Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 78: Đây là lớp trưởng lớp con



Editor: Sel

Cửa sổ trong phòng mở toang, để mặc cho cơn gió nhẹ đầu tháng Năm lùa vào, thổi tung chồng sách tài liệu của các môn mà Chương Vận Nghi đã xếp ngay ngắn, từng trang từng trang bị gió lật lên, cứ như đang giở lịch, giở một ngày lại gần thêm, chẳng mấy chốc, kỳ thi đại học đã gần kề, chỉ còn cách tháng sau.

Kỳ nghỉ đông lúc trước, đám học sinh vẫn còn mạnh miệng mắng chửi trường học không biết xấu hổ, chẳng coi họ ra gì.

Thế mà đến kỳ nghỉ lễ Lao động lần này, tất cả đều im như thóc, ngay cả những đứa vô tâm vô phế nhất nhìn lên bảng đếm ngược trên lớp cũng thấy tim đập chân run.

Tiếng gõ cửa cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, cô cất giọng: "Vào đi!"

Doãn Văn Đan bưng một khay trái cây bước vào: "Ăn chút hoa quả đi, ba con hôm qua ra tiệm trái cây mua đấy, việt quất này không chua chút nào, ăn tốt cho mắt."

Chương Vận Nghi "ừm" một tiếng, đặt bút xuống liền định đưa tay lấy việt quất, chưa kịp chạm đã bị đập một cái lên mu bàn tay.

"Bẩn chết đi được, đi rửa tay đã!"

Chương Vận Nghi lầu bầu: "Phiền thật, chi bằng không ăn."

Miệng thì nói vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, lết đôi dép lê ra ngoài rửa tay.

Quay lại phòng, thấy Doãn Văn Đan đang cầm khung ảnh trên tay, cô liền ghé tới: "Đây là ảnh chụp tập thể ở đại hội thể thao lần trước đấy." Cô nhìn chằm chằm vào thầy cô bạn bè trong ảnh, không khỏi cảm thán: "May mà hôm đó có chụp lại."

Doãn Văn Đan liếc một cái liền nhận ra con gái mình: "Con cười mà mắt chẳng thấy đâu cả."

Chương Vận Nghi bốc một nắm việt quất nhét vào miệng, vừa nhai vừa tám chuyện với mẹ: "Hôm đó vui lắm luôn, với lại nắng gắt chứ bộ, ảnh chụp riêng của con xinh hơn."

"Đây là Từ Thi Thi đúng không?" Doãn Văn Đan cũng nhận ra bạn thân của con gái, "Con bé để tóc ngắn nhìn vẫn đẹp hơn, cằm nhọn ghê. Đới Giai thì giống hệt bố nó, như đúc từ một khuôn ấy."

"Mẹ từng gặp chú Đới rồi à?"

"Nói nhảm." Doãn Văn Đan liếc con gái một cái, "Chú ấy với ba con cũng coi như đồng nghiệp, hay qua trạm của mẹ đổ xăng, còn hay nhắc tới con nữa, bảo con thân nhất với con gái nhà chú ấy."

Chương Vận Nghi gật đầu đầy kiêu hãnh: "Tụi con đúng là rất thân!"

Trong số hơn bốn mươi học sinh, Doãn Văn Đan cũng có rảnh rỗi mà liếc nhìn qua một lượt, ánh mắt dừng lại ở một nam sinh cao lớn, chỉ tay vào anh: "Cậu này cao phết nhỉ."

Chương Vận Nghi vừa ăn việt quất, trong miệng vẫn còn vị chua ngọt lẫn lộn: "Là lớp trưởng tụi con đấy."

Trong lòng cô thầm vui như mở hội.

Mặt thì giấu kỹ lắm.

Doãn Văn Đan hơi bất ngờ: "Lớp trưởng à? Thế chắc học giỏi lắm nhỉ?"

