Editor: Sel
Buổi tối hôm đó, cơn gió lạnh mùa đông thổi qua khiến lòng Chương Vận Nghi lạnh đến thấu xương.
Tắm rửa xong, cô cũng chẳng vội lên giường mà ngồi lặng trước bàn học, sắc mặt nặng trĩu, vừa trầm tư vừa hối hận.
Vốn dĩ dù cô không chủ động lấy lòng Trần Khoát, chỉ cần với quan hệ bạn học cấp ba của họ, khi anh khởi nghiệp, cô hoàn toàn có thể xin vào làm nhân viên mở đường. Nhưng cô lại không cam lòng chỉ dừng lại ở đó, muốn trèo cao hơn, và giờ thì hay rồi, số phận cho cô một bài học nhớ đời! Cuộc đời này không có đường tắt, mà ngay cả con đường thẳng tắp cũng đừng mơ tới!
Đúng là không có chút đạo nghĩa nào!
Cô tức đến phát điên, muốn buột miệng chửi bậy. Trời sập rồi, đất lún rồi, con đường sự nghiệp mà cô tính toán làm phương án dự phòng đã tan thành mây khói!
Có ông chủ là bạn học cấp ba? Tốt chứ!
Từng từ chối ông chủ một cách cực kỳ khéo léo? Đúng là địa ngục mở cửa!
Dĩ nhiên, với hiểu biết của cô về Trần Khoát, anh không phải người nhỏ nhen. Nhưng ở chốn công sở, nếu từng có hoặc hiện tại vẫn duy trì một mối quan hệ không rõ ràng với cấp trên, thì cô rốt cuộc đã nghĩ gì mà lại muốn đầu quân dưới trướng anh?
Chương Vận Nghi chống cằm, ánh mắt tối tăm, vẻ mặt như thể sẵn sàng hy sinh, chỉ muốn hủy diệt cả thế giới, mọi người đừng sống nữa!
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô uể oải đáp: "Vào đi!"
Doãn Văn Đan bước vào, khoác bộ đồ ngủ, mái tóc còn quấn khăn lau khô: "Có đói không? Muốn mẹ làm cho đĩa cơm chiên không?"
"Con khôn ăn đâu, no rồi." Chương Vận Nghi lục lọi trong hộp nhỏ trên bàn, rút ra một chiếc dây buộc tóc, nhanh chóng buộc thành một cái đuôi ngựa thấp. "Đừng làm phiền con, giờ con cần học bài, làm bài tập."
Từ giờ trở đi, cô phải hoàn toàn dựa vào bản thân! Học kỳ hai năm lớp 12, cô phải nỗ lực gấp bội!
Chỉ cần chưa chết vì học, thì phải học đến chết!
"Nhưng đang kỳ nghỉ mà?" Doãn Văn Đan không hiểu cô đang lên cơn gì.
"Con không có nghỉ." Chương Vận Nghi thở dài, giọng điệu như người đã giác ngộ.
Doãn Văn Đan ngáp dài: "Ngủ sớm đi, đừng để đến lúc đó chưa đạt được điểm cao đã tăng độ cận."
Cùng lúc đó.
Trần Khoát vừa tắm nước nóng xong. Anh lười sấy tóc, để mặc những lọn tóc ướt sũng nhỏ nước xuống chiếc áo ngủ, đi thẳng vào phòng, khóa cửa lại.
Ngồi xuống mép giường, anh lặng lẽ nhìn món đồ chơi đặt trên tủ đầu giường, ánh mắt đăm chiêu.
Lòng tự trọng ở độ tuổi mười bảy, mười tám quý giá biết bao, người ngoài có thể không để tâm, nhưng bản thân lại liều mạng bảo vệ nó.
Thế nên khi đối diện với sự "từ chối" rõ ràng từ người mình thích, không ai có thể làm như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục.
Anh thậm chí không muốn nghĩ về những điều mà anh từng cho là hai người ngầm hiểu với nhau, rốt cuộc bao nhiêu là thật, bao nhiêu chỉ là ảo tưởng?
Với một thiếu niên vừa mới biết yêu, cảm giác đó chẳng khác nào bị lóc từng miếng thịt.
Nên dừng lại thôi.
Anh vươn tay cầm lấy món đồ chơi kia. Dưới chân có một thùng rác, nhưng anh không nỡ. Nó là quà cô tặng, không thể có một cái kết dơ bẩn như thế. Thế là anh đứng dậy, đi đến bàn học, kéo ngăn tủ ra, cẩn thận đặt món đồ chơi vào góc sâu nhất, giấu thật kỹ.
