Mùa tốt nghiệp đến, tôi bận rộn làm luận văn, bận tìm chỗ thực tập, ký ức 5 năm sau giúp tôi lựa được một công ty có tiềm năng phát triển rất tốt.
Kỳ Nghiêm tìm giúp tôi một căn hộ khá ổn, vị trí thuận tiện, giá thuê cũng trong khả năng chi trả.
Dạo ấy tôi thường trông thấy bóng dáng Bùi Xuyên ở nhiều nơi.
Anh chỉ đứng cách tôi một quãng không xa, cả người như bị u ám bao trùm.
Trong lòng tôi chợt nảy sinh một suy đoán táo bạo và kỳ lạ.
Và rồi rất nhanh suy đoán ấy được chứng thực.
Ngày cuối cùng tôi dọn đồ, Bùi Xuyên rốt cuộc cũng tiến đến.
Anh cụp mắt, giọng hơi run run: “Thẩm Man.”
Tôi nghe tiếng gọi liền nhìn thẳng vào anh.
Anh gầy đi nhiều, gương mặt vốn góc cạnh giờ càng hốc hác.
“Em còn nhớ anh không?”
Tôi ngẫm vài giây: “Anh là bạn trai của Giang Kiều à?”
Anh làm như không nghe thấy, hàng mi khẽ run, đột nhiên im bặt.
Khi tôi định xoay người đi, anh bất ngờ nắm cổ tay tôi, giọng khẩn khoản: “Thẩm Man, chúng ta có thể bắt đầu lại không?”
Anh cũng quay về từ 5 năm sau.
Khi nhận ra điều này, tôi hất tay anh ra, lạnh nhạt nói: “Đừng nói bừa, tôi chẳng hiểu gì hết.”
“Thẩm Man, ta hãy làm lại từ đầu nhé. Nếu em không nhớ cũng không sao, vì ban đầu chúng ta vốn vậy. Sau này chúng ta đã kết hôn, nếu không có gì bất trắc thì hẳn đã có một đứa con dễ thương.”
Nói đến câu cuối, giọng anh dần yếu đi.
Người qua lại tấp nập, vài người tò mò ngó về phía chúng tôi.
Tôi bỗng thấy rất phiền: “Anh ngã hỏng đầu thật rồi à?”
“Em hãy thích anh thêm lần nữa đi. Trước đây em từng nói em sẽ không rời bỏ anh. Em còn nói em thích anh. Sao giờ chỉ mỗi mình anh nhớ chứ? Những lời ấy chính em nói với anh mà Thẩm Man.”
Tôi nhìn đồng hồ, không muốn dây dưa thêm nữa nên bèn quay lưng bỏ đi.
Phía sau lưng, anh vẫn thì thào gì đó nhưng giọng anh nhanh chóng bị gió cuốn mất.
Tôi không rõ lòng mình là tâm trạng gì.
Trước đây, khi tôi thốt ra những lời đó, trong mắt Bùi Xuyên hẳn chúng thật ngớ ngẩn.
Tình yêu tôi vụng về mà cuồng nhiệt.
12
Sau khi dọn đồ xong, tôi cũng xử lý nốt công việc còn lại ở trường.
Bầu trời âm u, mây đen dồn lại, mưa lất phất rơi.
Vừa xong buổi phỏng vấn, tôi trông thấy Bùi Xuyên đứng trong mưa.
Anh cầm ô, không rõ chờ bao lâu rồi, tóc tai rối bù.
Lúc vừa thấy tôi, đôi mắt ngập mệt mỏi của anh bỗng sáng lên: “Man Man.”
Anh như thể muốn tôi tiến vào khoảng không dưới ô của anh, để cùng anh sánh bước.
Tôi khựng lại, lạnh lùng nhìn anh.
Tiếng mưa dần to hơn, màn mưa mờ ảo làm tôi chẳng thấy rõ nét mặt anh.