Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 64: Lớp trưởng đối xử với Chương Vận Nghi có chút đặc biệt



Editor: Sel

Những ngày nghỉ luôn trôi qua rất nhanh, học sinh lớp mười hai lại đến lúc phải quay về trường.

Trước giờ, Trần Khoát chưa từng có cảm xúc đặc biệt gì với chuyện đi học lại sau kỳ nghỉ. Nhưng lần này, anh lại hiếm khi thấy kháng cự. Mà nguyên nhân thì quá rõ ràng, ảnh hưởng mà cô để lại cho anh, một chút cũng không hề suy giảm.

Dọn dẹp xong hành lý, anh rời khỏi phòng, thấy ba đang đứng trên ban công gọi điện thoại, cũng không vội giục. Giờ vẫn còn sớm, anh ngồi trên ghế sô pha thẫn thờ nhìn vào khoảng không.

Trên bàn trà có mấy hộp sữa chua. Anh muốn tìm chuyện gì đó để làm, nên cầm sữa chua vào bếp.

Bỏ sữa chua vào tủ lạnh xong, anh lại không rời đi ngay.

Ánh sáng trắng lạnh lẽo từ tủ lạnh hắt lên mặt anh.

Anh nhìn chằm chằm vào tầng bảo quản thực phẩm, nơi có mấy hộp dâu tây xếp ngay ngắn. Dâu to và tươi, vẫn còn phảng phất mùi hương ngọt ngào.

Mỗi dịp Tết, nhà lúc nào cũng đầy ắp trái cây và đồ ăn vặt, nào là quýt đường, socola, dâu tây, cả bánh quy giòn rụm nữa, tất cả đều làm anh thấy phiền.

"Làm gì đấy?"

Bác sĩ Trần đứng sau lưng con trai, thắc mắc hỏi, theo ánh mắt anh nhìn vào trong tủ: "Muốn ăn dâu tây à?"

"Không ạ."

Trần Khoát thu lại vẻ mặt dư thừa, đóng cửa tủ lạnh. "Ba, đi được chưa? Con muốn đến trường sớm một chút."

"Được thôi. Không qua nhà cô con ăn cơm à?" Ngoài những món ăn thừa của mấy ngày Tết, thì còn những cuộc viếng thăm họ hàng không bao giờ kết thúc. Ông chỉ hỏi vậy thôi, cũng biết thằng bé không thích đi chúc Tết. Nhất là năm nay, mấy năm trước dù không muốn thì đến nơi cũng sẽ gượng gạo trò chuyện vài câu. Nhưng năm nay thì sao, luôn tìm cách né tránh, một mình đứng một góc giả vờ ngầu.

"Hôm trước con đã qua rồi."

Hai ba con không chần chừ nữa, một người cầm chìa khóa xe, một người kéo vali, rời khỏi nhà, đứng chờ thang máy.

Lúc này, bác sĩ Trần chợt nhớ ra chuyện hôm qua, liền hỏi: "Con với Hinh Hinh sao lại cãi nhau nữa thế?"

Trần Khoát không muốn nhắc đến.

Thực ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ là Mễ Hinh cứ động một chút là lôi cô ra làm cái cớ, lúc thì bảo anh xuống mua trà sữa, lúc lại kêu anh gọt trái cây.

Anh chỉ là không muốn tiếp tục bị ép buộc nữa thôi.

"Nhàm chán." Anh thản nhiên đáp.

...

"Sao lại đi đường này?"

Trên ghế phụ lái, Doãn Văn Đan đang trò chuyện với khách hàng qua điện thoại, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cảnh vật bên ngoài có chút lạ lẫm, con đường này không quen thuộc lắm, hình như đi vòng một đoạn.

Chương Chí Khoan cầm vô lăng, mắt nhìn chằm chằm về phía trước: "Anh Lưu bảo đường Xuân Phong đang kẹt xe, con gái chẳng phải đang vội đến trường sao?"

"Bài tập còn chưa làm xong! Đúng là phiền chết đi được!"