-
Sau kỳ nghỉ, lớp 12 quay lại trường. Theo lịch thông báo, họ sẽ học đến ngày 28 tháng Chạp mới được nghỉ, rồi mùng Sáu Tết sẽ đi học lại.
Chương Vận Nghi bước vào lớp, theo phản xạ liếc mắt nhìn về bàn học của Trần Khoát. Anh đã đến rồi, đeo tai nghe, chăm chú làm bài, hình như chẳng bận tâm đến bất cứ điều gì xung quanh. Dáng vẻ này chính là Trần Khoát trong ký ức thuở ban đầu của cô, tập trung đến mức không gì có thể quấy nhiễu.
Cô đi vào từ cửa trước.
Chậm rãi quay về chỗ ngồi, cô giữ bước chân nhẹ hết mức có thể. Mà cũng đúng lúc đó, Trần Khoát hơi ngẩng mắt lên, rồi lại cúi xuống tiếp tục giải đề. Âm nhạc dồn dập vây lấy anh, khiến không gian xung quanh bớt phần tĩnh lặng.
Buổi tự học tối nay không có giáo viên trông coi, nhưng ai cũng biết Lão Triệu chuyên có trò tập kích bất ngờ. Nếu bị bắt gặp, chắc chắn sẽ bị trị cho một trận ra trò. Thế nên cả lớp đều tự giác: người thì cắm đầu vào sách, người thì miệt mài giải đề.
Giữa giờ giải lao, Chương Vận Nghi không chịu nổi đống vỏ hạt dưa vương vãi dưới đất. Không biết là ai mà thiếu ý thức đến vậy, ăn xong liền xả rác bừa bãi ngay trong phòng thi của lớp Ba.
Trò chơi có Angry Birds, lớp Ba có Angry Chương!
Cô giận đến mức đập bàn một cái, gằn giọng: "Thẩm Minh Duệ, đi quét sàn ngay, tôi trả cậu một đồng!"
"..." Thẩm Minh Duệ bị chọc đến bật cười, "Chị Thi cho tớ hẳn hai đồng đấy!"
Chương Vận Nghi lập tức chuyển mục tiêu sang Từ Thi Thi, "Cậu nâng giá kiểu này có thương lượng với tớ không hả? Cậu thay đổi rồi!"
Từ Thi Thi cạn lời, "Cậu mở công ty mà không tăng lương cho nhân viên kỳ cựu à?"
Đúng là đồ keo kiệt! À không, là Chương keo kiệt!
Thẩm Minh Duệ chìa tay: "Hai đồng này cậu không lỗ đâu, cũng chẳng bị lừa, đưa đây!"
Chương Vận Nghi cười nhạt: "Tôi không chiều cậu đâu, cứ giữ giá cũ đi."
Ba người cãi nhau ầm ĩ, nhưng trong lớp đã quá quen với cảnh này. Ở bàn phía xa, Trần Khoát vẫn đang làm bài, nhưng những âm thanh đó cứ lọt vào tai anh một cách rõ ràng. Bất chợt, nét bút trong tay anh khựng lại. Vài giây sau, một vệt mực loang ra trên tờ nháp. Anh bỗng thấy bực bội vô cớ. Giấy nháp bị vò thành cục, đặt lên bàn vẫn thấy chướng mắt.
Chương Vận Nghi đứng dậy, định đi lên bục giảng lấy chổi quét sàn. Hai đồng này, tự cô kiếm lấy cũng được.
Chẳng ngờ vừa bước lên, cô lại đụng ngay Trần Khoát.
Anh vừa vứt xong rác, đang quay lại chỗ ngồi, mà bục giảng thì hẹp, tiến không được, lùi cũng chẳng xong.
Hai người đối diện nhau, hơi nín thở, đều muốn tránh đi.
Trần Khoát phản ứng nhanh hơn, lập tức nghiêng người nép sang một bên nhường lối cho cô. Đến khi anh bước xuống, mới nhận ra mình đã dán sát vào bảng đen, trên áo đã dính đầy phấn trắng lúc nào chẳng hay.
Chương Vận Nghi bước nhanh qua người anh.
Hương thơm quen thuộc lướt nhẹ qua chóp mũi Trần Khoát, chỉ thoáng qua trong chớp mắt. Cô muốn làm như không thấy gì, nhưng lại lo như vậy sẽ quá cố ý, trông trẻ con một cách ngớ ngẩn. Thế nên cô lấy hết can đảm, hơi nghiêng đầu nhìn anh một chút, khẽ cười xem như chào hỏi.