"Siêu giỏi luôn!" Chương Vận Nghi không muốn ngậm miệng, lại với tay lấy vài quả cà chua bi, khóe môi cong lên, cúi đầu, nói như thể bâng quơ: "Cậu ấy đủ điểm thi Thanh Hoa mà."

"Ghê thật."

Doãn Văn Đan cũng không hỏi thêm gì nữa, chuyển chủ đề sang bạn học khác, đợi con gái ăn hết cả đĩa trái cây mới đặt khung ảnh xuống: "À, ba con hôm nay không phải trực, có cần ba chở con tới trường không?"

Hôm nay là ngày Quốc tế Lao động.

Nhưng vì sắp thi đại học, học sinh lớp 12 chỉ được nghỉ đúng một ngày, buổi tối vẫn phải đi học tự học.

Chương Vận Nghi lắc đầu: "Không cần đâu ạ, con đi xe buýt là được."

Doãn Văn Đan trước khi rời khỏi phòng còn xoa đầu cô, dặn dò: "Thế cũng được, nhưng đừng để bản thân áp lực quá, sức khỏe vẫn quan trọng hơn học hành."

"Con biết rồi mà."

Chương Vận Nghi chợt nhớ đời trước cũng là thời điểm này, từ ba mẹ đến thầy cô trong trường, ai nấy như thể biến thành người khác, đột nhiên trở nên nhẹ nhàng dịu dàng, tốt bụng đến mức khiến người ta cảm thấy bất ngờ xen lẫn cảm động.

Nhưng cô cảm thấy, mình xứng đáng nhận được những điều đó.

Kỳ thi thử lần hai hồi tháng Tư, cô thi đúng phong độ, thứ hạng toàn thành phố Giang Châu so với kỳ thi thử lần một còn tiến bộ rõ rệt, ba mẹ thì quan tâm từng li từng tí, thầy Triệu gặp cô cũng hòa nhã vui vẻ hơn hẳn.

Người có công lớn nhất đương nhiên là bản thân cô, người đã ngày đêm khổ luyện không ngơi nghỉ.

Xếp thứ hai chính là Trần Khoát.

Anh giúp cô rất nhiều rất nhiều, hễ có thời gian là giảng bài cho cô, thậm chí còn để tâm tới thành tích của cô hơn cả chính cô. Sau mỗi kỳ thi, ngoài phân tích kỹ lỗi sai, anh còn tìm cả đống dạng bài tương tự cho cô luyện, để lần sau gặp lại không bị bó tay. Đến cả Từ Thi Thi cũng phải cảm thán: Anh đúng là Bồ Tát của cô.

Cô xua hết tạp niệm, toàn bộ sự chú ý quay lại bài tập trước mặt, vừa ăn xong trái cây mẹ chuẩn bị, cảm giác như mạch nhâm đốc trong người được khai thông, đầu óc sáng suốt hẳn, liền nhanh chóng tiếp tục giải đề.

Doãn Văn Đan bưng đĩa trống nhẹ tay khép cửa lại, ra tới phòng ăn thì thấy Chương Chí Khoan đang lau nhà, hai vợ chồng nhìn nhau, Doãn Văn Đan khẽ suỵt một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu đừng hỏi nhiều, chuyện khác đợi con bé về trường rồi hẵng nói.

...

Tháng Năm bắt đầu trở nóng.

Bốn năm giờ chiều, ánh nắng vẫn gay gắt, xuyên qua cửa kính xe rọi lên người Chương Vận Nghi, cô tập trung chơi trò sudoku, bên cạnh là Trần Khoát đang nhắm mắt dưỡng thần, mặc áo thun đen, quần thể thao xám nhạt, chân đi đôi giày vải Converse đen sạch bong kin kít, tai đeo tai nghe, trong tay cầm chiếc điện thoại dán đầy đá lấp lánh loè loẹt, phong cách hoàn toàn không hợp với con người anh chút nào.