Ở hàng ghế sau, Chương Vận Nghi ôm đầu kêu rên. Đôi khi cô cũng rất thắc mắc, thầy cô giáo kiếm đâu ra nhiều đề đến thế, làm mãi làm mãi vẫn không hết, ngay cả trong kỳ nghỉ cũng không chịu tha cho bọn họ. Chồng đề cương dày cộp mỗi môn một tập, cái này mà gọi là Tết à? Đúng hơn là một kiếp nạn thì có!

Doãn Văn Đan an ủi: "Chỉ còn một học kỳ cuối cùng thôi, cố gắng thêm chút nữa, chỉ còn một bước cuối cùng, bước qua rồi, sau này ngày tháng tốt đẹp còn nhiều."

Chương Vận Nghi khịt mũi, một dấu chấm câu trong câu này cô cũng không tin.

Cô lười tranh luận, chỉ cảm thấy chán ngán, ánh mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ. Vừa lúc xe chạy ngang qua tiệm bán hạt dẻ rang quen thuộc. Thoáng qua rồi biến mất, cô không nhịn được ngoái đầu nhìn lại. Trước cửa tiệm xếp hàng dài dằng dặc, mùa này hạt dẻ rất ngọt, những ai thích ăn chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Cổng trường chen chúc toàn xe là xe, tìm được chỗ đậu cũng khó, con đường gần như tắc nghẽn hoàn toàn. Xe phụ huynh không được phép chạy thẳng vào trong khuôn viên, Chương Vận Nghi suy nghĩ một chút, quyết định xuống xe ngay đây, không cần ba mẹ đưa vào tận ký túc xá.

Ba mẹ cô cũng đang vội đi gặp họ hàng để ăn uống đánh bài, chẳng hề chần chừ mà đồng ý ngay lập tức.

Chương Vận Nghi kéo vali bước trên con đường dẫn vào trường, trong lòng còn có chút buồn cười, nhưng rất nhanh đã cười không nổi nữa.

Rắc—

Túi ni lông bị rách, cả một túi quýt lăn tán loạn khắp nơi. Cô giật mình đến mức tim suýt ngừng đập, may mà không phải là dâu tây, nếu không chắc khóc mất. Hộp dâu mẹ mua cho hôm qua, đêm qua cô đã lỡ tay ăn hết rồi.

Bất đắc dĩ, cô cúi người định nhặt.

Một bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng xuất hiện ngay trước mặt.

Ánh mắt cô nhẹ nhàng lướt qua, là Trần Khoát. Anh đang đeo tai nghe, không nhìn cô, chỉ lặng lẽ cúi đầu nhặt quýt giúp cô.

"Túi rách rồi à?" Giọng anh trầm thấp vang lên.

Rất kỳ lạ, cô bỗng dưng cảm thấy hơi căng thẳng. Có lẽ vì đã mấy ngày không gặp, hoặc cũng có thể vì khoảng thời gian này, quan hệ giữa họ quá mức gượng gạo.

"Hình như là rách rồi."

Anh nhíu mày, như đang nghĩ xem phải giải quyết thế nào.

Cô vội cởi balo xuống, kéo khóa: "Bỏ vào trong này đi."

"Ừm." Anh gật đầu, nhặt hết quýt cho vào balo giúp cô. Thế là trong chốc lát, chiếc balo phồng lên trông thấy.

Chương Vận Nghi nghĩ nghĩ, trong tay vẫn còn cầm một quả quýt to, liền đưa sang cho anh: "Cảm ơn nha, ăn không? Loại này ngọt lắm."

Ánh mắt Trần Khoát dừng lại trên tay cô mấy giây, vốn định từ chối, nhưng cơ thể lại đi trước suy nghĩ, anh vươn tay nhận lấy: "Không có gì."

Hai người đều phải về ký túc xá, đi chung một đường.

Trần Khoát không đợi cô, bước lên trước, Chương Vận Nghi đi chậm hơn vài bước. Hai người không đi song song, nhưng âm thanh kéo vali lại trùng nhau đến kỳ lạ.



