Trở Về Trước Khi Bị Phản Bội

Chương 12



Ánh đèn vàng ấm phác họa những đường nét sắc sảo trên gương mặt anh ấy, tôi nhận ra hơi thở anh ấy hơi run, anh ấy loay hoay mãi trong túi áo mới lấy được chiếc hộp vuông nhỏ.

Một viên kim cương lấp lánh gắn trên chiếc nhẫn, tỏa ra thứ ánh sáng chói lòa.

“Thẩm Man, em hãy ở bên anh nhé.”

Ánh mắt Kỳ Nghiêm đầy thành kính và nghiêm túc, giọng anh ấy vang thật rõ giữa con phố tĩnh mịch.

Chắc anh ấy biết tôi không thích ồn ào nên cố tình chọn một đêm hè vắng lặng.

Tôi ngẩng lên nhìn anh ấy, đột nhiên muốn chọc ghẹo anh ấy một chút: “Nếu em không đồng ý thì sao?”

“Vậy anh xin em.”

Anh ấy nói bằng giọng rất bình thản, ánh mắt sâu thẳm như muốn nuốt chửng tôi: “Không có em thì anh không thể sống được.”

Tôi gần như không đỡ nổi vẻ mặt ấy, bối rối ngoảnh đi.

“Giờ đồng ý chưa?”

“Chưa.”

“Thế bây giờ thì sao?”

“Chờ thêm chút.”

“Được thôi.”

14

Lần tiếp theo gặp lại Bùi Xuyên là vào lễ cưới của tôi với Kỳ Nghiêm.

Anh tiều tụy, sắc mặt u ám, toát ra cảm giác đè nén khó tả.

“Anh không mời anh ta.”

Kỳ Nghiêm đứng cạnh tôi khẽ lẩm bẩm, giọng điệu không mấy hài lòng.

Bùi Xuyên đưa phong bì mừng, nụ cười gượng gạo: “Chúc mừng hai người.”

Chẳng ai đón lấy, tay anh cứ lơ lửng giữa chừng như vậy.

Tôi nhìn anh, chợt ngẩn ngơ giây lát.

Dòng ký ức như đưa tôi về lễ cưới kiếp trước với Bùi Xuyên, khi đó anh luôn lơ đễnh, có lẽ vì hối tiếc người đứng cạnh anh không phải Giang Kiều mà là tôi.

Đến giờ tôi vẫn không hiểu nổi.

Bùi Xuyên đặt phong bì lên chiếc bàn bên cạnh, chậm rãi nói với vẻ nghiêm túc: “Thẩm Man, dạo gần đây anh vẫn nghĩ mãi. Rõ ràng kiếp trước chúng ta quen nhau cũng vào khoảng thời gian này, sao lần này em lại lạnh nhạt như vậy. Anh cứ tìm mãi nguyên nhân. Ban đầu anh tưởng do anh quá đường đột, khiến em gặp rắc rối. Nhưng không lâu trước đây, anh chợt nhớ đến sợi dây chuyền kia, món quà sinh nhật kiếp trước anh tặng em. Thế nên em đã trở lại sớm hơn anh, và em chọn không tha thứ cho anh, đúng không?”

Bàn tay đang nắm tay tôi của Kỳ Nghiêm bỗng siết chặt hơn, tôi thấy rõ lòng bàn tay anh ấy đang rịn mồ hôi.

Tôi nhìn Bùi Xuyên, khẽ thở phào: “Bùi Xuyên, anh đi đi.”

Sắc mặt anh tái nhợt, cuối cùng chẳng nói gì thêm.

Như chưa từng đặt chân tới, anh thoắt cái biến mất khỏi tầm mắt tôi.

15

Tôi không biết Kỳ Nghiêm có thắc mắc gì không, nhưng về sau, chúng tôi rất ăn ý mà chẳng nhắc đến chuyện liên quan đến Bùi Xuyên nữa.

Kỳ Nghiêm đẹp trai, có tiền, sự nghiệp thành công, tính tình hiền hòa, hầu như là người ai cũng mơ ước để kết hôn.

Sau khi cưới không bao lâu, chúng tôi đón đứa con đầu lòng.

Có lẽ do hormone thay đổi, tôi hay đa sầu đa cảm, vô cớ trút giận lên Kỳ Nghiêm.

Anh ấy luôn nhẫn nại, có khi nửa đêm tôi gọi cũng răm rắp đi mua đồ ăn.