Trần Khoát bình tĩnh gật đầu.
Bề ngoài có vẻ điềm nhiên như không, nhưng lớp phấn trắng lấm lem trên áo khoác đã vô tình tố cáo anh.
Anh quay lại chỗ ngồi, người ngồi sau khều nhẹ: "Anh Khoát, sao áo cậu toàn bụi phấn vậy? Mau phủi đi!"
"Vậy à?"
Trần Khoát cởi áo ra, dùng tay phủi sạch lớp bụi bám trên vải, nhưng vẫn còn vương lại vài dấu vết mờ mờ.
Tầm mắt anh lơ đãng lướt qua phía trước, vừa hay bắt gặp Chương Vận Nghi đang cầm chổi và ki hốt rác.
Bóng cô chỉ thấp thoáng lướt qua, nhưng giọng nói thì vẫn truyền đến rất rõ ràng: "Nhấc chân lên chút, Thi Thi, hay cậu định để tớ bế công chúa đây hả?"
"Thẩm Minh Duệ, cậu còn đá rác xuống gầm bàn tôi lần nữa, thì tối nay đừng mong sống sót!"
Trần Khoát lặng lẽ mặc lại áo, không nói gì thêm.
-
Tan học buổi tối, vì mải trao đổi bài với Phí Thế Kiệt, Trần Khoát chậm chân hơn bình thường vài phút. Trên đường về ký túc xá, Phí Thế Kiệt nhận ra hôm nay Trần Khoát đi rất chậm. Đang định giục thì vô tình trông thấy Chương Vận Nghi và Đới Giai đi phía trước, hai người đang ríu rít nói gì đó, tiếng cười đùa còn vọng lại tận đây.
"Chương..."
Phí Thế Kiệt vừa mở miệng, bàn tay của Trần Khoát đã nhanh hơn một bước, mạnh mẽ bịt chặt miệng cậu lại, thấp giọng cảnh cáo: "Đừng gọi cô ấy."
Phí Thế Kiệt: "???"
Nhưng giờ cậu có muốn hỏi cũng không được, vì bị bịt miệng đến suýt nghẹt thở!
Mãi đến khi Trần Khoát buông tay, Phí Thế Kiệt ho sặc sụa, trợn mắt nhìn anh: "Cậu làm gì vậy hả?!"
Trần Khoát dừng bước. Phí Thế Kiệt cũng đành đứng lại theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai bóng người phía trước ngày càng xa, cuối cùng khuất hẳn.
"Có chuyện gì vậy?" Cậu tò mò hỏi.
Chẳng lẽ hai người này cãi nhau? Nhưng hôm trước còn gọi điện nói chuyện bình thường cơ mà?
"Không có gì." Giọng Trần Khoát trầm xuống, thấp thoáng chút gì đó như một tia mất mát khó nhận ra: "Chỉ là một số chuyện đã nói rõ rồi. Nếu cậu gọi cô ấy, cả hai bên đều sẽ khó xử."
Phí Thế Kiệt vẫn không hiểu, nhíu mày: "Rốt cuộc là nói rõ cái gì?"
Trần Khoát lặng im vài giây, rồi nhàn nhạt đáp: "Chỉ là một hiểu lầm."
Giọng anh đều đều, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, nghe như thể đang kể về một chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
"Chuyện hôm đó không nên có, không phù hợp, cũng chẳng hay ho gì."
Phí Thế Kiệt nghe mà rối như tơ vò: "Tôi không hiểu..."
"Không hiểu à?" Ánh mắt Trần Khoát đột nhiên trở nên sắc bén, không rõ là đang nhắc nhở ai. Anh chậm rãi nói từng chữ một: "Cô ấy không có ý đó với tôi."
Phí Thế Kiệt sững người. Cậu còn định hỏi thêm, nhưng Trần Khoát đã không muốn nói nữa.
Đối với anh, việc thừa nhận chuyện này trước mặt một người thứ ba đã là giới hạn cuối cùng. Anh không muốn nhắc lại, cũng không mong ai nhắc lại.
Thế nên anh chẳng nói thêm lời nào, chỉ sải bước rời đi.
Ánh trăng mùa đông lạnh lẽo đổ bóng lên người anh, kéo dài một sự cô đơn tĩnh mịch.
