Editor: Sel
Bảng điểm kỳ thi cuối kỳ đã có rồi.
Ban đầu, Chương Vận Nghi cứ nghĩ mình sẽ bình thản đón nhận, nhưng ai có thể không xúc động khi thấy công sức mình bỏ ra cuối cùng cũng gặt hái được thành quả chứ?
Lần này cô làm bài khá tốt, ba môn chính vẫn duy trì phong độ ổn định, đặc biệt là tổ hợp tự nhiên có sự cải thiện rõ rệt. Tổng điểm tăng đáng kể, trực tiếp leo lên hạng mười tám, xem như miễn cưỡng lấy lại được vị trí trước kia. Một trái tim vẫn luôn thấp thỏm giờ cũng có thể nhẹ nhõm thở phào. Tết năm nay chắc có thể ăn ngon ngủ yên rồi!
Từng khoảnh khắc trong học kỳ vừa qua hiện lên trong đầu, cô cũng không khỏi ngạc nhiên, hóa ra mình thực sự đã làm được một việc tưởng chừng như không thể.
Niềm vui dâng trào, theo thông lệ cũ, cô rủ bạn bè cùng đi siêu thị mua đồ ăn vặt.
Đây là chuyện nên làm, dù sao thì ở năm cuối cấp ba này, thời gian của ai cũng vô cùng quý giá. Bạn bè có thể gác lại việc riêng để giảng bài giúp cô khi cô cần, tình nghĩa ấy, cô chưa từng xem là điều hiển nhiên.
Lúc gọi bạn bè đi cùng, ánh mắt cô vô tình lướt qua bóng lưng của Trần Khoát. Anh đã giúp cô rất nhiều, rất nhiều. Một thoáng trống rỗng lướt qua trong lòng, nhưng rất nhanh, cô đã lấy lại nụ cười, khoác tay Từ Thi Thi bên trái, tay phải kéo Đới Giai, cả nhóm vui vẻ rời khỏi lớp học.
Lần này Đới Giai thi không tốt lắm, nhưng học bá vẫn là học bá, dù thế nào cũng không rớt khỏi top mười.
Cô ấy dường như không mấy bận tâm, chỉ liếc nhìn bảng xếp hạng một cái rồi để qua một bên, ngược lại còn thật lòng vui mừng thay Chương Vận Nghi.
Cả nhóm kéo nhau đến siêu thị.
Chương Vận Nghi hào phóng nói: "Thích ăn gì thì cứ lấy đi!"
Bạn bè dĩ nhiên chẳng khách sáo với cô, ai cũng chọn món mình thích. Cô cũng thấy hơi đói, định mua một gói bánh quy hoặc mì ăn liền lót dạ. Đứng trước quầy hàng, khi nhìn thấy bánh quy soda vị nguyên bản, cô theo phản xạ đưa tay lấy, nhưng một bàn tay khác còn nhanh hơn cô một bước.
Phí Thế Kiệt cũng khựng lại: "Cậu cũng muốn cái này à?"
Chương Vận Nghi lắc đầu, chỉ là khoảnh khắc vừa rồi, cô bất giác nhớ đến Trần Khoát. Mấy lần thi trước, cô đều có thói quen mua bánh quy và sữa cho anh.
Cô rụt tay lại, không tranh với cậu nữa, mà cầm một gói bánh xốp vị vani khác, cười nói: "Tớ ăn cái này."
Phí Thế Kiệt tiện tay lấy một gói bánh quy soda, nghe thấy Thẩm Minh Duệ ở phía sau đang la hét ầm ĩ, chợt hiểu ra vấn đề, chân thành chúc mừng cô: "À đúng rồi, nghe nói cậu thi tốt lắm, chúc mừng nha!"
"Thanks nha." Chương Vận Nghi mỉm cười, liếc nhìn bánh trong tay cậu rồi đề nghị: "Hay là cậu lấy thêm gì nữa đi, tớ trả tiền luôn?"
"Thôi thôi thôi, để lần sau!" Phí Thế Kiệt cười hì hì xua tay, "Tớ đi tính tiền trước, mấy cậu cứ chọn tiếp đi."
"Ừm."
