Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 79: Chú nai con đang nhảy loạn trong lòng cô



Editor: Sel

Trước quả dưa to đùng này, Thành Nham lập tức tạm thời ném luôn mục đích chính của chuyến đi hôm nay ra sau đầu, một tay khoác vai Trần Khoát, bắn liên thanh không dứt: "Anh Khoát, không phải đâu nha, ý tôi hiểu là... là cái ý đó hả? Cậu với chị cả á? Từ bao giờ thế?!"

Trần Khoát chỉ thấy cậu ta ồn ào quá mức, không đáp một chữ, chỉ nói: "Tôi phải về lớp rồi, cậu đừng chạy loạn nữa. Bị bảo vệ hay thầy cô tuần tra bắt được thì nhớ bảo mình lớp khác đấy."

Cơn tò mò của Thành Nham không được thỏa mãn, trong lòng ngứa ngáy như có trăm móng vuốt cào cấu: "Là cô ấy theo đuổi cậu hay cậu theo đuổi người ta thế? Hai người quen bao lâu rồi? Chuyện này thầy Triệu nhà tôi biết chưa?!"

"Kiếm chỗ đợi đi, siêu thị hay sân thể dục cũng được." Trần Khoát giơ tay liếc nhìn đồng hồ, giọng nhàn nhạt, "Còn hơn hai mươi phút nữa tan học, đợi đi."

"Anh Khoát, cậu liều thật đó!" Thành Nham hận không thể tự vả vì bỏ lỡ màn kịch siêu hấp dẫn này, đồng thời cũng hết sức bội phục dũng khí của Trần Khoát: "Dám yêu đương ngay dưới mí mắt thầy Triệu nhà tôi, cậu giỏi thật sự luôn ấy!"

"Tôi đi đây."

Trần Khoát không buồn dây dưa nữa, xoay người rảo bước về phía tòa giảng đường. Khi quay lưng đi, khóe môi anh hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, thoáng như không có.

Lên lầu, vừa đến cửa lớp, anh đã chỉnh lại biểu cảm trên mặt, bước chân cũng nhẹ hẳn đi, lặng lẽ lách vào từ cửa sau rồi ngồi xuống chỗ mình. Còn chưa kịp điều chỉnh hơi thở, đã thấy trên sổ nháp có thêm một dòng chữ cô viết, khiến anh bật cười khẽ một tiếng.

Phí Thế Kiệt hạ giọng hỏi: "Thành Nham sao lại đến đây?"

"Giải quyết việc riêng thôi."

Trần Khoát vẫn để bụng chuyện giờ xe ghi trên vé của Thành Nham, đắn đo một hồi, cuối cùng viết một mẩu giấy nhỏ, nhờ bạn ngồi sau truyền cho Chương Vận Nghi.

Tính ra trong quãng đời học sinh của anh, số lần truyền giấy chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà đây lại là lần đầu tiên anh truyền giấy cho con gái.

Bạn ngồi sau cười hề hề: "Anh Khoát yên tâm!" Giấy cứ thế được truyền tay, chưa qua đến ba, bốn người đã tới bàn Chương Vận Nghi, chẳng cần hỏi là ai gửi, chỉ nhìn bạn học truyền giấy cố tình làm mặt hề là biết ngay rồi.

Ngoài Trần Khoát thì còn ai vào đây nữa chứ.

Tuy trong lớp không có giáo viên, nhưng Chương Vận Nghi vẫn lén lút, ngó nghiêng rồi mới mở tờ giấy ra xem.

Mới đọc hai dòng đầu suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

【Chương Vận Nghi đã ghé qua đây.】 【Hoan nghênh ghé lại.】

Cô đọc tiếp phía dưới, bỗng khựng lại. Chỉ một dòng rất ngắn: 【Thành Nham tới rồi, muốn nói mấy câu với Chu An Kỳ, cậu hỏi giúp đi.】

Cô chớp mắt đầy kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Chu An Kỳ đang chống cằm làm bài tập.

Thì ra... hai người này sớm đã...

Quả nhiên là cao thủ ẩn mình! Giấu kĩ thật đấy!