Hai ngày sau là Lễ Tình Nhân. Ông chủ siêu thị trong trường đúng là rất nhạy bén, số lượng các loại socola bày bán nhiều lên rõ rệt.

Dù là học sinh cuối cấp bận rộn, nhưng vẫn phải biết tìm chút niềm vui trong khổ cực. Socola không chỉ dành cho mấy cặp đôi yêu sớm, những người bạn thân thiết cũng sẽ tặng nhau một thanh socola. Vừa mới qua Tết, ai cũng có tiền lì xì, đương nhiên ra tay sẽ rộng rãi hơn một chút.

Chương Vận Nghi nhận được không ít socola, có vài hộp còn không ghi tên người gửi. Cô nghe nói Trần Khoát cũng nhận được.

Lúc ăn cơm trong căng tin, mấy bạn nữ trong lớp tám chuyện rôm rả, cô vô tình nghe được đôi ba câu. Hình như là một nữ sinh ban xã hội tặng.

Nhậm Tư Mẫn ra sức hắng giọng, liên tục nháy mắt ra hiệu cho bạn mình đừng nói nữa.

Nhưng mà người mê tám chuyện thì làm sao dừng lại được, bạn cô ấy càng nói càng hăng: "Lớp trưởng đúng kiểu lạnh lùng nam thần luôn á, không thèm nhận luôn! Cơ mà cô gái kia cũng chơi lớn, xé hết bao bì, bảo cậu ấy nể mặt ăn một viên thôi. Mấy cậu đoán xem cậu ấy nói gì?"

"Cậu ấy bảo không ăn."

Chương Vận Nghi vừa húp một muỗng mì, nóng đến suýt bỏng miệng.

Đới Giai đẩy hộp sữa đậu nành qua cho cô: "Cậu cho nhiều ớt quá rồi."

"Không phải cay, là nóng quá." Cô nhăn mặt đáp.

Hai người ăn xong, nói với các bạn cùng bàn một tiếng rồi đứng dậy rời đi.

Chờ họ đi xa rồi, Nhậm Tư Mẫn mới quay sang bạn mình với ánh mắt như đang nhìn một đứa trẻ thiểu năng: "Mắt to vậy mà sao chẳng có tí tinh ý nào thế?"

"Cái gì cơ?"

Nhậm Tư Mẫn hạ thấp giọng: "Cậu không biết lớp trưởng đối với Chương Vận Nghi... ừm, có chút đặc biệt à?"

"Hả?? Thật không??"

"Không tin thì chịu khó quan sát thêm đi." Nhậm Tư Mẫn hạ giọng thì thầm: "Tớ đã để ý từ hồi đại hội thể thao rồi, bây giờ thì chắc chắn luôn!"

"Ôi trời ôi trời!!"

-

Ở một góc khác của căng tin, trên một bàn ăn khác.

Phí Thế Kiệt nhìn Trần Khoát chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn cơm, muốn nói lại thôi, nhưng sợ mình lỡ lời phản tác dụng, đành nhịn xuống.

Lặp lại vài lần, dù có là người chết thì cũng cảm nhận được bầu không khí khác thường.

Trần Khoát ăn hết sạch cơm trong khay, không còn một hạt, sau đó nhàn nhạt hỏi: "Cậu muốn làm gì? Mượn tiền à?"

"Nếu cậu muốn cho tôi mượn thì cũng được."

Phí Thế Kiệt thấy xung quanh không có bạn cùng lớp, lúc này mới yên tâm nói nhỏ: "Tôi nghe Hà Viễn nói... cô ấy, cậu biết tôi nói ai rồi đấy, có người tặng cô ấy một hộp socola lớn, còn có cả hoa. Nhưng mà, cô ấy không nhận."

"Ờ." Trần Khoát thu dọn khay cơm và đũa, định đứng dậy mang đi trả.

