìn của anh.
Ánh mắt anh nhẹ nhàng di chuyển lên trên, rồi đối diện với một đôi mắt sáng ngời mà dù có nhắm lại, anh cũng luôn nhìn thấy trong tâm trí mình.
Chương Vận Nghi kinh ngạc nhìn anh, đến mức quên cả uống sữa.
"Cậu..."
Sao anh lại đuổi theo cô?
Đúng là quái lạ. Rõ ràng anh cũng có thể đến đây để chờ xe, nhưng cô lại biết chắc chắn, anh đến là để tìm cô.
Trần Khoát đứng thẳng dậy. Suốt quãng đường chạy đến đây, anh cảm thấy nóng bức đến mức đã cởi áo khoác lông vũ từ lâu, chỉ còn mặc một chiếc áo dài tay.
Nhưng anh không hề thấy lạnh. Ngay cả hơi thở cũng mang theo hơi nóng.
Chương Vận Nghi cúi mắt xuống.
Thực ra, suốt hôm nay anh đã không ít lần mở áo khoác ra, nhưng chỉ đến giây phút này, cô mới thực sự để ý.
Sớm hơn một chút thì không được. Muộn hơn một chút cũng không được. Chỉ có thể là giây phút này.
Cổ áo chiếc áo dài tay của anh có hàng cúc trang trí. Tổng cộng ba chiếc, dựng lên ngay ngắn. Nhưng chiếc cúc ở giữa đã biến mất. Chỉ còn lại sợi chỉ đứt đoạn lộ ra một chút, như thể chiếc cúc đã bị giật mạnh xuống.
Chương Vận Nghi bỗng nhiên sững sờ.