Trong hồi ức của anh, quãng thời gian đó không hề có tôi.
Anh cũng chưa từng kể cho tôi nghe về quá khứ của anh.
Nhưng tôi biết anh từng là nhân vật phong vân ở trường bên cạnh, là chàng trai khoa Tài chính, niềm kiêu hãnh của trời.
Trở lại 5 năm trước đồng nghĩa với mọi thứ quay lại điểm khởi đầu.
Vậy mà tôi còn chưa kịp cùng anh chào đón sinh mệnh mới.
Một nỗi xót xa dâng lên trong lòng tôi.
“Em cảm ơn, em ổn rồi ạ.”
Tôi ngẩng đầu, ra hiệu thầy đừng lo lắng rồi vội vã cầm điện thoại rời đi.
Tôi muốn biết, trong cuộc đời không có tôi, Bùi Xuyên rốt cuộc là người như thế nào.
Dọc đường đi, suy nghĩ tôi đảo lộn.
Năm xưa, Bùi Xuyên theo đuổi tôi rất vất vả, lý do lại vô cùng đơn giản: tình yêu sét đánh.
Anh thành công, được vạn người nâng niu.
Khi ấy, nhà tôi nghèo nên tôi phải làm nhiều việc cùng lúc.
Thân phận chúng tôi chênh lệch rất lớn, như người của hai thế giới khác nhau vậy.
Tôi thực sự không hiểu vì sao anh lại kiên trì với tôi đến vậy.
Anh bền bỉ đến mức gần như mỗi ngày đều đến quán ăn nơi tôi làm thêm đợi tôi tan ca, dàn xếp đủ kiểu “tình cờ gặp nhau” ở vô số nơi.
Dù lúc đầu vì tự ti nên tôi từ chối anh nhiều lần nhưng cuối cùng tôi vẫn bị sự bền bỉ ấy làm cho rung động.
Thế nhưng, tôi luôn cảm thấy giữa chúng tôi có một bức tường vô hình.
3
Bước chân tôi bỗng khựng lại.
Ánh nắng ban trưa đổ xuống làm tôi hơi hoa mắt.
Tôi đứng ngây người nhìn về phía trước.
Giữa đám đông, chàng trai với khí chất nổi bật kia chính là Bùi Xuyên.
Tôi đã quen thấy anh khoác bộ vest đen, tác phong sắc sảo.
Giờ đây, gương mặt trẻ măng với những đường nét non nớt kia thật xa lạ.
Anh mím chặt môi, cúi đầu nhìn cô gái đối diện, trông có vẻ căng thẳng đến mức không biết đặt tay chỗ nào.
Đứng cạnh anh là một cô gái mặc váy trắng.
Từ góc độ của tôi chỉ thấy được vóc người mảnh mai của cô ta chứ chưa nhìn rõ dung mạo.
Đột nhiên, Bùi Xuyên cúi xuống, hôn lên môi cô ta như chuồn chuồn lướt nước, má anh lập tức ửng đỏ.
Vừa trẻ con lại vừa kín đáo.
Tôi chưa từng thấy dáng vẻ ấy của anh.
Khi ở bên tôi, anh luôn bình thản, hờ hững, những nụ hôn hiếm hoi cũng là do tôi chủ động đòi.
Cổ họng tôi nghẹn lại, tôi hơi né sang một bên.
Giống như có thứ gì đó mắc kẹt trong lồng ngực, đến cả thở cũng thấy đau.
Tôi muốn bỏ đi nhưng dưới chân như dính chặt, không tài nào di chuyển nổi.
Cô gái kia xoay đầu lại.
Nụ cười lộ lúm đồng tiền sâu, dung mạo thanh tú, có đến tám phần giống tôi.
Tim tôi dần dần trĩu xuống.
Chúng tôi giống nhau như thế, tôi chẳng dám nghĩ sâu hơn.
Đau đớn nhất là trên đuôi mày cô ta có một nốt ruồi.
Tôi nhớ rất rõ, vào ngày cưới, Bùi Xuyên cũng từng chấm cho tôi một nốt ruồi ở chính vị trí ấy.
Tôi biết anh lâu như vậy, hiểu anh không phải kiểu người giỏi bày tỏ.