Phí Thế Kiệt bồi thêm một câu khiến bước chân anh hơi khựng lại: "Người thích cô ấy không ít đâu. Bây giờ cô ấy chưa yêu ai, không có nghĩa là sau này cũng không yêu."

Thấy cậu im lặng, Phí Thế Kiệt biết thời cơ chín muồi, vội vàng xả một tràng: "Thật ra tôi biết cậu chắc chắn không cam tâm đâu. Đừng có chối, tôi với cậu quen bao nhiêu năm rồi, tính cậu thế nào tôi chẳng rõ? Cậu phải nghĩ cho kỹ đi, đến lúc đó chỉ có hai trường hợp thôi. Một, cô ấy vẫn độc thân, không thích ai cả, vậy thì tốt, cậu còn cơ hội. Hai, cô ấy có bạn trai rồi, vậy thì..."

Đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên Phí Thế Kiệt chột dạ, chăm chú quan sát biểu cảm của cậu bạn, rồi nghi hoặc hỏi: "Này, tam quan của cậu vẫn ổn chứ?"

Về điểm này, Phí Thế Kiệt đúng là không hiểu rõ. Ai bảo cậu bạn này từ trước đến nay chỉ thích đúng một cô gái cơ chứ.

Trần Khoát hờ hững liếc cậu một cái, bỏ lại một câu "Tôi về ký túc xá." rồi cầm khay cơm rời đi, hoàn toàn không trả lời câu hỏi về quan điểm đạo đức trong chuyện tình cảm.

Phí Thế Kiệt nhún vai, cứ chờ xem anh có thể giả vờ lạnh nhạt được đến bao giờ.

Cậu đoán, chắc không qua nổi một tháng.

Rời khỏi căng tin, Trần Khoát thực sự không muốn lên lớp, liền đổi hướng quay về ký túc xá.

Lúc này, trong phòng chỉ có anh và một người bạn cùng phòng khác - Chu Thông. Chu Thông đang ngồi thu lu một góc, dán mắt vào chiếc PSP, tranh thủ ngẩng đầu lên chào: "Anh Khoát." rồi lại tiếp tục chơi game.

Trong phòng vẫn còn phảng phất mùi mì gói mà Chu Thông ăn ban nãy, khiến không khí hơi ngột ngạt. Trần Khoát bước ra ban công hít thở chút không khí trong lành, phóng tầm mắt nhìn về xa xa. Khi đôi mắt dễ chịu hơn, anh vô thức nhìn sang giá phơi đồ bên cạnh.

Hô hấp chợt khựng lại, mí mắt cũng giật giật.

Nếu anh nhớ không nhầm—

Tối qua, anh giặt xong chiếc băng cổ tay rồi phơi ở đây. Sáng nay lúc đánh răng vẫn còn thấy nó.

Chu Thông đang tập trung chơi game, bỗng nghe thấy giọng điệu nghiêm túc đến căng thẳng vang lên ngay trên đầu: "Chu Thông, lúc cậu về có thấy băng cổ tay của tôi không?"

Băng cổ tay?

Cậu ta chưa nghĩ ngợi gì đã lắc đầu: "Không biết."

"Cậu nghĩ kỹ lại đi." Trần Khoát chỉ để lại một câu như vậy, không lãng phí thêm thời gian nữa, lập tức sải bước ra ngoài, vội vã xuống lầu tìm kiếm, vẻ mặt nghiêm trọng như thể vừa đánh mất thứ quan trọng nhất đời.

Chu Thông sững sờ vài giây, đúng lúc game cũng kết thúc, cậu ta dứt khoát đặt PSP sang một bên, chạy ra ban công, cúi đầu nhìn xuống dưới, chẳng thấy gì cả.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.

Là người ở phòng dưới, nói rằng lúc về đã nhặt được một chiếc băng cổ tay trên ban công, tiện thể lên đây hỏi có ai làm rơi không.

"Chắc là của cậu ấy rồi."

