“Xin lỗi, xin lỗi, mình không cố…”
Giang Kiều líu ríu xin lỗi.
Khi ngước lên nhìn tôi, cô ta thoáng sững sờ: “Sao chúng ta… giống nhau thế này.”
Chàng trai cao lớn lập tức chắn trước mặt cô ta, thay cô ta xin lỗi: “Xin lỗi nhé, bọn mình sơ ý va vào cậu rồi. Cái bánh này chắc hỏng mất. Để mình bồi thường cho cậu.”
Giọng anh khách sáo và lạnh nhạt.
Anh rút ví, lấy ra mấy tờ tiền.
Giang Kiều đứng bên chắp tay, đôi mắt trong veo như nai con, áy náy nhìn tôi: “Thật ngại quá vừa nãy mình không để ý đường. Mong cậu bỏ qua nhé!”
Tôi liếc miếng bánh trong túi.
Kem dính tứ tung, chiếc bánh ban đầu giờ trở nên méo mó.
Cũng phải, lúc nãy cú va chạm khá mạnh, bờ vai tôi vẫn còn đang ê ẩm đây này.
Tay Bùi Xuyên khựng lại giữa không trung.
Tôi cài kín miệng túi, nhìn anh lắc đầu: “Không cần đâu, chỉ là một miếng bánh nhỏ thôi, không đáng nhiều tiền vậy.”
Giang Kiều cứ năn nỉ bắt tôi nhận bồi thường.
Tôi từ chối rồi nhanh chân rời đi.
Phía sau, cô ta vẫn đấm thình thịch vào ngực anh: “Tại anh cứ đuổi theo em ý. Phạt anh phải mua 10 phần bánh nhỏ bù cho em!”
Bùi Xuyên để cô ta tha hồ giận dỗi, khóe môi còn vương ý cười cưng chiều: “Mua, em muốn gì anh cũng mua.”
Môi tôi khô ran, tôi cúi gằm xuống.
7
Mắt và đầu tôi ê ẩm, có lẽ vì dạo này tôi phải gắng sức quá nhiều nên khắp người mệt mỏi rã rời.
Đúng lúc này, đàn chị nhắn tin: “Man Man, em tiện đường về thì mua 3 cốc cà phê nhé, còn phải sửa poster tối nay nữa ~”
Tôi liền bước vào một tiệm cà phê gần đó, tranh thủ thở dốc.
Quán vắng, nhạc êm dịu vang lên, tôi chọn góc khuất nhất rồi không kìm được cảm xúc.
Tôi nghĩ cái bánh đã méo rồi thì quăng đi cho xong.
Nhưng trong thâm tâm cứ vang lên câu “Nhưng đây là miếng cuối cùng.”
Đúng vậy, đây là miếng cuối cùng.
Tôi mở túi, nhìn miếng bánh không còn ra hình thù gì, cầm thìa xúc thử một miếng.
Hoàn toàn không ngon như tưởng tượng.
Tôi cứ nghĩ mãi.
Rõ ràng tôi đã rất cố gắng.
Lúc nào tôi cũng cẩn trọng, lúc nào cũng khao khát được yêu thương.
Vậy mà không có dù một chút yêu thương nào thuộc về tôi.
Thuở bé tôi đã hiểu chuyện, luôn có thành tích xuất sắc.
Nhưng khi ba mẹ ly hôn, chẳng ai muốn cưu mang tôi, ai nấy đều xem tôi là gánh nặng.
Tôi bị bỏ lại nhà bà nội, trở thành đứa cháu ít được quan tâm nhất.
Tôi dần khép lòng, luôn tỏ ra lạnh nhạt, luôn giữ khoảng cách với mọi người.
Vậy mà đột nhiên Bùi Xuyên xuất hiện, nói anh muốn cưới tôi.
Như con thiêu thân lao vào lửa, tôi dốc sức hạ mình, ra sức làm anh vui.
Đến giờ tôi mới nhận ra, anh chỉ đem tình cảm hướng về gương mặt giống hệt Giang Kiều kia.
Nhưng với tôi, đó từng là tia sáng hiếm hoi trong cuộc đời tăm tối.
Khóe mắt tôi trào ra giọt lệ.
Mu bàn tay tôi rát buốt.
Thế là tôi xúc tiếp miếng bánh, chẳng còn biết vị gì, chỉ lặp đi lặp lại động tác nhai nuốt, như thể muốn bù đắp cho chính mình bao nhiêu nuối tiếc.
“Ngon đến mức phải khóc sao?”
Một giọng nam lạ vang lên trên đầu tôi.