Trở Về Trước Khi Bị Phản Bội

Chương 15



Bụng anh quặn thắt, bỗng thấy buồn nôn.

“Xin lỗi, tôi kết hôn rồi.”

Anh đặt ly rượu xuống, giọng điệu lạnh lẽo.

Mọi người xung quanh tinh ý nhận ra tâm trạng anh thay đổi liền lập tức im lặng.

Rõ ràng vừa rồi họ còn bảo anh có mối tình đầu không quên được, đến nỗi cưới một cô gái giống hệt người đó.

Có vẻ Giang Kiều không ngờ bị từ chối dứt khoát, nụ cười cô ta cứng đờ trên gương mặt.

Buổi tiệc tan không mấy vui vẻ.

4

Bùi Xuyên xem đi xem lại tờ kết quả khám thai rơi lại trên hiện trường tai nạn.

Có thể tưởng tượng cô đã bối rối, dằn vặt thế nào, gấp tờ giấy rồi mở ra, mở ra rồi lại gấp, đến mức nhàu nhĩ.

Anh nhớ có lần cô bày tỏ tình cảm với anh, vừa nói vừa xoắn vạt áo, căng thẳng sắp khóc.

Chỉ cần anh đối tốt chút thôi, cô sẽ dốc toàn bộ trái tim.

Tiếc là anh khi ấy luôn lơ đễnh, không rõ chính mình muốn gì.

Trước mặt anh, cô lúc nào cũng rụt rè, như biết trước rằng quan hệ của họ chẳng thể nào bình đẳng.

Thẩm Man mãi ôn nhu như nước, chẳng hề nổi nóng, từng ngày cứ êm ả trôi qua chẳng chút gợn sóng.

Đôi lúc, anh mong cô nổi giận, có cãi vã, còn hơn cái cách cô dè dặt trước anh.

Những khi cô đứng ngay đó lại mờ ảo đến nỗi anh chẳng nhìn rõ.

Điều đó khiến anh bứt rứt.

Chỉ đến khi cô mất, anh mới ngỡ ngàng nhận ra.

Anh yêu Thẩm Man dù cô cứng cỏi hay lạnh lùng.

Dù cô rạng rỡ hay khép kín.

Nhưng anh chưa từng nói với cô điều ấy.

5

Bùi Xuyên dần mất ngủ triền miên.

Mỗi lần cố khiến đầu óc mình trống rỗng thì ký ức lại ào đến, giày vò anh trong đêm thâu đến nghẹt thở.

Có lẽ anh uống quá liều thuốc ngủ, trong mơ, anh quay về năm năm trước.

Anh nghĩ, lần này làm lại từ đầu, cùng lắm là trở lại điểm khởi đầu thôi.

Ban đầu, anh cũng từng kiên nhẫn sưởi ấm trái tim cô như thế.

Nhưng rồi anh nhận ra giờ anh chẳng thể lay chuyển cô nữa.

Cô ngày một quyết đoán tiến về tương lai khác, bên cạnh lại xuất hiện người xứng đáng hơn, mọi thứ bắt đầu trật khỏi tầm kiểm soát.

Vài năm sau tốt nghiệp, anh mua một trang viên, ngày đêm trồng hoa hồng.

Anh nhớ Thẩm Man từng ngưỡng mộ biết bao khi thấy người ta cầu hôn bằng bó hoa hồng to.

Anh muốn cho cô xem.

Rồi một ngày, anh sực nhớ đến sợi dây chuyền ấy, đột nhiên tất cả sáng tỏ.

Thì ra Thẩm Man đã quay lại sớm hơn, lặng lẽ đứng nhìn anh yêu Giang Kiều, nhìn anh dành cho Giang Kiều sự dịu dàng, kiên nhẫn mà chưa bao giờ dành cho mình, và cô im lặng không nói.

Cô hiểu rõ mình chỉ là người thay thế.

Đến ngày cưới, cô diện bộ váy trắng kiêu sa, tóc uốn lơi, trông tùy ý mà thanh lịch, bình thản lắng nghe lời xin lỗi của anh, trên môi vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt.

Anh biết cô sẽ không quay đầu nữa.

( Hết )