Chương Vận Nghi đang chơi trò chơi cài sẵn trong máy anh, sợ anh buồn nên đã hào phóng đưa điện thoại của mình cho anh nghe nhạc.

Điện thoại bất ngờ rung lên, trên màn hình hiện là cuộc gọi đến từ Vương Tự Nhiên, cô nghiêng đầu nhìn sang Trần Khoát.

Anh đâu có ngủ thật, vẫn tựa lưng vào ghế một cách thoải mái, ngón tay khẽ gõ nhịp theo điệu nhạc.

Chương Vận Nghi dùng ánh mắt vẽ một vòng quanh gương mặt anh, từ cặp mày kiếm, sống mũi cao thẳng, đến đôi môi mím chặt và đường quai hàm sắc nét, nhìn đâu cũng thấy thuận mắt. Cô không khỏi thắc mắc, kiếp trước mười bảy tuổi sao mình lại không phát hiện trong lớp có một cậu con trai nhìn cũng ra gì như thế này nhỉ?

Cô dùng ngón tay chọc chọc tay anh.

Anh lập tức mở mắt nhìn cô, không nói gì, nhưng ánh mắt như đang hỏi: "Sao thế?"

"Vương Tự Nhiên gọi cho cậu." Cô đưa điện thoại cho anh.

Trần Khoát cúi đầu nhìn thoáng qua, bật cười hiểu ý, gỡ tai nghe xuống, nhận điện thoại, vừa nhấn nghe thì bên kia đã hét ầm lên: "Hôm qua không rảnh, trưa nay cũng không rảnh, xin hỏi cậu là tổng thống Mỹ à mà bận vậy đó?!"

Trần Khoát cụp mắt, giọng thản nhiên: "Tất nhiên rồi."

Ngừng một chút, anh cố tình trêu bạn: "Rất bận rộn."

Thật quá đáng!

Chương Vận Nghi vội đưa tay che miệng, sợ mình lỡ bật cười to thì đầu bên kia sẽ nghe thấy.

"Cho tôi một lời giải thích hợp lý!"

Trần Khoát nói rất thành khẩn: "Tôi áp lực học hành lắm, đang ôn thi ở nhà."

Chương Vận Nghi liếc anh một cái, đến cô còn thấy câu này nghe xong chỉ muốn đấm cho một phát.

Đầu dây bên kia, Vương Tự Nhiên suýt nữa thì nôn ra máu: "Cậu bị gì đấy? Câu này mà người khác nói thì tôi còn tin, cậu nói ra thì đúng là xạo chó."

"Dù thi thử lần hai tôi lại cao hơn cậu bốn điểm," Trần Khoát hờ hững nói thêm, "nhưng xin lỗi nhé, tôi thực sự áp lực lớn lắm."

Chương Vận Nghi đã chịu hết nổi rồi. Chỉ có cô là hiểu, câu đó của anh rõ ràng là nói với cô, cuối cùng cũng tìm được cơ hội len lén chen một câu vào hả? Trẻ con quá, đúng là đồ trẻ con. Cô vươn tay đẩy anh một cái, coi như thay Vương Tự Nhiên trả thù.

Nào ngờ một tên cao mét tám lăm như anh lại đột nhiên giả bộ yếu ớt, bị cô đẩy một cái lảo đảo như sắp ngã, nét mặt thì còn vô cùng đáng ghét.

Vương Tự Nhiên: "???"

Cậu ta "hầy" một tiếng, nổi giận đùng đùng: "Cứ chờ đấy! Thi thử lần ba, tôi nhất định sẽ rửa hận!"

Trần Khoát trong mắt cũng mang ý cười, kéo dài giọng: "Được, tôi chờ."

Nhưng trừ anh và thầy Triệu ra, chẳng ai biết, câu nói "áp lực lớn" vừa rồi, anh không hề nói đùa. Đã viết giấy cam kết rồi, anh đương nhiên không muốn mấy dòng chữ trắng đen rành rành đó chẳng có tí trọng lượng nào.