Phí Thế Kiệt ôm cả đống đồ ăn vặt đến quầy thu ngân, trong lúc chờ tính tiền, cậu cúi đầu nhìn gói bánh quy trong tay, lại liếc qua phía Chương Vận Nghi đang đứng không xa, không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc cậu có hiểu lầm không nhỉ? Sao càng nghĩ lại càng thấy không giống vậy...
Cậu nhanh chóng quay về lớp, còn chưa kịp ngồi xuống đã thấy Trần Khoát đang xem bảng xếp hạng.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác xót xa thay cho anh em mình. Ngày trước nói đùa một câu, ai ngờ lại thành sự thật. Tổ truyền gia truyền của anh: tập trung không gì lay chuyển, tự giác quan tâm không cần ai dạy, đến mức đau lòng thế này mà vẫn âm thầm để ý đến cô ấy.
Nếu không phải đài phát thanh của trường đang tạm nghỉ, cậu thật sự muốn giấu tên gửi tặng anh em một bài "Đàn ông khóc đi khóc đi, không phải tội lỗi".
Cậu vỗ bàn, hào sảng nói: "Ăn đi uống đi, ba đãi mày!" rồi ném bánh quy và sữa lên bàn.
Trần Khoát vẫn bình thản như không, gấp bảng xếp hạng lại, nhét vào ngăn bàn.
Mãi đến ngày hai mươi tám tháng Chạp, khối mười hai mới chính thức được nghỉ đông.
Cả lớp gào thét oán than, chưa từng thấy kỳ nghỉ đông nào còn chưa tròn mười ngày, đúng là chuyện chấn động toàn vũ trụ. Nhưng mà dù chỉ là một miếng thịt muỗi thì cũng vẫn là thịt, Chương Vận Nghi vẫn vui vẻ về nhà, cùng ba mẹ đi sắm Tết.
Không khí năm mới tràn ngập khắp nơi, đèn lồng đỏ treo cao, màu sắc rực rỡ. Ở Giang Châu, thành phố vẫn chưa cấm hẳn pháo hoa.
Ở đây, nhiều người lớn tuổi có thói quen đi chùa dâng hương vào sáng mùng Một. Trước giờ, Chương Vận Nghi chưa từng tham gia những hoạt động như vậy, hoặc là nằm lười ở nhà, hết lăn trên giường lại đến sofa, hoặc là hẹn bạn bè đi chơi. Nhưng lần này thì khác, cô nhiệt tình với chuyện đi dâng hương hơn cả bà ngoại, người sùng đạo nhất trong nhà.
Sáng sớm tinh mơ, cả nhà lái xe đến ngôi chùa mà người dân bản địa Giang Châu tin tưởng nhất.
Chương Vận Nghi mắt sắc như chim ưng, dáo dác tìm chỗ đậu xe, cuối cùng cũng phát hiện ra một vị trí trống. Cô sợ bị người khác nhanh tay cướp mất, không cần bà Doãn chỉ thị, cô đã nhanh như chớp mở cửa xe, phóng ra ngoài, đứng chặn ngay chỗ đậu xe.
Không còn cách nào khác, lúc này chính là thời điểm kiểm tra phản xạ có nhanh nhạy hay không.
"Ơ kìa, thấy một chỗ mà không kịp tranh với người ta."
Bác sĩ Trần sắc bén nhìn xuyên qua kính chắn gió, thấy một cô gái mặc áo lông trắng đang đứng ngay vị trí trống, hai cánh tay vung vẫy hết sức nhiệt tình, có vẻ như đang chỉ đạo người lớn trong xe lùi vào đỗ. Ông bật cười khẽ, không khỏi thán phục: "Cô bé này thú vị đấy."
Ông lại liếc qua gương chiếu hậu, nhìn con trai mình đang ngồi ghế sau, cúi đầu chăm chú chơi điện thoại, rồi chỉ biết lắc đầu. Thằng bé này từ nhỏ đã trầm tính, còn không thích giao tiếp. Hồi bé không tránh được mấy buổi tụ tập ngày lễ, nó liền tự kiếm một góc ngồi bóc quýt, bây giờ lớn rồi, có thể trốn được là trốn. Hỏi nó sao không đi, nó bảo không muốn bị hỏi về điểm số, cũng không muốn bị hỏi định thi trường nào, đó là quyền riêng tư của nó.
