Editor: Sel
Thân thể Trần Khoát hơi khựng lại, cảm nhận lòng bàn tay cô áp sát vào mình, giọng nói và hơi thở lướt ngang tai, nhịp tim đang bình ổn liền đập nhanh hơn, nhưng không phải vì bị dọa, mà là vì căng thẳng.
Chờ cô buông tay ra, anh mới xoay người lại, hai người chẳng nói gì, chỉ nhìn nhau cười. Chỗ họ đứng như lan tỏa một tầng không khí trong trẻo, ngòn ngọt, khiến người ta phải ngoái đầu lưu luyến.
"Đói chưa?"
Anh vừa mở miệng liền đánh trúng điểm buồn cười của cô. Chương Vận Nghi bật cười khúc khích, giơ điện thoại trong tay lên cho anh xem: "Cậu nhìn đi, giờ mới mấy giờ chứ, chẳng phải tớ nói ăn sáng chưa lâu à?"
Chưa tới mười giờ sáng đã hỏi người ta có đói không, ngốc thật đó!
"Không đói thì tốt."
Trần Khoát hơi nghiêng người, hỏi ý cô: "Vậy bọn mình bắt tàu điện luôn nhé? Tìm chỗ nào yên tĩnh chút để ôn bài?"
Chương Vận Nghi gật đầu ngay: "Ừa, đi thôi!"
Nam nữ sinh trẻ tuổi sóng vai bước vào cửa ga tàu điện, nhanh chóng hòa vào dòng người rồi biến mất khỏi tầm mắt. Trước quầy báo, bác sĩ Trần cuối cùng cũng hoàn hồn. Do dự vài giây, ông vội vàng xách theo tờ báo chuẩn bị đuổi theo, nào ngờ lại bị ông chủ quầy thò đầu ra gọi giật: "Ê ê ê, anh kia, chưa trả tiền kìa!"
Ông Trần lập tức khựng chân, bối rối đẩy lại gọng kính, moi ví từ túi quần, rút ra mười đồng đưa cho chủ quầy.
Chỉ một chút ngắt quãng thôi mà giờ đuổi cũng không kịp nữa rồi. Ông nhận lại tiền thối, bước về xe trong tâm trạng nặng nề. Ngồi vào ghế lái, vẫn còn ngơ ngác chưa hoàn hồn, thậm chí chẳng phân biệt nổi rốt cuộc là đi net chơi game nghiêm trọng hơn, hay là hẹn hò với con gái lại càng nghiêm trọng hơn.
Tại sao lại yêu đương rồi? Là từ khi nào chứ? Cái cô gái đó là ai? Là bạn học của nó à?
Ông lấy điện thoại ra, định gọi kể cho vợ nghe, lại ngập ngừng, giờ đang là giờ làm, chắc vợ cũng bận. Thế là lại ném điện thoại sang ghế phụ, lòng thấy mệt mỏi rã rời. Mới sáng ra mà đã bị sốc vậy, đến tim cũng thấy hơi quá tải.
Trên tàu điện ngầm, qua cửa kiểm soát, Trần Khoát và Chương Vận Nghi lần lượt quẹt thẻ vào, sau khi thì thầm bàn bạc, hai người quyết định không đến khu trung tâm ồn ào, mà sẽ đến một trung tâm thương mại cách vài trạm, vừa gần lại tiết kiệm thời gian, dù sao họ cũng không thể ở ngoài quá lâu.
Giờ này đã qua cao điểm đi làm, toa tàu trống khá nhiều, ghế còn dư vô số. Vừa ngồi xuống không bao lâu, điện thoại Trần Khoát đổ chuông. Chương Vận Nghi cúi đầu nhìn theo, thấy dòng chữ "Ba" hiện trên màn hình, tim bất giác đập lỡ một nhịp, vô thức liếc nhìn anh.
Anh thấp giọng trấn an: "Không sao đâu."