Chu Thông cũng không dám khẳng định, nhưng vẫn cầm lấy, định đứng ngoài ban công hét gọi, may mà kịp nhớ ra bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, nếu làm ồn quá bị quản lý ký túc xá nhắc nhở, có khi còn bị trừ điểm nữa.

Điện thoại gọi không ai nghe, chắc là chưa chỉnh từ chế độ im lặng sang rung.

Anh Khoát có vẻ rất lo lắng về chiếc băng cổ tay này.

Chu Thông chỉ do dự vài giây rồi quyết định xuống lầu.



"Làm gì đấy?"

Trời hôm nay nắng đẹp, Đới Giai chủ động xung phong ôm chăn của cô và Chương Vận Nghi xuống phơi nắng.

Chăn phơi xong sẽ mềm mại, thơm tho, buổi tối ngủ vào thế nào Chương Vận Nghi cũng phải xuýt xoa: "Hạnh phúc quá đi mất!" Nghĩ vậy, cô ấy lại càng có động lực.

Lúc đi ngang qua khu ký túc xá nam, cô ấy thấy Chu Thông vội vàng chạy qua, liền thuận miệng hỏi một câu.

Chu Thông vẫy vẫy chiếc băng cổ tay trong tay: "Mang cái này cho anh Khoát. Không nói nữa, cậu ấy đang rất gấp, còn đang tìm đấy."

Đới Giai vô thức liếc mắt qua, định nhìn rồi đi tiếp, nhưng sau đó lại quay đầu lại nhìn kỹ thêm hai lần.

Muốn hỏi gì đó, nhưng Chu Thông đã chạy mất rồi.

Cô ấy đứng yên suy nghĩ một lát, nhưng chợt nhớ ra mình còn việc chính cần làm, liền lắc lắc đầu, ôm chăn tiếp tục đi phơi.

Chuyện này, mãi đến trước giờ tự học buổi tối, cô ấy mới có cơ hội nói với Chương Vận Nghi: "Lớp trưởng có một cái băng cổ tay, màu trắng, là cậu tặng à?"

Chương Vận Nghi nghe mà ngớ ra.

Nhìn vẻ mặt mơ màng của cô, Đới Giai lập tức hiểu ra ngay, xác nhận luôn suy đoán của mình. Cô ấy khẽ thở dài, nhỏ giọng nói: "Cậu định hỏi tớ sao biết đúng không? Trưa nay lúc tớ đi phơi chăn thì gặp Chu Thông. Tớ không rõ lắm chuyện gì đã xảy ra, hình như lớp trưởng rất căng thẳng về cái băng cổ tay này. Trên đó có thêu một chữ cái X, có phải cái cậu mua lúc đi dạo phố dịp Quốc khánh không?"

Đây đúng là một vụ nhầm lẫn.

X là chữ cái đầu tiên trong tên của chàng trai mà cô ấy thích. Hôm đó nhìn thấy chiếc băng cổ tay này, cô ấy đã muốn mua tặng người ấy.

Nhưng chuyện kỳ lạ là, về đến nhà, cô ấy tìm mãi không thấy đâu, trên hóa đơn cũng không có mục này.

Cô ấy đoán, chắc do hôm đó đông người, thu ngân sơ suất quên tính tiền.

Sau đó cô ấy quay lại cửa hàng, mua thêm một cái nữa, nên ấn tượng về chiếc băng cổ tay này vô cùng sâu sắc, chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay.

Chương Vận Nghi ngây ngẩn cả người: "Hóa ra là như vậy??"

Vừa buồn cười vừa thấy hợp lý, vì hôm đó cô thực sự đứng ngay sau Đới Giai để thanh toán.

Hai người nhìn nhau, không nói nổi lời nào.

Đới Giai im lặng suy nghĩ, thật sự rất xin lỗi. Cô ấy không cố ý, nhưng hình như đã vô tình xé toạc lớp mặt nạ lạnh lùng mà lớp trưởng cố công tạo ra bấy lâu nay.

Hy vọng anh đừng trách mình.