Trông anh ấy thật tội.
Ký ức kiếp trước dần phai nhạt, chìm nghỉm trong tâm trí tôi.
Đôi lúc, tôi thậm chí nghĩ mình và cô gái ở kiếp trước là hai người hoàn toàn khác nhau.
Có khi làm nũng, tôi bỗng giật mình nhận ra, thì ra bản thân cũng có quyền nhõng nhẽo vô cớ.
Không cần gồng mình hay nhẫn nhịn.
Về sau, Kỳ Nghiêm gần như giao công ty lại cho người nhà, suốt ngày ở bên tôi làm mấy việc chẳng đâu vào đâu.
Những tối hai đứa cùng xem phim Hàn đến mức khóc sưng mắt, tôi ngẩng lên, chạm phải ánh nhìn của anh ấy thì càng khóc dữ hơn: “Sao anh lại tốt thế chứ!”
Anh ấy nhìn tôi bằng đôi mắt đầy chân thành: “Thẩm Man, anh trở lại là để yêu em.”
Ngoại truyện
1
[Đang họp, có gì tan làm hẵng liên hệ.]
Gửi xong tin nhắn đó, Bùi Xuyên liếc nhìn sắc trời u ám ngoài cửa, cảm giác như cơn bão sắp ập đến.
Anh cau mày, lòng bực dọc.
Nói thêm được vài câu, anh lại mở khung chat: [Em đang ở ngoài à? Gửi vị trí cho anh, lát anh qua đón.]
Đợi vài phút vẫn không thấy phản hồi.
Nỗi bất an dâng lên trong anh, làm anh ngắt ngang báo cáo của giám đốc dự án, vội cầm chìa khóa xe rời khỏi phòng họp.
2
Ngoài cửa sổ, cảnh phố xá lướt nhanh về phía sau, xa xa có tiếng sấm vọng.
Người giúp việc ở nhà nói Thẩm Man đi ra ngoài từ sớm, điện thoại cứ không gọi được.
Anh chỉ còn cách lái xe dọc đường tìm kiếm.
Anh đoán có lẽ cô đang giận dỗi.
Trong lúc ý nghĩ vẩn vơ, anh thấy đám đông ồn ã và xe cấp cứu bên đường.
Vụ tai nạn xảy ra ngay chỗ ngã tư gần bệnh viện.
Chợt nhớ Thẩm Man dạo gần đây than sức khỏe không tốt, từng hỏi anh có muốn cùng đi kiểm tra không.
Dù lập tức gạt bỏ dự cảm xấu trong đầu nhưng Bùi Xuyên vẫn dừng xe, chen qua đám đông, muốn tận mắt kiểm chứng để bớt lo.
Tiếng người lao xao, anh càng tiến lại gần trung tâm càng thấy tim rối bời.
Cho đến khi trông rõ người nằm dưới đất, anh sững sờ.
Khuôn mặt anh bàng hoàng, càng lúc càng tái, cuối cùng chẳng còn chút máu nào.
Miệng anh mấp máy không ra tiếng, tim anh chìm xuống, nặng như đổ chì.
Đột nhiên, anh nhớ đến biết bao khoảnh khắc đã qua, khi Thẩm Man mỉm cười rạng rỡ, dịu dàng nói chuyện với anh.
Khoảng thời gian tăm tối nhất đời anh, khi miệt mài đến kiệt quệ với dự án, cô luôn lặng lẽ bên anh.
Anh cứ nghĩ đó sẽ là mãi mãi.
Thế mà tay Thẩm Man nay đã lạnh.
Có lẽ vì vụ tai nạn quá nghiêm trọng, khớp xương cô biến dạng, váy trắng loang lổ máu tươi.
Anh gần như sụp đổ quỳ gối, cuống quýt chẳng biết nên ôm tấm thân be bét máu thịt của vợ mình thế nào.
3
Đời anh chìm trong tăm tối, như đứng giữa màn đêm bất tận.