So với người trong cuộc, cô còn hồi hộp hơn, cứ ngóng từng giây từng phút. Cuối cùng chuông tan học vang lên, cô lập tức bật dậy khỏi ghế, chặn đường Chu An Kỳ. Nhân lúc đối phương còn ngơ ngác, cô kéo thẳng người ra góc lớp, nét mặt nghiêm trọng: "Cậu bịt miệng lại trước đi, tớ sợ cậu hét toáng lên."

Chu An Kỳ lườm cô: "Cậu điên à."

Chương Vận Nghi chẳng giận chút nào, trong lòng còn thầm đắc ý: Tớ cũng nhắc nhở cậu rồi đấy nhé.

"Cũng không có gì to tát đâu," Cô hạ giọng thần bí, "Thành Nham tới trường mình, nói muốn gặp cậu nói chuyện vài câu."

Chu An Kỳ đang ngáp ngắn ngáp dài, bỗng há hốc miệng, khó tin lặp lại: "Điên rồi phải không!!"

"Tớ chuyển lời rồi nhé." Chương Vận Nghi nhếch môi cười, vỗ vai cô bạn, "Đi hay không thì tùy cậu nha."

Nói rồi quay đầu định đi cùng Đới Giai đang đứng đợi cách đó không xa.

Chu An Kỳ bừng tỉnh, túm tay cô giật mạnh: "Không được! Cậu không được đi! Cậu phải đi với tớ!"

"Chị Giai, hôm nay cậu giao nhỏ này cho tớ, cậu cứ về ký túc đi, lát bọn tớ về sau!"

Đới Giai chưa rõ đầu cua tai nheo gì, nhưng nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Được thôi."

Chương Vận Nghi: "???"

Chu An Kỳ sợ cô chuồn mất, hận không thể dính chặt như gấu koala. Chương Vận Nghi làm bộ làm tịch: "Thật là hết cách với cậu rồi~"

Nhưng trong lòng lại mừng rơn, vì trong kế hoạch của cô, kể cả Chu An Kỳ không rủ thì cô cũng định lén đi xem mà...

Trên đường ra sân thể dục, Chu An Kỳ ngậm chặt miệng như cục băng, mặc cho Chương Vận Nghi dùng mọi chiêu dụ dỗ cũng không hé một chữ.

Chương Vận Nghi tủi thân trách móc: "Chuyện tớ thì cậu biết sạch, còn chuyện cậu thì tớ chẳng biết gì cả."

Chu An Kỳ bị chọc ghẹo phát buồn nôn, nhưng vẫn đầu hàng: "Tớ biết nói gì giờ, tớ với cậu ta có gì đâu. Cái tên đó thật khó hiểu!"

"Sao lại khó hiểu?"

"Mỗi ngày sáng trưa chiều đều nhắn chào tớ. Không phải bệnh thì là gì chứ?" Chu An Kỳ vừa nói vừa đỏ mặt, "Thần kinh à, không đi học hả, chạy tới tận Giang Châu..."

Chương Vận Nghi nhịn cười không nổi: "Dô dô dô dô~"

Cuối cùng cũng tới lượt cô làm quân sư quạt mo rồi, cảm giác thật là sung sướng hết biết!

Chu An Kỳ vừa xấu hổ vừa tức, đuổi đánh cô bạn, hai người vừa đùa vừa chạy, trong lòng thắt lại vì hồi hộp mà vẫn không giấu nổi sự phấn khích, cùng nhau tới sân thể dục.

Trên bậc thềm xi măng có hai nam sinh đang ngồi chuyện trò rôm rả, thỉnh thoảng lại bật cười. Bạn cũ lâu ngày gặp nhau, đúng là chuyện khiến người ta vui vẻ.

Người đầu tiên nghe thấy tiếng bước chân là Trần Khoát. Anh quay đầu lại, nụ cười hờ hững trên môi lập tức tắt ngấm, trầm giọng: "Đừng nói nữa, họ đến rồi."

Chắc để giảm bớt căng thẳng, Thành Nham bước đến mà mắt chẳng dám liếc Chu An Kỳ lấy một lần, trái lại còn cố làm ra vẻ thoải mái trêu Chương Vận Nghi: "Chị cả, mới mấy ngày không gặp mà đã thu phục được anh Khoát nhà tớ rồi hả?"

Trần Khoát nghe xong liền nhắc: "Còn lắm lời nữa thì liệu mà chạy không kịp xe."

Thành Nham ngớ người, hơi hối hận.