Ông bảo, người lớn chỉ là quan tâm thôi. Nó lại đáp, vậy con có thể hỏi chú thím lương bao nhiêu, có bao nhiêu tiền tiết kiệm không? Con cũng chỉ đang quan tâm họ thôi mà.
Lúc này, Trần Khoát đang trả lời tin nhắn của Vương Tự Nhiên: [Không rảnh, đi dâng hương rồi, chiều còn phải qua nhà cậu.]
Vương Tự Nhiên lập tức rep lại: [Tiền lì xì chia năm năm, tôi chúc Tết hộ cậu.]
Trần Khoát: [Gun.]
Mùng Một Tết, phải dịu dàng một chút, thế nên dùng phiên âm.
"Ngồi trên xe đừng cứ cắm đầu vào điện thoại mãi," Nhậm Tuệ ngồi ghế trước nhắc nhở, "Mắt với cổ đều quan trọng lắm đấy."
Trần Khoát "ừm" một tiếng, cất điện thoại đi. Xe đã chạy khỏi đoạn đường lúc nãy, tìm chỗ khác.
Ngay sau chiếc xe SUV màu trắng ấy, Chương Vận Nghi đang đỡ bà ngoại mình. Phía sau cô, hai chị em họ Doãn, Doãn Văn Đan và Doãn Văn San khoác tay nhau, từng bước bước lên bậc thềm, hòa vào dòng người tiến vào chùa.
Hai chị em nhà họ Doãn vốn không tin vào những chuyện này, chỉ là đi theo để bầu bạn với mẹ, coi như làm tròn đạo hiếu.
Vào đến bên trong, họ cũng không quá hào hứng xếp hàng nhận hương, mà tìm một chỗ có nắng ngồi xuống, trò chuyện rôm rả.
Bà ngoại của Chương Vận Nghi vẫn rất nhanh nhẹn, mà cũng phải thôi, mấy năm nay, từ giành ưu đãi trong siêu thị cho đến xếp hàng lấy trứng miễn phí, bà đều đã luyện thành thục. Bà khoác vai cháu gái, dấn thân vào biển người với khí thế ngút trời.
Cậu tiểu hòa thượng đứng phát hương hô đến đỏ cả mặt: "Đừng chen lấn, từng người từng người một!"
Chương Vận Nghi ghé sát vào tai bà ngoại, nhỏ giọng hỏi: "Chùa này linh nghiệm thật không ạ?"
Bà ngoại vỗ nhẹ mu bàn tay cô, chắp tay trước ngực khẽ khấn: "Bồ Tát đừng trách tội, trẻ con ăn nói bừa bãi, không trách, không trách."
Chương Vận Nghi: "......"
Cô cúi đầu, nghiêm túc chắp tay vái ba cái. Lúc này mà ước trúng số thì quá tầm thường rồi, cô chỉ mong khi thi đại học, những gì học qua đều nhớ rõ, những gì khoanh bừa đều đúng, xông lên nào!
Trần Khoát không thích tham gia tụ tập, nhưng chuyện này thì thế nào cũng không thể từ chối. Nếu không phải sức khỏe không cho phép, bà nội anh thậm chí còn muốn xếp hàng thâu đêm để giành dâng nén hương đầu tiên. Nguyên nhân chính cũng vì năm nay là một năm quan trọng, kỳ thi đại học đang ở ngay trước mắt.
Vừa đến cổng chùa, anh đã bị nhét vào tay mấy nén hương.
Bà nội kéo tay anh, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Nhớ nói với Bồ Tát, phải đạt điểm tuyệt đối."
Trần Khoát bật cười: "Thôi ạ, thế thì làm khó Bồ Tát quá."
Bà nhẹ nhàng vỗ tay anh: "Đừng nói linh tinh, tâm thành thì linh, chẳng sai đâu."
Anh khẽ gật đầu, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn: "Vâng, con sẽ cầu nguyện thứ khác."
Chương Vận Nghi nghe thấy đoạn đối thoại này, so với giọng nói quen thuộc, cô còn thấy nội dung câu chuyện có chút hài hước. Không nhịn được mà khẽ bật cười.
