Editor: Sel
Lúc nhận được tin nhắn của Trần Khoát, Chương Vận Nghi đang bị mẹ ép ngồi xem TV trên sofa để "thả lỏng đầu óc".
Tiếng máy hút mùi trong bếp át đi cuộc trò chuyện của ba mẹ, cô rướn cổ lén lút liếc về phía đó một cái, thấy không ai để ý thì mới yên tâm mở khóa màn hình, nhắn lại cho anh: 【Tối nay tớ ăn ở nhà nè, còn cậu thì sao?】
Trần Khoát theo ba mẹ bước ra khỏi thang máy, cố nén lại cơn ngứa tay muốn mở điện thoại. Anh nhanh chóng mở cửa xe, ngồi vào ghế sau, một tay cầm điện thoại, tay kia theo bản năng che nhẹ màn hình. Mấy hành động nhỏ này anh không cố ý, nhưng tất cả đều lọt vào mắt ba đang ngồi trước vô-lăng.
"Muốn ăn gì không?" Sau khi khởi động xe, bác sĩ Trần cũng không vội chạy, dịu giọng hỏi.
Bình thường mấy chuyện ăn gì Trần Khoát đều không tham gia bàn luận.
Đối với anh, có cơm có thịt là được, ăn gì cũng chẳng quan trọng.
"Đừng đi xa quá." Nhâm Tuệ ngồi ghế phụ vừa lướt điện thoại vừa nói, "Ăn xong em với con đi bộ tiêu hóa, anh lái xe đến ca trực cũng tiện. Hay ghé cái nhà hàng mới mở hôm trước, anh cũng khen đầu bếp nấu thịt kho ngon mà."
"Ừ, cũng được."
Hồi Trần Khoát còn ở nội trú, vợ chồng họ đã sớm chán ngán cơm bệnh viện, thường xuyên ra ngoài đổi vị. Nhà hàng Nhâm Tuệ nhắc đến anh cũng biết rõ, khỏi cần dẫn đường, vài phút là tới nơi.
Cả cuộc hội thoại đó, không một chữ nào lọt vào tai Trần Khoát.
Khóe môi anh cong cong khi trả lời tin nhắn: 【Tôi đi ăn với ba mẹ, trưa mai cậu cũng gọi đồ ăn luôn à?】
Chương Vận Nghi đã sớm phát hiện một điều, hình như lớp trưởng hơi bị dính người. Nhưng cô cũng rất thích ở cạnh anh, đến nỗi mấy lần hẹn với chị Giai còn huỷ luôn.
Chỉ là thời điểm này thì đặc biệt quá, anh còn trốn nhà ra gặp cô nữa, ba mẹ anh có thể không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ lo.
Mùi thịt kho từ bếp lan đến tận phòng khách, cô hít hít vài cái rồi cúi đầu gõ: 【Mẹ tớ cực kỳ ghét tớ gọi đồ ăn ngoài, mai chắc tớ phải đạp xe qua nhà bà nội ăn cơm.】
Gửi đi rồi, cô lại trêu anh thêm một câu: 【Cậu cũng đừng đi tìm Phí Thế Kiệt nữa nha, ba mẹ cậu sẽ lo lắng đó.】
Trần Khoát nắm chặt điện thoại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ để giấu đi nụ cười.
Nhà hàng khá gần, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Anh xuống xe, đi theo sau ba mẹ, được nhân viên phục vụ dẫn vào bàn ngồi. Như thường lệ, ngoài một đĩa rau xanh không thể thiếu, ba người mỗi người gọi thêm một món thịt mình thích.
Trần Khoát gắp một miếng thịt kho tàu, nhai kỹ thưởng thức.
Anh thấy bình thường thôi, vị hơi ngọt, nhưng cô chắc sẽ thích. Thế là anh liếc quanh, âm thầm ghi nhớ tên quán và địa chỉ, định sau kỳ thi sẽ dẫn cô đến ăn thử.
Ăn xong, bác sĩ Trần cầm hoá đơn ra quầy tính tiền, Nhâm Tuệ gọi theo một tiếng: "Nhớ hỏi họ có đang có khuyến mãi khai trương không, chắc có phát voucher đấy."
Lát sau quay lại, quả nhiên tay ông cầm thêm ba tấm phiếu giảm giá. Theo thói quen, ông định đưa cho vợ.
Nhâm Tuệ chẳng để lộ gì, chỉ tiện tay cầm cốc nước lên uống, miệng bảo: "Đưa cho Tiểu Khoát đi."
Thấy con trai ngước mắt nhìn qua, bà mỉm cười: "Kỳ nghỉ sau thi dài lắm, mẹ với ba con cũng đâu có rảnh nấu cho con ba bữa mỗi ngày, tự túc đi ha."
