Tâm trạng tôi rối bời, chỉ gõ hai chữ “Không sao” rồi gửi đi, sau đó nằm vật ra giường, ngủ một giấc không biết trời đất.
Mùa hè dài dằng dặc và oi ả cuối cùng cũng sắp qua.
Đợt về nhà nghỉ, tôi đến bệnh viện lấy kết quả khám cho bà nội.
Bà thường than đau tức ngực, lo lắng mình mắc bệnh gì nặng, còn khóc lóc nói e rằng không sống được bao lâu nữa.
Tôi thản nhiên nghe, chợt muốn nói với bà rằng đừng lo, vì đến tận 5 năm sau bà vẫn khỏe mạnh, thậm chí còn sống thọ hơn cả cháu gái.
Nhưng tôi không thể cất lời được.
Tuy tình thân của chúng tôi nhạt nhẽo nhưng bà vẫn từng có lúc yêu thương con cháu, chỉ là sau khi mọi người lớn lên, ít ai quay về, để rồi mỗi khi bị hàng xóm mỉa mai, bà lại gắt lên: “Mấy người biết cháu tôi hiếu thảo cỡ nào không!”
Vì sao chúng ta cứ cố chứng minh mình được yêu thương đến vậy.
Đi ngang dãy hành lang bệnh viện, tôi nghe trong phòng bệnh cuối hành lang vọng ra tiếng vỡ kính.
Rồi có tiếng con gái khóc òa lên chất vấn: “Bùi Xuyên, có phải anh ngã đập đầu nên hỏng luôn rồi không! Chúng ta bên nhau đã bao lâu, hơn nữa anh còn cầu hôn em, sao lại nói chia tay là chia luôn hả. Hay anh thích người khác rồi! Anh nói đi chứ! Giờ anh đến đáp lại cũng không thèm à?”
Cô ta gần như mất kiểm soát gào khóc nhưng không có tiếng trả lời.
Kế tiếp, Giang Kiều lao ra khỏi phòng bệnh, vành mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
Tôi thoáng ngạc nhiên.
Dù sao 5 năm sau, Bùi Xuyên vẫn yêu Giang Kiều đến mức tìm cả người thay thế.
Làm sao anh chịu chủ động chia tay được.
Tôi nắm chặt tờ kết quả kiểm tra, vội vàng bước nhanh tới.
“Thẩm Man.”
Giọng nói trầm khàn của Bùi Xuyên vọng lại từ phía sau.
Tôi gần như nghĩ mình nghe nhầm.
Vài giây sau, tôi quay đầu, trông thấy một dáng người quen thuộc nơi cuối hành lang dài dằng dặc.
Bùi Xuyên mặc đồ bệnh nhân, chân vẫn bó bột, tóc tai bù xù trông khá luộm thuộm.
Anh đứng đó, vẻ mặt như không thể tin nổi, trong mắt như có con sóng ngầm cuộn trào, cảm xúc mãnh liệt đến nỗi tưởng chừng cuốn phăng tôi.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang, phá tan bầu không khí im lặng.
Tôi thấy đôi môi anh mấp máy mấy lượt nhưng chẳng thốt ra lời.
Tôi quay người đi tiếp, mắt nhìn thẳng về phía cầu thang, vừa bắt máy của bà nội: “Cháu lấy kết quả rồi, các chỉ số đều ổn. Vâng, nếu bà muốn xem cháu sẽ chụp hình gửi bà sau.”
11
Chuyện Bùi Xuyên và Giang Kiều chia tay như một quả bom dội vào đám đông hiếu kỳ.
Bạn cùng phòng ký túc xá tôi cũng tiếc nuối: “Tiếc ghê, hai người đó rõ đẹp đôi.”
Nhưng tôi nhanh chóng chuyển ra ngoài ở.