"Vương Tự Nhiên đúng là người tốt thật." Chương Vận Nghi chờ anh vừa cúp máy là lập tức chen lời: "Cậu hành xử kiểu đó mà cậu ấy vẫn chưa tuyệt giao với cậu!"

Trần Khoát liếc cô một cái: "Hồi thi thử lần một, cậu ta hơn tôi hai điểm, suốt ba ngày liền cứ nhắn tin khoe hoài, tôi còn chẳng chặn cậu ta."

Chương Vận Nghi: "......"

Cô cười tươi: "Vậy hèn gì hai cậu lại làm bạn thân được."

Có vẻ chính Trần Khoát cũng cảm thấy mình hơi trẻ con, không nói gì thêm.

Nhìn thấy anh ăn mắm ăn muối như vậy, Chương Vận Nghi trong lòng giơ luôn một cái dấu "Yeah", sảng khoái không để đâu cho hết!



Giờ tự học buổi tối, dù không có giáo viên trông lớp, vẫn yên tĩnh như thường.

Tiếng chuông hết giờ vang lên, cũng chẳng mấy người còn chạy nhảy như trước. Chương Vận Nghi cầm tờ đề tổ hợp tự nhiên đến tìm Trần Khoát, nhưng chẳng thấy đâu. Phí Thế Kiệt đang xoay cổ cho đỡ mỏi, thong thả nói: "Không biết cậu ta đi đâu rồi, chắc là đi vệ sinh? Không thì cậu đợi tí nhé?"

"Khỏi cần, có cậu ở đây chẳng phải cũng được sao?"

Chương Vận Nghi ngồi phịch xuống luôn, nhìn Phí Thế Kiệt đầy kỳ vọng.

Phí Thế Kiệt: "...... Hay là hai cậu bàn với thầy Triệu xin làm bạn cùng bàn đi?"

"Ha ha, tớ biết ngay là cậu muốn ngồi cạnh chị Thi của tớ mà. Khai mau, cậu thầm thích cậu ấy đúng không!"

Phí Thế Kiệt giơ tay đầu hàng, cãi không lại, cãi thật sự không lại: "Là tớ sai rồi, sai rồi, được rồi, tớ giảng cho!"

Mãi đến khi cậu giảng xong một bài, Trần Khoát vẫn chưa quay lại, Chương Vận Nghi đành phải hào sảng phẩy tay, viết lên nháp của anh một dòng chữ to đùng "Chương Vận Nghi đã từng ghé qua đây" rồi mới rút lui.

Phí Thế Kiệt vẫn còn ngơ ngác, đang định gọi điện cho Trần Khoát thì tin nhắn tới trước: 【Nếu giáo viên có hỏi, cậu giúp tôi nói một tiếng. Thành Nham đến tìm tôi, có chuyện gì đó, nói xong tôi quay lại.】

Thành Nham? Cậu ta đến làm gì?

Ngay cả Trần Khoát cũng không hiểu nổi.

Anh với Thành Nham cũng chẳng thân thiết gì, học cùng một lớp được một năm rưỡi, giao tình bình thường. Hồi lớp mười có chơi bóng với nhau vài lần, quan hệ có tốt hơn tí tẹo, nhưng vẫn không tính là bạn.

Hai người gặp nhau ở sân bóng rổ, Thành Nham có lẽ để tiện qua mặt bảo vệ nên vẫn mặc đồng phục cũ, trên mặt là nụ cười ngầu ngầu quen thuộc.

"Anh Khoát!"

Gặp lại bạn học cũ, Thành Nham rất hào hứng, đấm lên vai Trần Khoát một cái: "Lâu quá không gặp!"

Trần Khoát đánh giá bộ dạng này của cậu ta: "Gì đấy, cậu tính quay lại học tiếp à?"

"Không không không." Thành Nham xua tay, móc từ túi quần ra một tấm vé xe: "Coi nè, vé xe lúc rạng sáng, sáng mai phải quay lại đi học rồi, tôi xin nghỉ tiết tự học buổi tối đấy."

