Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 60: Cô như muốn an ủi anh



Editor: Sel

Khi Chương Vận Nghi rời đi, người đến McDonald's ngày càng đông.

Trần Khoát ngồi một mình tại chỗ, đầu óc trống rỗng, chẳng nghĩ ngợi gì. Đến mức khi có người bê khay thức ăn đến, hỏi anh: "Xin hỏi chỗ này có người không?", anh theo thói quen đáp lại: "Có."

Chỗ này có người không?

Có. Nhưng cô ấy đã đi rồi.

Trong khoảnh khắc ấy, một cơn đau âm ỉ dâng lên trong lồng ngực anh. Trần Khoát hoang mang, bởi đây là cảm giác anh chưa từng trải qua, lần này nó đến chậm rãi, nhưng bao trùm cả tâm trí, cuộn trào mãnh liệt hơn cả lần trước.

"...Không có ai."

Anh vội vã gọi người kia lại, rồi lúng túng bật dậy, không còn do dự nữa, lao thẳng ra khỏi cửa hàng. Anh cứ thế chạy không ngừng, rất mệt, nhưng cơn đau trong lòng lại dần tan đi. Đến khi trông thấy cô, mọi đau đớn đều biến mất.

Khoảnh khắc ấy, cả thế giới dường như nhòe đi. Người trên sân ga không còn, âm thanh cũng biến mất, như thể chỉ còn lại hai người họ.

Chương Vận Nghi có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng một cảm xúc mơ hồ nghẹn nơi cổ họng, khiến cô chỉ có thể tròn mắt nhìn anh.

Trần Khoát nghiêng đầu, vụng về ho khan mấy tiếng, vội giải thích: "Tôi không bị bệnh."

Chẳng qua là lúc chạy đến đây quá vội, hơi thở loạn nhịp, ho đến đỏ cả mặt.

Chương Vận Nghi cầm hộp sữa, nghe vậy bèn mím môi cười khẽ: "Tớ biết."

Cô còn chưa kịp hỏi anh tìm đến có chuyện gì, thì khi nhịp thở đã ổn định lại, Trần Khoát lặng lẽ nhìn cô, chậm rãi đưa tay ra trước mặt.

Trong lòng bàn tay anh là món đồ chơi trong suất ăn.

"Cậu quên mang theo cái này."

Suốt dọc đường chạy đến, anh vẫn nắm chặt nó, lòng bàn tay bị cấn đến hằn vết, có thể thấy đã dùng bao nhiêu sức.

Chương Vận Nghi theo phản xạ muốn bật cười, nhưng cuối cùng lại không thể.

"Tớ không quên." Cô nhẹ giọng nói, "Cái này vốn là cho cậu mà, chẳng phải đã nói rồi sao?"

Trần Khoát mở miệng, nhưng lại nghẹn lời: "...Tôi quên mất."

Không biết làm sao, anh đành rụt tay về, buông thõng bên người.

Anh còn rất nhiều điều muốn nói. Nhưng tất cả đều quá xa lạ với anh, xa lạ đến mức anh không thể phân biệt đâu là đúng, đâu là sai. Thế nên, anh lại rơi vào im lặng.

Mà Chương Vận Nghi cũng không giục anh.

Nhưng chuyến xe buýt cô sắp đi đã tới. Xe dừng ổn định trước trạm, bánh xe ma sát với mặt đường, phát ra âm thanh khiến Trần Khoát giật mình.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía đó. Trong lúc trò chuyện, anh đã biết cô sẽ đi chuyến xe này. Giờ nó đã đến, có nghĩa là cô sắp rời đi.

Anh không thể tiếp tục giữ cô lại nữa.

Dường như có một sức mạnh vô hình đang nhắc nhở anh rằng, những lời chưa nói ra kia, dù không sai nhưng cũng chẳng còn đúng lúc nữa.

Cửa trước và cửa sau xe buýt đều mở, có người xuống, cũng có người lên.

Trần Khoát tưởng rằng cô sẽ đi. Nhưng đến khi cánh cửa xe khép lại, chiếc xe lăn bánh rời khỏi trạm, cô vẫn đứng yên, vẫn nhìn anh, kiên nhẫn chờ anh nói tiếp.

Hai người cứ lặng lẽ đứng đó.