Trần Khoát gật đầu nhận lấy, "Con biết mà."
Vừa hay, mấy cái phiếu này anh xài là hợp lý nhất rồi.
Bác sĩ Trần tay trống không, cười khan hai tiếng, lát nữa còn phải đến bệnh viện trực. Gia đình ba người chia tay nhau ở trước cửa nhà hàng.
Tầm chiều đầu tháng sáu, gió thổi nhẹ nhàng, không nóng không lạnh. Mẹ con hai người thong dong đi bộ hướng về phía nhà. Nhâm Tuệ vừa đi vừa liếc nhìn cậu con trai bên cạnh, trong lòng có rất nhiều lời muốn dặn, rằng phải trân trọng, phải chân thành. Nhưng rồi lại nghĩ mấy điều đó chắc con mình cũng hiểu rồi.
Giáo dục đâu phải ngày một ngày hai, mà là tích lũy suốt hơn chục năm qua từ từng việc nhỏ.
Thôi thì chờ đến khi con muốn tâm sự, bà sẽ ngồi nghe.
Trần Khoát nhìn một người đi xe đạp lướt qua, đột nhiên thất thần. Hình như cô lúc nào cũng đạp xe đến nhà bà.
Không biết mình có nên mua một chiếc không?
-
Chương Vận Nghi tắm rửa xong là trốn ngay về phòng.
Ba mẹ thật đáng sợ! Hồi trước thì mong cô chết dí trên bàn học, bây giờ lại đổi thái độ, ép cô xem TV thư giãn. Nhưng cô thật sự chẳng có tâm trạng xem gì, thà ngồi giải thêm đề còn hơn.
Đúng mười giờ tối, Doãn Văn Đan gõ cửa nhắc nhở:"Ngủ sớm đi, không là mẹ vô nằm với con đó!"
"Dạaaaaa, ngay đây!"
Chương Vận Nghi biết tính mẹ mình đã nói là làm. Cô nhanh chóng dọn đề thi, tháo dây buộc tóc, thoả mãn ngả người xuống giường. Chỉ để lại chiếc đèn ngủ nhỏ ở đầu giường, ánh sáng mờ mờ dịu dịu.
Cô chưa buồn ngủ lắm, nằm tựa vào gối lướt tin nhắn. Trong khung chat với anh, vẫn dừng ở dòng cuối cùng anh nhắn một chữ "Ừm".
Bây giờ anh đang làm gì nhỉ?
Trần Khoát nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm vào chiếc điều hoà đang chạy. Anh lật người, mắt dừng lại ở món đồ chơi nhỏ đặt trên tủ đầu giường, là quà cô tặng hôm hai người đi ăn burger ở McDonald's.
Ngay lúc đó, điện thoại bên gối bỗng rung lên.
Anh bật dậy vồ lấy điện thoại, mở khoá màn hình.
Phí Thế Kiệt: 【Cái file cậu soạn cho tôi mấy bài mẫu essay tiếng Anh đâu rồi? Tôi kiếm không thấy, gửi lại với.】
Là... Lão Phì?
Trần Khoát rất muốn trợn mắt:【Cút】
Tuy trả lời như thế, nhưng anh vẫn đứng dậy bật máy tính. Trong lúc chờ khởi động, điện thoại trên giường lại rung thêm mấy lần. Anh chẳng buồn liếc, lười phản ứng. Ngồi vào ghế, nhập mật khẩu, ánh sáng màn hình chiếu lên mặt anh, rõ ràng là bực bội thấy rõ.
Tầm mười phút sau anh mới quay lại giường, tiện tay bật sáng màn hình. Vốn dĩ định bấm gọi cho Lão Phí, nhưng lại sững người, là cô nhắn đến hai tin.
【Đang làm gì đó?】
【Ngủ rồi à? Vậy ngủ ngon nha.】
Anh lập tức trả lời:【Tôi chưa ngủ, hồi nãy Lão Phì kiếm tôi có việc, tôi phải mở máy tính. Giờ xong rồi, chưa ngủ đâu.】
Bên kia, Chương Vận Nghi đã để điện thoại về chế độ im lặng từ trước khi ngủ, thậm chí còn bắt đầu lơ mơ. Bất ngờ màn hình sáng lên, ánh sáng mờ mờ chiếu sáng cả căn phòng tối om.
Cô mở mắt, với tay lấy điện thoại.
Xong rồi! Kế hoạch ngủ sớm tiêu tan!