Cậu ta muốn xuất hiện thật ngầu ở đây, chứ nói mình phải chạy đua với thời gian để bắt xe thì mất mặt chết đi được!

Đúng là yêu đương rồi thì anh Khoát lắm điều hẳn lên!

Chương Vận Nghi nhướng mày, gỡ móng vuốt Chu An Kỳ đang bám chặt lấy cánh tay cô: "Các cậu nói chuyện đi, tớ đi dạo với lớp trưởng chút."

Thành Nham lập tức nói: "Sao vẫn còn gọi là lớp trưởng thế?"

Trần Khoát bước tới, không khách khí giơ chân đá cho một phát, coi như cảnh cáo.

"Đáng đời!"

Chương Vận Nghi hừ nhẹ một tiếng, theo sau Trần Khoát xuống bậc thềm, cùng đi dọc theo đường chạy nhựa. Nhưng cô tò mò quá mức, chẳng thèm trò chuyện với anh, cứ đi được vài bước lại quay đầu nhìn.

Thành Nham mười tám tuổi, dù tư thế đứng hơi cẩu thả, trông như thằng nhóc chưa lớn, nhưng mặc đồng phục, đứng dưới ánh đèn đường nhàn tản như thế, thật sự là quá điển trai, quá cuốn hút.

Bảo sao Chu An Kỳ lại xiêu lòng.

Đang mải ngắm đến mê mẩn thì bỗng nhiên một bàn tay vươn ra chắn ngang trước mắt cô.

Trần Khoát rũ mắt nhìn cô, vẻ mặt không biểu cảm, giọng điệu cũng nhàn nhạt: "Không hợp với trẻ em."

Chương Vận Nghi ngớ ra, còn tưởng mình nghe nhầm. Chỗ nào mà không hợp với trẻ em chứ? Nhìn gương mặt anh đang nghiêm túc mím môi, cô lập tức hiểu ra, bật cười mà không vạch trần.

Cô cũng làm bộ làm tịch gật đầu: "Thế à."

Rồi chuyển mắt sang anh, thuận miệng hỏi: "Trước giờ tớ đâu thấy họ có gì khả nghi, cậu phát hiện từ khi nào?"

"Hôm nay."

"Lúc Thành Nham nói với cậu, cậu không thấy bất ngờ à?"

"Không."

Chương Vận Nghi nghe giọng điệu bình thản của anh, trong lòng thầm cảm khái đúng là người với người khác nhau một trời một vực thật đấy. Nếu cô chẳng biết gì mà Thành Nham tự dưng tìm đến nói là thích Chu An Kỳ, đảm bảo cô sẽ há hốc mồm, nhảy dựng lên, phản ứng kịch liệt. Còn anh thì sao? Điềm nhiên như không vậy hả?

Thấy cô còn định tiếp tục buôn chuyện về Thành Nham, mà bản thân lại chẳng muốn nghe, Trần Khoát âm thầm chuyển hướng câu chuyện: "Câu cậu không hiểu, Lão Phì giảng cho cậu xong chưa? Nghe hiểu nổi không?"

"Chắc chắn rồi ——"

Dù gì Lão Phì cũng là học sinh giỏi đứng top ba mà.

Bỗng đâu vang lên một tiếng hét: "Thầy đến rồi!" Lông mày cô nhíu lại theo phản xạ, còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay xương khớp rõ ràng đã mạnh mẽ giữ chặt cổ tay cô, ngay sau đó, cả người bị lực kéo ấy dẫn chạy đi.

Cô không biết điểm đến là đâu, dưới chân là đường nhựa, bên tai là tiếng gió lướt qua. Càng chạy, tim càng đập mạnh.

Mười giờ tối, sân trường trống trải tĩnh lặng, sân thể dục có mấy lối ra, Trần Khoát dắt cô tới một góc khuất hơn, đến khi không còn tiếng gì ngoài hơi thở gấp gáp của cả hai mới dừng lại.

Anh thở dốc. Cô cũng thở không ra hơi.

Nhưng kỳ lạ thật, dù đã mệt thở không nổi, anh vẫn chưa buông tay. Mà cô cũng chẳng hề vùng vẫy. Dù bị cô nắm chặt đến hơi đau, anh cũng không nói gì.