Trần Khoát là kiểu người từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm trải thất bại. Anh thông minh, kiên trì, có thể ngồi yên làm một việc lâu hơn bất kỳ ai. Từ người lớn đến thầy cô, bạn bè, ai cũng dành cho anh nhiều lời khen hơn là chê trách. Ngay cả kỳ thi đại học, thử thách được xem là khó khăn nhất, anh cũng có thể đối mặt một cách nhẹ nhàng.
Thế nhưng, đối với một chàng trai mười tám tuổi, chẳng có thất bại nào cay đắng hơn việc chịu tổn thương trước người con gái mình thích.
Phí Thế Kiệt định gọi anh lại, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời.
Cậu thu lại vẻ đùa giỡn thường ngày, chạy lên, khoác tay qua vai Trần Khoát, coi như cuộc trò chuyện vừa rồi chưa từng tồn tại, giữ lại chút thể diện cuối cùng cho người anh em đang bị tổn thương lòng tự trọng.
-
Reng reng reng...
Tiếng chuông báo thức reo vang.
Chương Vận Nghi theo thói quen ấn tắt, gần như đã hình thành phản xạ vô điều kiện. Cô rúc trong chăn thêm một lúc, rồi mới lơ mơ bò dậy, mặt vẫn còn ngái ngủ.
Chải tóc, đánh răng, rửa mặt, mọi thứ chẳng khác gì ngày thường.
Nhưng khi chuẩn bị ra cửa, cô bất chợt nhớ ra trong số những thói quen buổi sáng của cô, còn có một điều nữa: chào buổi sáng với Trần Khoát.
Hôm nay họ có chạm mặt không?
Nếu gặp thì phải nói gì đây?
Cô khựng lại, ngồi xuống ghế, ôm đầu nhăn nhó.
Rõ ràng giữa hai người không thể có chuyện trở lại như ban đầu. Cô không thể cứ thản nhiên như chưa có gì xảy ra mà đối xử với anh như trước. Mà quan trọng hơn cả, đây không còn là vấn đề cô có muốn hay không nữa.
Vì cô nhìn ra được, anh cũng đang tránh né cô.
Anh không còn muốn để tâm đến cô nữa. Cô biết.
Nhìn kim đồng hồ chỉ qua sáu giờ, Chương Vận Nghi siết chặt khăn quàng cổ, đứng dậy ra ngoài. Hôm nay cô xuống muộn hơn bình thường năm phút, chắc sẽ không gặp anh đâu.
Cùng lúc đó, Trần Khoát bước ra từ ký túc xá nam, liếc nhìn đồng hồ trên tay. Hôm nay anh cũng cố tình ra trễ năm phút. Cô hẳn là đã ra sân thể dục hoặc đi đâu đó rồi. Nghĩ vậy, anh đội mũ áo khoác lên, lạnh nhạt bước đi, vô thức tỏa ra một loại khí chất xa cách, khiến người khác chẳng dám lại gần.
Sắp đi ngang ký túc xá nữ, anh càng cúi thấp đầu, tăng tốc bước chân.
Nhưng ngay giây tiếp theo...
Chương Vận Nghi khẽ chỉnh lại khăn quàng cổ, che bớt mặt, nhẹ nhàng bước xuống bậc thang.
Vừa mới đứng vững, cô suýt nữa đâm sầm vào Trần Khoát, người cũng đang cúi đầu đi vội mà không để ý phía trước.
Cả hai đều sững sờ. Một giây sau, bầu không khí rơi vào bối rối. Không ai ngờ rằng, dù đã cố tình trễ năm phút, họ vẫn chạm mặt nhau.
Hồi nhỏ, người ta có thể thẳng thừng tuyên bố: "Đồ đáng ghét, sau này không chơi với cậu nữa!"
Nhưng khi trưởng thành, có một điều ai cũng phải học, đó chính là giữ thể diện.
"Lớp trưởng."
Nhìn gương mặt lạnh băng của anh, Chương Vận Nghi tự nhủ: Tôi trưởng thành, tôi điềm tĩnh, tôi ung dung!
Thế là cô cong môi cười tươi, phấn khởi chào hỏi: "Chào buổi sáng nha!"
Mức độ vui vẻ chẳng khác gì câu "Chúc mừng năm mới, chúc mừng phát tài!"
Trần Khoát thoáng nhìn cô, bàn tay giấu trong túi áo khẽ siết lại.
Giọng anh trầm thấp, đáp ngắn gọn: "Chào buổi sáng."
Cô thực sự không để tâm. Cô thực sự chẳng hề bận lòng. Chính vì vậy cô mới có thể thoải mái như thế.
Anh lặng lẽ nghĩ.