Trở Về Trước Khi Bị Phản Bội

Chương 3



Trong suốt thời gian yêu nhau, anh chưa từng nói câu “Anh yêu em.”

Thế nhưng hôm đó, anh ngắm nghía tôi vài giây, rồi đột nhiên trở nên vui vẻ, cúi xuống hôn lên đuôi mày tôi, ánh mắt quấn quít dịu dàng.

Hơi thở của anh nóng ấm, khẽ phả lên tai tôi.

“Em đẹp lắm.”

Cơn sóng cảm xúc trong đôi mắt anh mãnh liệt tựa hồ đủ để nhấn chìm tôi.

Từ đó, tôi thường chủ động chấm một nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mày.

Tôi cứ ngỡ anh chỉ thấy như thế đẹp hơn.

Hoá ra là vì tôi làm vậy thì càng giống với cô ta.

Lồng ngực tôi đột nhiên nhói đau.

Thì ra cuộc hôn nhân tôi vẫn tưởng êm ấm, chỉ là do tôi may mắn mang gương mặt giống người con gái anh từng thích mà thôi.

Chính vì trông giống cô ta nên anh mới chọn kết hôn với tôi.

Tôi càng giống cô ta thì anh càng tỏ ra yêu thương tôi.

Vậy ra, từ đầu đến cuối tôi chỉ là kẻ thế thân ư?

4

“Bùi Xuyên, em phải về học bài rồi.”

Không biết hai người họ nói gì với nhau, cô gái giả vờ giận dỗi, đột nhiên quay đầu chạy về hướng tôi đang đứng.

Tim tôi như thót lại.

Tôi luống cuống ngoảnh đi để che mặt.

Bùi Xuyên đuổi theo sau, bật cười hai tiếng.

Nghe giọng anh đầy vẻ cưng chiều: “Được rồi, anh chỉ muốn nói với bạn anh là anh có em thôi nhưng nếu em không thích, vậy thì chúng ta không nói nữa.”

Cô gái chạy phía trước càng lúc càng nhanh, làm nũng như con nít.

Tôi chợt nhớ, Bùi Xuyên chưa bao giờ giới thiệu tôi với bạn bè anh.

Thậm chí, dù sau khi kết hôn, bất kể say khướt đến đâu thì anh cũng không để tôi đến đón.

Ngoài miệng anh bảo không muốn làm phiền tôi.

Nhưng nói trắng ra là không muốn tôi tiếp xúc với bạn bè anh, ban đầu tôi luôn tự trách mình.

Nhưng giờ nghĩ lại cũng phải.

Người con gái anh yêu nhất, đương nhiên anh muốn tuyên bố với tất cả.

Còn tôi, chỉ là kẻ thế thân mà thôi.

Bạn anh nhìn thấy tôi cũng chỉ thấy tội nghiệp.

Đến khi ấy, tình hình có khi còn khó xử hơn.

Nỗi chua xót trong lòng tôi lại trào lên.

Tôi gượng cười, cười đến tê cứng cả cơ mặt.

Thì ra anh không hề lạnh lùng.

Anh cũng biết ngại ngùng, biết cưng chiều, chỉ là với tôi, anh chưa từng như thế.

“Bạn học ơi, cậu…”

Tiếng gọi quen thuộc vang lên sát bên tai.

Tôi ngẩng đầu, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Bùi Xuyên.

Lúc này, anh đang đứng ngay bên cạnh tôi.

Thấy gương mặt tôi, anh đờ ra giây lát, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.

Tôi cố nén nhịp tim đang đập dồn dập, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, đứng đối diện anh.

“Có chuyện gì không?”