Cằm tựa lên gối mềm, mặt thì toàn là cười lén, tay lại tiếp tục nhắn:
【Vậy bao giờ cậu mới ngủ?】
【Cậu ngủ rồi tôi mới ngủ.】
Nhìn thấy dòng đó, Chương Vận Nghi bật người dậy như cá chép vượt vũ môn, suýt nữa thì hét lên vài tiếng "a a a", nhưng lại sợ bị mẹ bắt gặp, chỉ có thể cố nhịn, ôm gối đập lấy đập để để xả bớt cái cảm giác vui đến phát điên.
Sau khi "xả stress", cô mới cao quý lạnh lùng đáp lại một chữ:【Ừ.】
-
Sáng sớm ngày 7.
Tiếng chuông báo thức vừa vang lên một nhịp, Chương Vận Nghi đã mở mắt. Đã quá quen với âm thanh này rồi. Nhưng lần này cô không tắt ngay mà ngồi bật dậy, ánh nắng xuyên qua rèm chiếu loang loáng xuống sàn nhà.
Cô hít sâu mấy hơi.
Chỉ là thi đại học thôi mà!
Có gì phải sợ!
Cô cầm lấy điện thoại, tắt chuông báo thức. Ngay giây tiếp theo, chuông điện thoại reo lên, là cuộc gọi của Trần Khoát.
Hai nhà chỉ cách nhau hai trạm tàu điện, lần này cũng được phân về cùng một điểm thi, chỉ khác phòng. Nhưng vì số lượng thí sinh quá đông, thi xong cũng không được nán lại cổng trường, mấy ngày tới chắc chắn không thể gặp nhau.
Cô nhấn nút nhận cuộc gọi, đầu bên kia vang lên giọng anh, có chút khàn khàn đặc trưng của người mới ngủ dậy: "Chào buổi sáng."
Cô không nhịn được bật cười khe khẽ: "Chào buổi sáng!"
Trong hơn hai trăm ngày qua, bọn họ đã nói với nhau "chào buổi sáng" không biết bao nhiêu lần. Hôm nay là ngày quan trọng như vậy, tất nhiên cũng không thể bỏ qua.
Cuộc gọi rất ngắn. Anh không nói câu nào kiểu như "cố lên" hay "thi tốt nhé", vì anh biết cô không cần. Trước khi dập máy, anh nghe thấy cô nhẹ nhàng, rất nghiêm túc nói một câu "cảm ơn cậu".
Anh bật cười, cảm ơn gì chứ, đáng lẽ nên như vậy mà.
—
Trong hai ngày thi đại học, toàn bộ tuyến đường quanh các điểm thi đều bị phong tỏa, cấm xe cộ bấm còi hay chạy vào.
Doãn Văn Đan và Chương Chí Khoan đều đã xin nghỉ phép, toàn tâm toàn ý ở bên con gái. Đúng như Chương Vận Nghi đã đoán, sĩ tử ở Giang Châu quá đông, đến mức cô không gặp được mấy người quen, càng đừng nói đến việc tìm thấy Trần Khoát giữa biển người tấp nập.
Mở đề Văn ra, việc đầu tiên cô làm là nhìn đề bài nghị luận xã hội.
Con người đôi khi sẽ nghi ngờ chính ký ức của mình. Lúc đầu cô còn rất chắc chắn, sau lại không kìm được mà hoang mang, có khi nào nhớ nhầm không? Nhớ đời trước, mỗi mùa thi đại học là weibo lại náo nhiệt hẳn lên, cô cũng từng nhiệt tình hóng hớt. Bây giờ xác nhận lại không sai đề, cô mím môi cười, lặng lẽ giấu hết vinh quang về cho riêng mình.
Văn hào đã đến!
Không chần chừ thêm nữa, cô trịnh trọng viết ba chữ "Chương Vận Nghi" lên bài thi, sau đó dốc lòng làm bài.
Có lẽ vì tâm trạng phấn khởi đặc biệt, cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng hôm nay mình làm bài rất "bay", gần như không gặp câu nào làm khó được mình. Những buổi sáng mưa gió hay nắng gắt từng đứng ở sân trường lớn tiếng học bài rốt cuộc cũng có được thành quả, chính là ngay giờ phút này, ngay dưới nét bút của cô.
Hai môn Văn và Toán, cô đều phát huy đúng năng lực vốn có, đọc kỹ đề ba lần, làm bài cực kỳ cẩn thận. Thi xong hai môn, lúc xuống xe, cả người cô như cá khô thiếu nước, mệt rũ rượi. Chương Chí Khoan thấy xót ruột, vội vàng xuống xe, cúi người ngồi xổm bên cạnh: "Con gái, đừng động đậy, ba cõng con lên!"