"Vậy hôm nay cậu đến có việc gì?" Trần Khoát liếc nhìn vé xe, biết cậu ta gấp, bèn đi thẳng vào vấn đề.

Thành Nham lại tỏ ra hơi ngại ngùng: "Anh Khoát, tôi biết tôi đến đường đột, cũng hơi bốc đồng, nên chỉ còn cách nhờ cậu giúp thôi."

Không nghi ngờ gì, ít nhất trong lòng đám con trai lớp 3, việc Trần Khoát làm lớp trưởng là điều ai cũng tâm phục khẩu phục.

Học chung mấy năm, nếu ai thực sự gặp chuyện, người đầu tiên họ nghĩ đến vẫn là anh.

Trần Khoát trầm ngâm mấy giây, gật đầu: "Cậu nói đi."

"Là thế này..." Thành Nham đỏ cả mặt, nói năng ấp úng, tay gãi sau gáy, "Tôi thích một người trong lớp mình... Trước kia không cảm thấy gì, nhưng về quê rồi không có cô ấy mắng tôi, tôi lại thấy khó chịu."

"Tôi nhắn tin, bắt chuyện với cô ấy, cổ thì không trả lời, hoặc bảo bận."

Thành Nham nói: "Thật ra tôi tính rồi, đợi sau thi đại học sẽ quay lại tìm cô ấy, nhưng mấy hôm trước tôi lên danh sách bạn bè thì thấy có lời nhắc nhở sinh nhật, mới phát hiện tháng trước là sinh nhật cổ."

Sinh nhật?

Là bạn nữ trong lớp?

Trần Khoát hơi sững người, vẻ mặt dần thay đổi.

"Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định quay lại một chuyến. Dù sinh nhật cổ đã qua rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu chúc mừng sinh nhật."

Thành Nham cảm nhận không khí bắt đầu lạ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, vì bản thân cậu ta cũng thấy hành động này hơi lố, dù sao chuyện này cậu ta cũng chưa từng nói với ai.

"Anh Khoát, nhờ cậu giúp tôi một việc," Thành Nham lấy hết dũng khí, "Cậu giúp gọi cô ấy ra một tiếng, tôi chỉ muốn nói mấy câu rồi đi, được không?"

Nói xong, cậu ta nhìn về phía Trần Khoát, suýt nữa thì bị dọa cho nhảy dựng.

Trần Khoát nhíu chặt mày, mặt cứng đờ, nụ cười vốn có cũng biến mất sạch.

Thành Nham nhanh chóng phản ứng lại, biết hành vi của mình đúng là không hợp lý thật, Trần Khoát không muốn giúp cậu ta cũng dễ hiểu: "Nếu cậu thấy khó xử thì thôi vậy, tôi hiểu mà, lát nữa tôi sẽ đợi ở dưới lầu ký túc xá nữ. À đúng rồi, anh Khoát, Chu An Kỳ là ở ký túc đúng không?"

Trần Khoát nghe tới đây thì không chịu nổi nữa, vài lần định cắt lời, nhưng bất chợt khựng lại, như bừng tỉnh ra điều gì, ngạc nhiên hỏi: "Gì cơ? Chu An Kỳ?"

Thành Nham ngẩn ra: "...Ờ, chứ không thì ai?"

Hai người ngơ ngác nhìn nhau.

Trần Khoát: "......"

Anh chậm rãi thở phào một hơi, chỉ cần không phải là cô là được, chân mày lập tức giãn ra, bình tĩnh nói: "Chuyện này tôi không quyết định được. Vậy đi, tôi sẽ nhờ cô ấy hỏi giúp cậu xem Chu An Kỳ có chịu gặp hay không, hai người cũng thân mà."

Thành Nham mặt mũi toàn dấu chấm hỏi: "Ai cơ?"

"Chương Vận Nghi."