Trong không gian đông đúc, làn khói hương nghi ngút, cô ngước mắt lên, vô tình đối diện với ánh mắt cũng đang thoáng sững sờ của Trần Khoát.
...
"Chúc mừng năm mới." Cô cười nhẹ, lên tiếng trước.
Trần Khoát im lặng một giây, sau đó bình thản gật đầu: "Cậu cũng năm mới vui vẻ."
Bà nội anh đã tự đi đến khu vực cầu bùa hộ mệnh, để lại không gian riêng cho anh và người "bạn học" này. Anh không biết phải giải thích với bà thế nào, rằng cô không phải bạn học. Không đúng, là bạn học, nhưng cũng không chỉ là bạn học.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, chẳng phải để xem giờ, chỉ là làm vậy sẽ trông tự nhiên hơn một chút.
Chương Vận Nghi hơi ngạc nhiên, cứ tưởng anh đang vội, nên sau khi chúc Tết liền chủ động nói: "Cậu có phải đi tìm bà nội không? Hình như bà ở bên kia—"
Cô nghiêng người, giơ tay chỉ hướng.
"Ừm." Trần Khoát hạ mắt, xoay người định đi.
Chương Vận Nghi lại gọi anh lại: "Lớp trưởng, hình như dây giày của cậu bị tuột kìa."
Anh lập tức ngồi xổm xuống, theo phản xạ buộc lại dây giày. Động tác gần như vô thức, nhưng tâm trí thì hoàn toàn không đặt vào đó. Tầm mắt của anh vẫn liếc về đôi giày cách đó vài bước, cô vẫn chưa đi, sao vẫn chưa đi nhỉ?
Ánh mắt Chương Vận Nghi rơi xuống đỉnh đầu anh.
Trong các mối quan hệ, đôi khi cô có một kiểu chấp niệm rất kỳ lạ, nếu chưa chính thức nói lời tạm biệt, cô sẽ luôn đứng yên tại chỗ, đợi đến khi hoàn thành nghi thức đó.
Dường như vòng quay đã quay lại điểm xuất phát. Tại thời khắc ban đầu của mọi chuyện, ở kiếp trước, cô và Trần Khoát chỉ là những người bạn cùng lớp bình thường, gặp nhau thì lịch sự chào hỏi, sau đó lướt qua nhau mà thôi.
Trần Khoát buộc xong dây giày, đứng thẳng dậy nhìn cô: "Tôi đi đây."
Chương Vận Nghi gật đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Ừ, tạm biệt."
Đây chỉ là một đoạn xen nhỏ, không có gì đặc biệt cả. Chùa vẫn đông nghịt người, chỉ trong chớp mắt, khi cả hai vô thức ngoảnh đầu lại tìm nhau, bóng dáng đối phương đã sớm bị dòng người nuốt chửng.
Chương Vận Nghi đi về phía chiếc ghế đá dưới tán cây, tìm thấy dì nhỏ của mình đang ngồi xổm chụp ảnh lá rụng. Cô cũng ngồi xuống bên cạnh, tiện miệng hỏi: "Mẹ con đâu rồi ạ?"
"Đi vệ sinh rồi." Doãn Văn San hỏi: "Sao không đi với bà ngoại?"
"Con gặp bạn học, bà sợ không lấy được bùa hộ mệnh nên đi trước rồi." Chương Vận Nghi cúi đầu nghịch ngón tay, tiện tay cào cào lớp sơn bóng trong suốt trên móng, giọng điệu có chút lơ đãng, "Con ngồi một lát rồi đi tìm bà sau."
Doãn Văn San lắc đầu, đúng là con nít, lúc đi trên đường thì hớn hở vô cùng, bây giờ mới được bao lâu đã như người mất hồn rồi.
Buổi chiều.
Trần Khoát đến nhà cậu ruột.
Vừa bước vào cửa, anh cúi đầu đổi giày trên thảm chùi chân, cau mày khó chịu, thì ra sáng nay trong lúc lơ đãng, anh đã thắt dây giày thành một cái nút chết.
Anh trầm mặc nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, bực bội vò đầu.
Phiền thật.
Chỉ mong cô không phát hiện ra chuyện ngớ ngẩn này.