Chương Vận Nghi nhìn bờ vai rộng lớn quen thuộc của ba, bao nhiêu mệt mỏi lập tức tan biến sạch, vui vẻ đến không chịu được: "Gì mà nghiêm trọng dữ vậy ba!"
Cô không để ba cõng, nhưng sau khi xuống xe thì tay trái khoác ba, tay phải khoác mẹ: "Vậy là được rồi!"
—
Ăn một bữa cơm tối thỏa thuê xong, cô như sống lại, bắt đầu nghĩ đến chuyện khác...
Trong chuỗi tin nhắn qua lại với Trần Khoát, cả hai tâm linh tương thông đến độ chỉ cần vài câu là đã nghĩ ra được lý do hợp lý để xuống tầng gọi điện thoại, hơn nữa còn không quên chia sẻ bí quyết với nhau.
Cô nhét điện thoại vào túi quần bò, làm ra vẻ thản nhiên đi ra khỏi phòng, tay xách túi rác, còn cố tình gọi to: "Mẹ ơi, con đi đổ rác nha!"
Chương Chí Khoan lập tức như mũi tên rời cung phóng ra từ trong bếp, tay còn ướt nước, lau qua loa lên quần rồi giật phắt túi rác trong tay cô: "Con khỏi, ba với mẹ đang định ra ngoài mua chút trái cây, tiện thể đổ luôn. Con thi cả ngày mệt lắm rồi, ở nhà nghỉ ngơi đi!"
Nói xong quay đầu gọi to: "Bà xã ơi!"
Doãn Văn Đan cũng cuống cuồng tháo tạp dề: "Ra ngay đây~!"
Chương Vận Nghi dở khóc dở cười, đổ cái bịch rác thôi mà, mệt nỗi gì chứ?
Mà thôi, cái đãi ngộ cấp cao thế này, cả đời chắc chỉ có mấy ngày này được hưởng. Qua hết đợt thi rồi, kiểu gì cũng "hiện nguyên hình", mấy việc đổ rác lại rơi hết vào đầu cô.
—
Trần Khoát từ nhà vệ sinh bước ra, ba mẹ mỗi người chiếm một đầu sofa đọc sách. Anh lặng lẽ bước tới bàn trà, liếc nhìn thùng rác, vừa được thay túi mới, anh hơi khựng vài giây rồi nhanh chóng trở lại vẻ mặt bình thường, cầm một quả táo trong đĩa lên tung tung vài cái rồi đi vào bếp. Nhìn túi rác hữu cơ đã được buộc kín, anh khẽ thở phào.
"Mẹ ơi, con đi đổ rác nha."
Nhâm Tuệ lật một trang sách, mặt không đổi sắc: "Ừ, đi đi."
Bác sĩ Trần hơi khựng, nâng tay xem đồng hồ, không nói gì.
Trần Khoát xách túi rác ra cửa thay giày, vèo một cái đã lủi mất. Bác sĩ Trần giả vờ đi rửa táo, thấy con trai mang dép lê thì hài lòng cười cười, nhưng lại không chắc chắn lắm, bèn ghé sát vợ mình hỏi nhỏ:
"Nó mang dép... chắc không phải là đi... ừm?"
Nhâm Tuệ không buồn ngẩng đầu: "Tất nhiên không phải."
Con trai mình là người thế nào, bà chẳng lẽ không rõ? Không gội đầu, mặc đồ ở nhà, mang dép lê, làm sao mà có chuyện ăn mặc kiểu đó đi gặp bạn gái được?
"Anh phải xem thử." Bác sĩ Trần bước ra ban công, cố tìm bóng con trai dưới lầu. Không biết từ lúc nào, Nhâm Tuệ cũng đặt sách xuống, đứng bên cạnh ông.
Dưới sân, Trần Khoát vừa ném túi rác xong liền đứng nép vào một góc, một tay đút túi, tay còn lại cầm điện thoại, giọng điệu thoải mái nói chuyện. Ánh chiều tà phủ lên người anh, trông vừa ngại ngùng lại vừa dịu dàng.
Dù đứng xa đến đâu, ba mẹ cũng cảm nhận được rõ ràng cái kiểu vui vẻ ấy rõ rành rành.
—
Doãn Văn Đan và Chương Chí Khoan mua trái cây xong, dắt nhau về nhà chậm như sên bò.
"Anh nói xem, lần này con bé với thằng nhóc kia có bền hơn chút không?"
"Biết chết liền! Nó ngày nào cũng có chuyện để lo, không cho người ta yên nổi!"
Hai vợ chồng vừa cằn nhằn vừa bật cười, tiếp tục đi về nhà hầu con nợ nhỏ của họ. Không biết con bé với cậu bạn trai gọi điện xong chưa nữa.