Hai người nhìn nhau trong dáng vẻ lấm lem, chật vật, đứng dưới bầu trời đầy sao, bật cười với nhau.

Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô của Trần Khoát cảm nhận rõ ràng mạch đập dưới lòng bàn tay, nhanh, đều, gần như cùng nhịp với trái tim anh.

Cô đang hồi hộp.

Phát hiện này khiến tâm trạng anh đột nhiên nhẹ bẫng, vui vẻ lạ lùng.

Nhưng cảm xúc đang dâng cao thì bị cô thử rút tay về làm gián đoạn. Biểu cảm trên mặt anh thoáng khựng lại như vừa tỉnh mộng. Nghĩ rằng hành động ban nãy khiến cô không vui, anh từ từ buông tay ra, cổ họng cũng nghẹn lại sau đó.

"Tôi ——"

Hai chữ sau chưa kịp thốt ra thì...

Chương Vận Nghi lại chủ động nắm lấy tay anh, không do dự chút nào, còn đan chặt từng ngón tay với anh.

Anh vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn, nhưng phản ứng theo bản năng, siết tay cô chặt hơn, không cho cô có cơ hội trốn nữa.

Cô rất hiếm khi thấy anh có biểu cảm thế này.

Ngây ra như tượng gỗ, chẳng nói được câu nào, mà đôi mắt lại rất sáng, sáng đến mức nhìn thẳng vào cô, liệu anh có nhìn thấy con nai con đang nhảy nhót trong lòng cô không?

Trời cũng đã khuya. Ban nãy là anh dắt cô chạy trốn, giờ là cô nắm tay kéo anh về ký túc xá. Cả quãng đường không ai nói gì, mọi cảm xúc đều lặng lẽ truyền qua bàn tay nắm chặt kia. Một đường đi đầy căng thẳng lúng túng, đến khi cuối cùng cũng tự nhiên hơn thì cũng vừa tới ký túc xá nữ sinh.

Trần Khoát không muốn buông tay. Không muốn chia ra.

Chương Vận Nghi nhìn đi chỗ khác, giọng khẽ khàng: "Đến rồi."

"Ừ."

Miệng nói "ừ", mà tay thì không nhúc nhích tí nào.

"Cái đó... sắp tắt đèn rồi."

"...Ừ."

Trần Khoát ngay cả lúc buông tay cũng chậm rì rì. Cô bước lên bậc thềm, gần đến cửa thì ngoái đầu lại, anh vẫn đứng bên bồn hoa, cúi đầu nhìn tay phải, chẳng biết đang nghiên cứu cái gì.

Nghe thấy tiếng cười của cô, anh ngẩng lên nhìn, im lặng vài giây rồi ra vẻ chẳng có gì, giơ tay vẫy nhẹ.

Chương Vận Nghi không nhịn nổi nữa, phá lên cười thành tiếng.

Đồ ngốc!

...

Trần Khoát lại là người về ký túc muộn nhất. Các bạn cùng phòng đã quen rồi, chẳng buồn ngạc nhiên nữa.

Phí Thế Kiệt thì đang hóng chuyện Thành Nham đến phát điên. Càng đến gần kỳ thi đại học, ai nấy đều căng như dây đàn, nên chỉ một chuyện nhỏ như thế cũng trở nên thú vị. Cậu ta trèo từ giường trên xuống, đi tới bên bồn rửa mặt, hạ giọng hỏi: "Thành Nham là sao thế?"

"Về rồi."

"Tôi hỏi cậu ta tối muộn còn quay về trường làm gì?"

"Chuyện riêng người khác, đừng hóng."

Phí Thế Kiệt bĩu môi, chuyện không phải việc riêng thì tôi cũng chả thèm hóng đâu.

Cậu liếc nhìn Trần Khoát đang đánh răng, nhạy bén phát hiện có gì đó sai sai. Nhìn lại lần nữa, mới nhận ra điều lạ: "Cậu đánh răng tay trái làm gì vậy? Tay phải sao thế?"

Trần Khoát đánh răng rất nghiêm túc, chưa bao giờ qua loa. Bị hỏi vậy, mí mắt anh cũng không động đậy: "Tôi thuận tay trái."

Phí Thế Kiệt "há" lên một tiếng: "Cậu thuận tay trái từ bao giờ thế?"

"Hôm nay, có sao không?"