Lần lượt từng chiếc xe buýt lại ghé qua, hành khách cũng không khỏi hiếu kỳ liếc nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi này. Họ trông như vừa cãi nhau, chàng trai cúi đầu, cô gái tựa như đang giận dỗi, gió lạnh thổi qua khiến vành tai cô đỏ bừng.

Chương Vận Nghi uống hết hộp sữa trong tay, vẫn không chờ được anh mở miệng. Cô âm thầm thở dài trong lòng, do dự một lát rồi nhẹ giọng nói: "Cậu có muốn mặc áo vào trước không?"

Thật ra, cô đã định nhắc anh chuyện này từ lâu.

Trời lạnh thế này, anh vừa chạy đến đây, chắc chắn đã đổ mồ hôi. Dù có khoẻ đến đâu cũng không thể cứ thế mà phơi người ra thế được.

Trần Khoát ngẩn ra mấy giây, còn tưởng mình nghe nhầm.

Áo? Áo nào?

Anh cúi xuống, lúc này mới để ý chiếc áo khoác lông vũ vẫn còn vắt trên tay. Trong thời tiết lạnh thế này, anh chỉ mặc một chiếc áo dài tay, vậy mà chẳng hề cảm thấy rét. Không kịp suy nghĩ gì, anh lập tức khoác áo vào.

Chương Vận Nghi khẽ liếc qua cổ áo anh, ánh mắt vô thức dừng lại trên mấy chiếc cúc trang trí.

Là anh sao?

Phải không nhỉ?

Thực ra, cô đã không còn nhớ rõ chiếc cúc trên người chú người tuyết hôm ấy trông như thế nào nữa. Nhưng linh cảm nói cho cô biết, người đó chính là anh.

Mọi thứ đều có dấu vết. Chỉ là cô đã bỏ qua mất.

Thật ngốc.

Nói là anh, cũng là nói cô.

Cảm xúc trong lòng Trần Khoát dần lắng xuống. Anh nhìn cô, ánh mắt cũng dừng lại trên bàn tay đang siết chặt vỏ hộp sữa của cô.

Là anh đã khiến cô bối rối, phải không?

So với lúng túng, lúc này cảm giác rõ rệt hơn cả lại là một sự hụt hẫng xen lẫn bất lực.

Đến lúc nên dừng lại rồi, Trần Khoát.

"Xe của cậu đến rồi."

Trần Khoát thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn về hướng xe buýt đang đến. Cách một quãng xa, anh trông thấy chuyến xe cô đợi lại xuất hiện, liền nhắc nhở, giọng điệu chẳng khác gì ngày thường: "Đi đường cẩn thận."

Chương Vận Nghi khẽ đáp một tiếng, cúi đầu lục tìm thẻ xe. Có lẽ vì hơi vội, cô cầm không chắc, làm thẻ rơi xuống đất, ngay cạnh chân anh.

Trần Khoát thoáng sững người, rồi cúi xuống nhặt.

Hai người đều không chú ý, mu bàn tay khẽ chạm nhau, đầu ngón tay lướt qua xương bàn tay đối phương, một khoảnh khắc ngắn ngủi như bị điện giật. Cả hai lập tức rụt tay lại, anh cố gắng bình tĩnh, nhặt tấm thẻ lên đưa cho cô với vẻ điềm nhiên: "Xe tới rồi."

Chương Vận Nghi nhận lấy, nhẹ giọng cảm ơn.

Khi cô xoay người định bước lên xe, anh bỗng gọi lại: "Chuyện hôm qua... xin lỗi cậu. Tôi sẽ nói rõ với Phí Thế Kiệt, cậu ta sẽ không đùa cợt lung tung nữa, cũng sẽ không kể với ai khác. Thay mặt cậu ta, tôi thật sự xin lỗi cậu."

Nghe anh nói vậy, Chương Vận Nghi nghĩ lại cái biệt danh hôm qua, dường như cũng không còn thấy quá mức xấu hổ nữa.

Cô khẽ cười, gật đầu, nhưng lại không biết phải đáp gì, cũng không rõ nên nói gì.

Cửa trước xe buýt đã mở. Cô không nán lại thêm, chỉ vẫy tay với anh: "Lớp trưởng, tạm biệt. Hẹn gặp cậu ở trường. Cậu cũng nhớ giữ ấm nhé."