Sau đó ung dung nghe máy, giọng bình thản đến mức không thể bình thản hơn: "A lô."
Bác sĩ Trần vẫn ngồi trong xe, chưa rời đi, cởi nút áo sơ mi ở cổ để dễ thở hơn, hỏi: "Ba mới tan làm, con không có ở nhà, đi đâu rồi?"
"Con ra ngoài gặp Phí Thế Kiệt, chiều về."
Không ai làm con mà chưa từng nói dối với cha mẹ. Lúc đầu còn lúng túng, dần dà cũng thành thạo. Với Trần Khoát, vài câu như thế đã quá quen miệng.
Bác sĩ Trần im lặng vài giây: "Ừm, về sớm một chút, đừng lang thang ngoài đường đến tối muộn."
"Dạ, con biết rồi."
Cha con nhà họ vốn không gọi điện cho nhau nhiều, mỗi lần gọi cũng đều kết thúc trong vòng nửa phút. Lần này cũng vậy.
Cúp máy, Trần Khoát nghiêng đầu liếc nhìn cô, thấy cô cười tít cả mắt, lúc này mới kịp nhận ra mình vừa bịa chuyện ngay trước mặt cô, liền hơi ngượng ngùng giải thích: "Hồi trước Vương Tự Nhiên với bọn nó hay rủ tôi đi chơi game, phiền lắm."
"Thế thì cậu phải hẹn trước với Lão Phì để thống nhất lời khai đó nha."
Thật ra Chương Vận Nghi không hề để bụng chuyện anh dần bộc lộ con người thật trước mặt cô, vì điều đó rất đáng yêu.
"Không cần." Trần Khoát đáp chắc nịch. "Ba tôi sẽ không nghi ngờ, cũng sẽ không gọi điện xác nhận đâu."
Dù có gọi thì với phản ứng lanh lẹ của Lão Phì, chắc chắn không bị lộ.
"Cũng đúng." Chương Vận Nghi gật đầu đồng tình: "Mỗi lần tớ nói dối mẹ, mẹ tớ cũng chẳng bao giờ gọi kiểm tra lại với bạn tớ cả."
Trần Khoát nghe vậy hơi khựng lại, mỗi lần? Là bao nhiêu lần? Ra ngoài làm gì? Với ai? Có phải tên là Lý Gia Việt không?
Anh rất muốn hỏi cho rõ nhưng lại sợ mình lắm lời, sợ cô thấy phiền. Huống hồ mấy chuyện này đúng là khó mở miệng hỏi. Đành làm như không quan tâm, khẽ "ừ" một tiếng.
—
Trung tâm thương mại họ đến gần nhà cô, không cần chuyển tuyến, chỉ đi năm trạm là tới. Giờ này người đi tàu không nhiều, trong mall cũng thưa thớt. Đi một vòng, quán dự tính ban đầu vẫn chưa mở cửa, nên hai người đành chuyển hướng sang một tiệm cà phê.
Vừa đẩy cửa kính bước vào, thấy trong tiệm có hai ba người đang dùng laptop làm việc, Trần Khoát không muốn gây ồn, theo phản xạ hạ giọng hỏi: "Cậu có muốn uống cà phê không?"
Chương Vận Nghi gật đầu lia lịa. Cô tuyệt đối sẽ không nói cho anh biết là sáng nay cô dậy từ năm rưỡi. Nếu không uống cà phê, chắc chưa tới trưa đã gục mất: "Uống chứ!"
"Ừ, cậu ngồi trước đi, tôi đi gọi đồ. Ngoài Americano đá ra, có muốn ăn gì không? Bánh ngọt chẳng hạn?"
"Thôi, no lắm rồi."
—
Hai người điều chỉnh lại tốc độ ôn tập, chủ yếu là anh phối hợp với cô. Họ chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, mỗi người đeo một bên tai nghe, chuyên tâm luyện nghe.
