Trở Về Trước Khi Bị Phản Bội

Chương 1



Tôi mang thai. Còn chưa kịp nói cho Bùi Xuyên biết thì tai nạn ập đến.

Chiếc xe tải mất lái lao thẳng tới.

Một xác hai mạng.

Khi mở mắt ra, tôi đã quay về năm năm trước.

Trước mặt tôi là cảnh tượng quen thuộc mà xa lạ—Bùi Xuyên cúi đầu hôn một cô gái.

Nụ hôn dịu dàng, nâng niu, đầy trân trọng. Khác hoàn toàn với ánh mắt hờ hững anh dành cho tôi.

Chỉ một khoảnh khắc thôi, mọi thứ đã rõ ràng như ban ngày.

1

Tờ giấy kết quả khám thai trong tay bị tôi nắm đến nhăn nhúm.

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, cảm thấy vừa mừng vừa khó tin.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, tôi lập tức gọi cho Bùi Xuyên.

Điện thoại bên kia cứ đổ chuông mãi nhưng không có ai bắt máy.

[Đang họp, có gì tan làm hẵng liên hệ.]

Sau khi dứt khoát từ chối cuộc gọi, anh gửi kèm một tin nhắn.

Anh lúc nào cũng công tư phân minh, lúc nào cũng lạnh nhạt xa cách.

Như thể một gáo nước lạnh xối xuống, tôi bỗng dưng bừng tỉnh.

Tôi nắm chặt điện thoại, đắn đo nên nhắn tin thế nào.

Cửa sổ chat đầy những dòng tôi gõ xong rồi lại xóa.

Ban đầu tôi muốn dùng giọng điệu thân thiết để báo tin cho anh nhưng lại sợ nhận về câu trả lời hững hờ, để rồi khiến bản thân khó xử.

Sau nhiều lần do dự, cuối cùng tôi tắt màn hình.

Bất chợt, một tia sáng trắng lóe lên từ phía sau tôi.

Tôi gần như không kịp suy nghĩ.

Đến khi tôi kịp phản ứng, trời đất đã đảo lộn.

Cả thế giới chợt như chuyển sang chế độ quay chậm.

Tôi nghe thấy tiếng người huyên náo đằng xa.

Nghe thấy tiếng lá cây xào xạc.

Nghe thấy tiếng kính vỡ loảng xoảng.

Cuối cùng, tôi nghe thấy thân thể chính mình nặng nề rơi xuống mặt đất.

Dưới người tôi, máu lan ra.

Chiếc váy trắng bị nhuộm thành màu đỏ tươi.

Lục phủ ngũ tạng đều đang quặn đau.

Tôi cắn răng chịu đựng cơn đau, ánh mắt khó nhọc di chuyển về phía chiếc điện thoại vỡ nát.

Trên màn hình vẫn còn tin nhắn mới chưa kịp mở.

Tiếc rằng sức lực tôi cạn kiệt, còn chưa kịp vươn tay thì mắt đã khép lại.

Tiếng phanh xe, tiếng hét chói tai, tiếng người xôn xao…

Sau một thoáng ồn ào, thế giới bỗng rơi vào tĩnh lặng.

2

Tôi từng nghĩ mình thật sự sẽ chết.

Cho đến khi tôi bình an vô sự mở mắt ra, cơ thể chẳng còn chút cảm giác đau đớn hay bất kỳ vết thương nào.

Cứ như đèn xe chói lòa, cơn đau xé rách tứ chi chỉ là cơn ác mộng.

Theo phản xạ, tôi đưa mắt xuống bụng.

“Thẩm Man, em đã đỡ hạ đường huyết chưa?”

Một gương mặt vừa quen vừa lạ chợt xông vào tầm nhìn của tôi.

Tôi sững sờ vài giây rồi mới nhận ra đó là thầy y tế của trường thời đại học.

Ngày tháng hiển thị trên màn hình điện thoại cho biết thời gian đã lùi lại 5 năm trước.

5 năm trước, tất cả còn chưa bắt đầu, thậm chí tôi còn chưa gặp Bùi Xuyên.