Trần Khoát bình thản gật đầu, dõi theo cô bước lên xe, nhìn cô quẹt thẻ rồi đi sâu vào trong, có vẻ như đang tìm chỗ ngồi. May mà còn chỗ trống. Nhưng tài xế khởi động xe hơi gấp, cô theo quán tính lảo đảo về phía trước.

Anh vốn đang đứng yên, theo phản xạ muốn lao đến, nhưng rồi sực nhớ ra anh ở bên ngoài, cô ở bên trong.

Bước chân khựng lại.

Chương Vận Nghi ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Qua lớp kính xe, giữa bóng tối lờ mờ, ánh mắt cô thoáng chạm phải ánh mắt anh. Chỉ trong chớp mắt, xe buýt rẽ qua một khúc quanh, bỏ lại bóng dáng anh phía sau.

Cô thu lại ánh nhìn, tựa lưng vào ghế, thở ra một hơi dài. Cảm xúc lẫn lộn.

Ở trạm xe.

Trần Khoát cứ thế đứng đó, nhìn chiếc xe khuất hẳn khỏi tầm mắt, rồi như mất hết sức lực, chân mềm nhũn. Anh lùi lại một bước, dựa vào biển quảng cáo, cúi đầu lặng lẽ thở dài.

Ánh đèn từ bảng quảng cáo rọi xuống, anh giơ tay lên, nhìn món đồ chơi nắm chặt trong lòng bàn tay. Nhìn rất lâu.

Bỗng nhiên có cảm giác như thể cô đang an ủi anh vậy.

Anh cũng chẳng rõ mình đã đứng đó bao lâu.

Cho đến khi điện thoại trong túi rung lên, kéo anh trở về thực tại.

Anh lấy ra xem, là cuộc gọi từ Phí Thế Kiệt. Hít sâu vài lần, mùa đông ở Giang Châu quả thực rất lạnh, đứng ngoài trời lâu, cả tay cũng tê cóng, suýt nữa ấn nhầm nút. Vừa áp điện thoại lên tai, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói phấn khích của thằng bạn: "Thế nào? Vui không?!"

"Vui." Giọng anh vẫn bình thản như thường ngày.

Nhờ có cuộc điện thoại này, cuối cùng anh cũng nhớ ra, mình cũng phải về nhà.

Anh đứng thẳng dậy, nhét món đồ chơi vào túi, vừa nói chuyện với Phí Thế Kiệt vừa rảo bước về phía ga tàu điện ngầm. Từng cử chỉ vẫn giữ vẻ bình thản, sống lưng thẳng tắp như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Ha ha ha, tôi biết ngay mà!" Phí Thế Kiệt cười sảng khoái, hoàn toàn quên mất chuyện ban trưa. "Tối nay ăn với Chương Vận Nghi à?"

"Ừ." Trần Khoát đáp, rồi bổ sung, "Đới Giai về trước rồi."

Bên kia lập tức hét lên như một con gà cao su bị bóp mạnh: "Hai người đi ăn riêng á?! Ăn cái gì?"

Nghĩ tới đây, cậu lại thấy hối hận, sớm biết anh em mình đi ăn tối với Chương Vận Nghi thì có khi đã trích ít tiền trong từ điển để đi ăn một bữa hoành tráng rồi.

"...McDonald's."

Trần Khoát bước lên cầu vượt, sải bước nhanh về phía bên kia đường. Dòng xe cộ lao vun vút ngay dưới chân anh, bước chân anh dứt khoát, đến mức đầu dây bên kia còn mơ hồ nghe được cả tiếng gió lướt qua.

Phí Thế Kiệt ở nhà buồn chán cả ngày, nay mới có chuyện hay hóng, tất nhiên là hứng thú dạt dào, đang định moi thêm chi tiết thì Trần Khoát đã chặn trước: "Không nói nữa, tôi vào tàu điện ngầm rồi, sắp qua cửa kiểm soát. Cậu nghỉ sớm đi, mấy chuyện còn lại đợi đến trường nói tiếp."

"Được! Mà hôm nay tôi hạ sốt rồi, mai lại chiến đấu tiếp được rồi!" Phí Thế Kiệt hí hửng báo tin.

Trần Khoát hơi nhếch môi: "Cúp đây."

Cúp máy xong, anh bước xuống cầu thang. Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía xa: "Chương Vận Nghi! Đợi tớ với!"