Thời gian buổi sáng trôi rất nhanh. Khi ly Americano cạn đáy, Chương Vận Nghi cũng bắt đầu thấy đói. Cô cất tài liệu vào balo, rồi cùng Trần Khoát đi ăn trưa. Cả hai đều hiểu rõ mấy món nặng đô như lẩu, nướng thì để sau thi hãy ăn, còn bây giờ thì cứ nhẹ bụng, lành mạnh là trên hết.
Quán này yên tĩnh, menu phong phú, có đủ món ăn lẫn đồ uống, tráng miệng.
Đột nhiên điện thoại Chương Vận Nghi vang lên, là mẹ cô gọi đến. Cô liền ra dấu "suỵt" với Trần Khoát, rồi mấp máy môi nói nhỏ: "Mẹ tớ."
Anh lập tức đặt thìa xuống, ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học bị gọi phụ huynh, cũng không ăn nữa.
Chương Vận Nghi bắt máy, chưa đợi mẹ hỏi gì đã tự giác báo cáo trước: "Mẹ ơi, con đang ăn trưa nè. Vâng, ở nhà hơi bí nên ra ngoài một chút. Dạ đúng rồi, con đi một mình. Biết mà~ Ăn xong con về liền. Chiều muốn ăn gì hả? Để con nghĩ coi... Hay là mẹ làm sườn kho đi, món tủ của mẹ ấy, con không kén đâu, hihi~"
Cúp máy xong, cô đắc ý quay sang chia sẻ kinh nghiệm: "Lúc nãy tớ định nói cậu rồi, cậu không nên dùng Lão Phì làm lý do đâu, dễ lộ lắm. Cậu nghĩ đi, sắp thi rồi mà còn hẹn Lão Phì, chẳng khác nào nói với ba cậu là đi chơi game. Ba cậu mà chẳng lo sốt vó à?"
Trần Khoát trầm ngâm: "Vậy... tôi nên nói gì?"
"Thì nói..." Cô cũng thấy khó, bèn hỏi ngược lại: "Trừ chơi bóng rổ với game ra, cậu còn thích làm gì nữa không?"
Trần Khoát im lặng nhìn cô một cái, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nhưng câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.
Việc hôm nay anh rời nhà, tất nhiên cũng là làm điều mình thích. Không phải thế, chẳng lẽ là đi làm từ thiện?
Chương Vận Nghi hiểu ra, vội vàng bưng ly trà trái cây lên làm nguội bớt cái cảm giác tê tê ngọt ngào nơi đầu tim, nếu không cô sợ mình sẽ bật cười thành tiếng.
Trần Khoát ngước mắt nhìn cô cười khẽ, rồi quét sạch cơm trong đĩa.
No nê rồi, anh gọi phục vụ đến dọn bàn, Chương Vận Nghi nhận lấy xấp đề thi thật mà anh chuẩn bị cho cô, hít sâu một hơi, bắt đầu đọc đề. Nhưng được một lúc thì cô bắt đầu mất tập trung.
Bởi vì bàn phía sau cô có hai chị gái đang buôn chuyện, mà lại toàn mấy chuyện drama nhức não hấp dẫn ghê gớm.
Trần Khoát cố tình nhấn mạnh tiếng bấm bút, coi như nhắc khéo: tập trung vào bài đi nha.
Thế mà cô vẫn chẳng có phản ứng gì. Thậm chí còn nghiêng người về sau một chút, kiểu như chỉ thiếu nước kéo ghế qua đó ngồi tám chung.
Anh thử nhấn thêm mấy lần nữa nhưng vẫn không ăn thua. Trải qua cả một học kỳ tiếp xúc gần gũi, anh đã hiểu cô hơn xưa nhiều. Cô rất thông minh, chỉ cần nhắc nhẹ là hiểu, nhưng đồng thời cũng rất dễ bị xao nhãng. Mà anh cũng không nỡ trách móc, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng dậy, vòng qua ngồi cạnh cô, giơ tay lên lắc lắc trước mắt cô: "Đổi chỗ với tôi."
Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu nhìn anh, "...Ờ."
Hai cô gái ngồi sau bàn cũng im lặng, nhìn cặp đôi học sinh trước mặt, chắc cũng đoán được phần nào câu chuyện, không nhịn được mà bật cười khúc khích.
Chương Vận Nghi lúng túng nhặt vội đề thi và bút, xị mặt đổi chỗ với anh.
Nhờ có anh nhắc nhở, cô uống liền mấy ngụm đồ lạnh, vỗ nhẹ hai má, quyết tâm đóng chặt "tai nghe não tê", dốc tâm sức làm bài. Chẳng mấy chốc, cô đã chìm vào biển đề, chẳng còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào trong tiệm cà phê nữa.
Trần Khoát cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh rất hiểu lực học của cô, có thể ước lượng tương đối chính xác thời gian cô cần để hoàn thành đề này. Anh nhét tai nghe vào, mắt hơi mỏi vì đêm qua ngủ muộn, sáng nay lại dậy sớm. Quán này nằm trong trung tâm thương mại, không thể nhìn thấy trời xanh, anh đành khoanh tay tựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chương Vận Nghi làm bài tới một đoạn thì bí ý. Cô ngẩn người suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn sang đối diện, chợt sững lại vì thấy Trần Khoát đang co mình trong chiếc ghế đệm ngủ say. Rất yên tĩnh. Chân dài nên cuộn lại hơi gò bó.
Cô chống cằm nhìn anh một lúc, rồi dời mắt, cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, kéo dây kéo balo, lôi ra một chiếc áo len dệt màu hồng nhạt. Tay chân nhẹ như mèo, đến khi đầu gối vô ý chạm vào bàn cũng khiến cô tim đập dồn dập, chỉ sợ làm anh tỉnh giấc.
Cô vòng qua bàn, nhẹ nhàng cúi người, cẩn thận phủ chiếc áo lên người anh.
Đầu tháng sáu, trung tâm thương mại và cả tiệm cà phê đều bật điều hòa. Ngủ mà bị lạnh thì đúng là không đáng! Giai đoạn này, bị cảm cúm là chết dở!
Cô xoay người định quay lại chỗ ngồi. Sau lưng, khóe môi Trần Khoát khẽ cong lên rồi lại nhanh chóng thu về, hoàn toàn bất động như tượng, kiên trì giữ nguyên tư thế để chờ cô đánh thức.
—
Chưa đến bốn giờ chiều, Trần Khoát phơi phới bước vào nhà. Đổi dép ở cửa, vừa đi vào phòng khách đã bất ngờ thấy ba mình vẫn mặc đồ ngủ nằm trên sofa. Anh tiện miệng chào một tiếng, miệng khô muốn chết, mở tủ lạnh lấy chai nước đá, vừa uống được hai ngụm thì sau lưng vang lên một giọng nói: "Đói chưa?"
"Không đói, con ăn ngoài rồi."
Trần Khoát tựa vào tủ lạnh, ừng ực uống nước. Trong đầu vẫn hiện rõ cảnh chia tay lúc nãy.
Cô xuống xe trước, đi được mấy bước rồi ngoái đầu lại, tay đưa lên tai làm động tác gọi điện.
"Bữa tối muốn ăn gì? Ăn ngoài hay ăn ở nhà?" Dáng vẻ ngẩn ngơ của con trai, ông bố nhìn thấy hết. Trong lòng ngổn ngang trăm mối nhưng vẫn giả vờ như không có gì, nhẹ giọng hỏi han. Dù biết rõ chắc gì thằng nhỏ nghe lọt được mấy chữ.
Trần Khoát vặn nắp chai, "Sao cũng được."
