Trở Về Trước Khi Bị Phản Bội

Chương 11



Chợt một bóng người cao lớn bước đến bên cạnh, phủ lên tôi một vệt râm.

Kỳ Nghiêm cau mày, hạ giọng nói: “Chẳng phải bảo em đợi anh bên trong à, sao lại đi ra đây rồi?”

Bàn tay anh ấy nắm lấy tay tôi, giọng trầm khàn đầy lo lắng: “Tay em lạnh quá.”

Bùi Xuyên tiến thêm mấy bước, ánh mắt dừng trên gương mặt Kỳ Nghiêm, sắc mặt anh liền trắng bệch.

Kỳ Nghiêm chỉ nhìn anh với vẻ thờ ơ, trông như đang khá vui vẻ.

Tôi giữ nguyên nụ cười lịch sự, hờ hững nói: “Xin anh đừng bám theo tôi nữa, như thế khiến tôi rất khó chịu.”

Anh siết cán ô chặt hơn, ngước lên nhìn tôi đang đứng trên bậc thềm, giọng hạ thấp xuống: “Thẩm Man, trước kia em rất thích anh. Chúng ta cứ như trước đi. Lần này anh sẽ không sai nữa đâu.”

Gương mặt tôi lạnh tanh, nụ cười xã giao biến mất: “Bùi Xuyên, anh biết dạo này người ta nói gì về tôi không? Họ bảo tôi không biết xấu hổ, dựa vào gương mặt giống Giang Kiều mà chen chân vào tình cảm của hai người. Họ còn nói tôi giả vờ đẩy đưa, cố tỏ ra lúc gần lúc xa, thích trêu đùa tình cảm để chứng tỏ bản thân. Anh không hiểu tôi đâu. Thật ra tôi là người rất sĩ diện. Không như anh, vốn được chú ý từ khi sinh ra, tôi ghét bị người ta bàn tán. Những lời đó khiến tôi vô cùng khó chịu nên xem như tôi xin anh, xin anh đừng quấy rầy tôi nữa. Không có anh thì tôi vẫn sống tốt.”

Tôi nói một tràng.

Anh dần bình tĩnh, cuối cùng khản giọng: “Xin lỗi.”

Kỳ Nghiêm khẽ kéo tay tôi: “Đi thôi.”

Bùi Xuyên mấp máy môi nhưng chẳng thành tiếng, anh lùi lại mấy bước, thân hình chìm trong màn mưa.

Đi được một lúc, tôi quay đầu nhìn, thấy anh đã quăng ô từ lúc nào, đứng sững trong mưa như bức tượng.

Sau đó, rất lâu anh không xuất hiện nữa.

Dù sao bây giờ tôi với anh chỉ là người xa lạ, chưa trải qua ngần ấy chuyện, anh không thể cưỡng ép thứ tình cảm này lên tôi.

13

Thời gian trôi chầm chậm.

Tôi nhận được một lời mời làm việc ưng ý, cuộc sống dần vào quỹ đạo.

Chẳng bao lâu sau, Giang Kiều kết hôn bên Mỹ.

Câu chuyện về cô ta và Bùi Xuyên cũng dần bị lãng quên.

Tốt nghiệp xong, Kỳ Nghiêm quyết định khởi nghiệp riêng, còn Bùi Xuyên hoàn toàn bặt vô âm tín.

Ban đầu, tôi sợ phụ tấm chân tình của Kỳ Nghiêm vì vẫn chưa hiểu rõ lòng mình.

Về sau, tôi mới nhận ra mình đã sớm quên hẳn Bùi Xuyên.

Kỳ Nghiêm dịu dàng và kiên nhẫn, luôn ghi nhớ sở thích của tôi.

Hai chúng tôi chẳng cần tốn nhiều thời gian để hòa hợp mà vẫn rất êm ấm bên nhau.

Tôi thèm ăn vặt nhưng không ăn được cay, mỗi lần mua đồ khuya, anh ấy đều dặn quầy không bỏ ớt.

Ngày đèn đỏ tôi thường đau bụng, anh ấy luôn chu đáo chuẩn bị sẵn ibuprofen và nước đường đỏ.

Bề ngoài anh ấy lạnh lùng nhưng vẫn chịu ngồi cùng tôi trên ghế sô pha xem phim Hàn.

Thỉnh thoảng, tôi nghĩ việc gần gũi với Kỳ Nghiêm hơn nữa cũng là điều nên làm.

Năm thứ hai đi làm, Kỳ Nghiêm ôm một bó hồng đỏ thật lớn, tỏ tình với tôi.