Anh sững người, như thể ai đó vừa nhấn nút tạm dừng trong cơ thể anh. Ngay cả nhịp thở cũng chậm lại.

Vài phút sau, hai nhân viên văn phòng lướt qua bên cạnh. Thì ra không phải cô.

Nhưng anh vẫn ngoái đầu lại.

Chẳng có ai cả.

-

Chương Vận Nghi nắm chặt tay vịn trên tàu.

Mấy trạm trước, cô đã nhường chỗ cho một phụ nữ mang thai, đứng một lát cũng không thấy khó chịu. Chỉ là đầu óc có chút lơ lửng, nghĩ ngợi lung tung, mà cũng chẳng rõ rốt cuộc mình đang nghĩ gì.

Tàu đến trạm, cô bỗng cảm thấy toa xe ngột ngạt quá, ngột ngạt đến mức không thể chờ thêm nữa mà quyết định xuống sớm một bến. Cô hít sâu mấy hơi, nhưng ngoài cái lạnh buốt giá của không khí thì chẳng ngửi thấy gì khác.

Hôm nay hình như lạnh hơn bất cứ ngày nào trước đó.

Cô chậm rãi đi về phía nhà mình. Trong khu chẳng có ai ra ngoài dạo bộ, yên tĩnh đến mức rất thích hợp để chìm đắm trong dòng suy nghĩ. Nếu như không có một con mèo nhỏ bất ngờ nhảy ra trước mặt cô...

Cô giật nảy mình.

Khu chung cư này đã có tuổi, ban quản lý cũng không nghiêm ngặt như mấy khu mới, vì vậy có mấy con mèo hoang quanh quẩn, được hàng xóm cho ăn đến mập ú.

Chú mèo này chẳng hề sợ người, cứ thế thong thả bước theo sau cô.

Bất chợt, cô nảy ra ý định trêu nó, bèn đột ngột quay phắt lại, định dọa một phen.

Kết quả là không dọa được.

Cô và con mèo bốn mắt nhìn nhau.

"..."

Chương Vận Nghi chợt thấy mình thật trẻ con. Nghĩ xem có nên tìm gì đó cho nó ăn không, cô còn đang hồi tưởng lại trong đầu xem mèo có thể ăn được những thứ gì, cúi xuống nhìn thì phát hiện trên tay chỉ có vỏ hộp sữa đã uống cạn từ bao giờ.

Cô bật cười, chính mình cũng thấy buồn cười.

Làm cái trò gì thế này, Chương Vận Nghi?

Tiếng cười ấy ngược lại lại khiến con mèo sợ chạy mất. Cô cười phì một tiếng, nhưng nụ cười vừa dứt lại bỗng thấy có chút trống trải.

Lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa, đổi sang đôi dép bông do bà nội tự tay làm, cô lạch bạch bước vào phòng khách. Ba mẹ cô đang trò chuyện trong đó, theo thói quen, họ vẫn thường tổng kết tài chính đầu năm, năm nay kiếm được bao nhiêu, tiêu mất bao nhiêu, còn dư được bao nhiêu.

Ba mẹ cô chưa bao giờ né tránh cô khi bàn về tiền bạc.

Bà Doãn lại đang càu nhàu: "Rõ ràng chẳng mua sắm gì mấy mà sao tiền cứ tiêu vèo vèo thế nhỉ? Chắc chắn là có con ma nào đó lén trộm tiền của tôi rồi!"

Chương Chí Khoan im thin thít, chỉ sợ nói thêm câu nào lại làm vướng mắt vợ, để rồi tiền tiêu vặt của ông lại bị cắt giảm lần nữa.

"Mấy người họ hàng đó nhà anh, ai cũng miệng lưỡi sắc bén, cứ bảo anh làm công chức nhà nước là chắc chân sung sướng." Doãn Văn Đan càng nói càng bực. "Chắc chân cái gì mà chắc chân! Không phải vàng cũng chẳng phải bạc! Tôi không cần biết, trước Tết anh phải đòi lại cho tôi một vạn mà anh họ anh đã mượn!"

Chương Vận Nghi cố lấy tinh thần, định tham gia vào cuộc trò chuyện đầy khói lửa này. Nhưng vừa mới bước tới bàn trà, cô như bị sét đánh trúng, đứng đờ ra tại chỗ, lần này là thực sự muốn về Tây Thiên luôn rồi.

A a a a a cái bát cơm của cô!