Anh tiện tay đặt chai nước lên mép bàn, vòng qua người ba, định vào nhà vệ sinh rửa mặt tỉnh táo lại. Còn sớm, anh muốn tranh thủ làm thêm mấy đề.
Bác sĩ Trần theo sát phía sau, đứng chắn ngay trước cửa nhà vệ sinh, như một bức tường:"Sắp thi rồi, tốt nhất vẫn nên ở nhà. Thi xong rồi hẵng đi tìm Tiểu Phí, lỡ đâu người lớn bên nhà người ta cũng có ý kiến."
Trần Khoát cầm khăn lau mặt: "Con biết rồi."
Biết thật hay biết giả?
Bác sĩ Trần cũng không rõ thái độ của con mình ra sao, nhưng ông cũng không thể túc trực 24/7 ở nhà mà canh. Im lặng một lúc, ông lại hỏi: "Tiền con còn đủ không?"
Đủ.
Trần Khoát vừa định trả lời thì bỗng nghĩ lại, sắp thi xong rồi, chắc chắn sau đó ngày nào cũng sẽ ra ngoài chơi. Lời đến miệng, anh lập tức đổi giọng rất lanh lẹ. Dù sao ba hỏi trước, đâu phải mình xin xỏ.
"Không đủ."
"Được." Bác sĩ Trần gật đầu, nét mặt phức tạp: "Lát nữa ba đưa thêm."
Lúc Trần Khoát xoay người định ra ngoài, bác sĩ Trần mới có cơ hội quan sát kỹ con trai mình.
Đứa nhỏ ngày nào còn cao tới thắt lưng ông, giờ đã cao hơn cả ông rồi. Vừa rồi mới sinh nhật mười tám. Đúng là đã thành người lớn.
—
Hôm nay Nhâm Tuệ tan làm đúng giờ. Trên đường về bà mở nhạc trong xe, vừa chạy vừa vui vẻ nghêu ngao hát theo. Xe còn chưa đỗ hẳn thì một tiếng còi xe chói tai vang lên, bà hạ kính xe xuống nhìn ra ngoài, chồng mình đang ngồi trong chiếc xe riêng.
Một tia khó hiểu lướt qua trong lòng.
Vài phút sau, bà xách túi lên xe, ngồi vào ghế phụ, tò mò hỏi: "Sao thế?"
"Có chuyện anh muốn nói với em... nhưng em đừng giật mình." Bác sĩ Trần đẩy gọng kính trên sống mũi, hạ giọng, "Chuyện bình thường thôi, đừng làm to chuyện, mình phải nhìn nhận bằng tâm thế bình tĩnh."
"Nói đi."
"Con trai em yêu rồi. Anh tận mắt thấy, không thể nhầm được." Ông nói bằng vẻ mặt căng thẳng nghiêm túc, không rõ là nói cho vợ nghe, hay là đang tự nhắc bản thân: "Nó mười tám tuổi rồi, cũng là bình thường, chắc không sao đâu. Anh thấy thành tích ba lần thi thử cũng ổn, không tụt điểm... Nhưng cũng không tiện hỏi nó, sợ nó thấy bị ép. Cũng sắp thi rồi mà, haiz..."
Luyên thuyên một tràng dài xong, ông phát hiện bên cạnh chẳng có tiếng đáp lại, liền quay đầu nhìn vợ: "Sao em không nói gì hết?"
Nhâm Tuệ nghiêng người, rút khăn giấy lau mồ hôi trên sống mũi, bình thản nói: "Nói gì? Nó tự biết đi cắt tóc, không còn phải nhắc. Không thích ăn hoa quả nhưng mỗi chủ nhật là dọn nửa tủ lạnh hết dâu tây với nho. Đồ ăn vặt cũng thế. Ra ngoài thì gội đầu, giày thể thao thì chà đi chà lại... Mọi thứ đều rõ rành rành ra đấy."
Bác sĩ Trần: "???"