Anh sầm mặt, dường như chợt bừng tỉnh rồi bối rối, hồi lâu chỉ buông gọn một tiếng “Xin lỗi.”
Lại có lần anh say đến mất tự chủ trước mặt tôi, lặp đi lặp lại bên tai tôi câu: “Đừng bỏ anh.”
Tôi hết lần này đến lần khác đáp rằng: “Em không rời xa anh.”
Khi đó anh mới từ từ dịu lại.
Thật ra, người anh muốn níu giữ vốn chẳng phải tôi.
Đáng tiếc tôi ngốc nghếch không nhận ra.
Giờ nhớ lại, từng chi tiết nhỏ như những lưỡi dao sắc, quặn thắt ruột gan tôi.
6
Để kiếm đủ học phí, tôi vẫn làm thêm ở quán ăn.
Mỗi ngày đều tất bật từ sáng sớm đến khuya.
Quay lại đời sinh viên cũng chẳng dễ, để mau chóng nâng cao năng lực, tôi gia nhập nhóm thi đấu thương mại của đàn anh đàn chị.
Cuộc sống gần như không còn một chút thời gian rảnh.
Tôi mải miết vùi đầu vào công việc để tê liệt chính mình, buộc bản thân quên đi những ký ức đau buồn kia.
Trên đường đi mua đồ, tôi chợt lướt qua một tiệm bánh nhìn quen quen.
Trong ký ức, 5 năm sau, tiệm này sẽ nổi đình đám.
Những mảnh vụn ký ức lộn xộn ập đến.
Tôi nhớ lần trước đi ngang qua đây cùng Bùi Xuyên, tiệm bánh xếp hàng dài.
Tôi chỉ vào chiếc bánh kem trong tủ kính, nói: “Tiệm bánh này nghe nói nổi lắm, em xuống mua một chút nhé?”
Khi ấy, anh đang đeo tai nghe Bluetooth, cau mày bận xử lý chuyện công ty, như thể không nghe thấy lời tôi.
Có lẽ đối phương đưa ra yêu cầu quá quắt nên gương mặt anh càng lạnh, đôi môi mím chặt như đường kẻ.
Tôi chống cằm nhìn qua gương chiếu hậu, dõi theo hàng dài trước tiệm bánh từ từ lùi lại phía sau rồi biến mất.
Cuối cùng anh mới cúp máy, quay đầu hỏi: “Vừa nãy em nói gì?”
Trong mắt anh hiện lên vẻ mệt mỏi.
Anh vốn luôn coi trọng hiệu suất.
Có khi nào anh chịu chờ mấy chục phút để tôi xếp hàng mua bánh ngọt đâu.
Thậm chí đôi lúc anh cười nhạt nói đó là việc phí thời gian.
Tôi lắc đầu, hạ cửa kính xe xuống: “Không sao, em chỉ thấy bí quá nên muốn mở cửa sổ cho thoáng thôi.”
Gió đêm đưa tiếng ồn ầm ĩ ngoài phố thốc vào, lùa qua tóc tôi.
Cả hai im lặng, không trò chuyện.
Có lẽ bị anh phớt lờ là chuyện thường ngày.
Tôi gạt hết suy nghĩ miên man đang ập tới, lần đầu bước vào tiệm bánh này.
Bà chủ niềm nở đón tiếp: “Cô bé muốn mua gì thế? Tiệm cô dùng toàn kem tươi chất lượng, mấy dòng bánh bên này bán rất chạy đấy.”
Vừa cười nói, bà vừa chỉ tay giới thiệu.
Tôi chọn ngay miếng bánh nhỏ gần nhất: “Cháu lấy cái này, cho cháu gói mang về ạ. Cảm ơn cô.”
Bà chủ hào hứng đóng gói: “Cô bé có mắt nhìn đấy, đây là loại bán chạy nhất. Hôm nay gần hết rồi, chỉ còn lại miếng cuối cùng thôi.”
Tôi đón túi bánh, khẽ gật đầu đáp lời.
Khi quay người, một bóng dáng xuất hiện đột ngột khiến tôi lỡ va phải.
Tôi sững lại.