Trong lòng tôi như có trống gõ liên hồi.
Dù đã quay lại 5 năm trước, nhưng khi thấy gương mặt từng ngày đêm chung sống, tôi không khỏi bối rối.
Anh lặng vài giây, dường như mới chợt bừng tỉnh, ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác.
“Cho mình hỏi sợi dây chuyền trên cổ cậu mua ở đâu thế? Đẹp quá, mình muốn mua cho bạn gái một sợi giống vậy.”
Tôi cúi đầu, nhìn sợi dây chuyền trên cổ.
Viên kim cương xanh lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đó là quà sinh nhật đầu tiên anh tặng tôi khi chúng tôi mới bên nhau 1 năm.
Hôm ấy, chúng tôi ngồi trên vòng quay khổng lồ, trời đã về đêm, xung quanh tối mờ.
Anh ngơ ngác nhìn tôi, ánh mắt vô định.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ… Xin em đừng rời xa anh, được không?”
Nói đến câu này, dường như trong mắt anh còn thoáng lên vẻ nài nỉ.
Tôi cứ ngỡ đó là tình yêu tha thiết, hạnh phúc gật đầu.
Bùi Xuyên cẩn thận đeo dây chuyền cho tôi, hơi thở anh bỗng nặng nề hơn, làn hơi ấm phả lên cổ tôi.
Dường như đoán được điều gì, tôi khép mắt, chờ đợi.
Khi vòng quay lên đến điểm cao nhất, pháo hoa từ xa vụt nở tràn bầu trời, rực rỡ muôn màu.
Cả thế gian như ngưng đọng.
Nửa gương mặt anh chìm trong ánh sáng, đồng tử phản chiếu vầng hoa đêm, chợt như bừng tỉnh.
Anh lặng lẽ lùi lại, xoay sang nhìn về phía pháo hoa ngoài cửa sổ.
Khi tôi mở mắt, tôi chỉ còn thấy một bên mặt góc cạnh của anh.
Bầu không khí mập mờ tan biến.
Mọi thứ bỗng trở nên ngượng ngùng.
Trong màn đêm, anh có phải đã lầm tưởng tôi là cô ta không?
Tiếc rằng, tôi không phải.
5
Thu lại dòng ký ức, tôi ngẩng đầu, khẽ lắc.
“Xin lỗi, đây là quà bạn tặng nên mình cũng không rõ mua ở đâu.”
Anh khẽ gật đầu với chút hụt hẫng, lịch sự lùi lại.
“Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Anh quay đi, tầm mắt lại tiếp tục dõi theo cô gái ấy.
Mãi đến khi bóng dáng cao gầy của anh biến mất, tôi mới dần trấn tĩnh.
Nhìn điệu bộ anh, e rằng anh hoàn toàn không biết tôi là ai.
Thế thì càng tốt.
Lần này, chúng ta hãy đừng bao giờ quen nhau nữa.
Tôi cụp mắt, dùng lực giật đứt sợi dây chuyền.
Sau đó quay lưng, ném thẳng nó vào thùng rác.
Như thể một phần cơ thể đã ăn sâu vào máu thịt vừa bị ép cắt bỏ, tôi đau đớn đến mức hít một hơi lạnh.
Sau đó, tôi cố ý giữ khoảng cách, cố ý không nghe ngóng tin tức về anh.
Nhưng những người vốn là tâm điểm chú ý như anh luôn được bàn tán rôm rả khắp nơi, không muốn nghe cũng chẳng thể tránh.
Thiên tài khoa Tài chính Bùi Xuyên theo đuổi hoa khôi khoa Nghệ thuật Giang Kiều thế nào.
Anh có thể chỉ vì một lời của cô ta mà chạy khắp thành phố để mua hoa, có thể hôn nhẹ lên trán cô ta đầy kiềm chế và dịu dàng, cũng có thể vì mấy câu đồn bậy về Giang Kiều mà nóng nảy đấm nhau với kẻ khác.
Những tháng ngày cuồng nhiệt, xả thân nhất trong đời anh, từng câu từng chữ đều xoay quanh chuyện tình của anh và Giang Kiều.
Càng biết nhiều, tôi càng đến gần sự thật tàn nhẫn.
Thật ra, tôi đã sớm nên nhận thấy manh mối.
Ví dụ anh thỉnh thoảng nhớ nhầm sở thích của tôi, sai đến mức khó tin.
Tôi sẽ nhắc anh: “Bùi Xuyên, em bị dị ứng hải sản.”