Tôi vội lau nước mắt, ngẩng đầu lên.
Một bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng đưa tờ khăn giấy đến trước mặt.
Theo cánh tay ngước nhìn lên, dưới ánh đèn vàng ấm của quán cà phê, gương mặt anh ấy sắc nét như tạc, đôi mắt pha chút dò xét.
“Cảm ơn anh.”
Tôi nhận khăn giấy, lúng túng lau mặt.
Dáng vẻ chật vật nhất của tôi bị người lạ bắt gặp, mặt tôi nóng bừng.
Tôi đỏ mặt cúi đầu dọn dẹp lung tung trên bàn, sắp xếp lại mớ cảm xúc hỗn độn.
Khi tôi ngẩng lên, anh ấy đã biến mất.
Giống như một chiếc van nước bị mở toang, sau phút trào dâng cảm xúc, tôi bỗng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Cho cô này.”
Một hộp bánh mới tinh chợt đặt xuống bàn.
Trên bao bì có in cùng logo với tiệm tôi vừa vào.
Chàng trai khi nãy xuất hiện trở lại.
Đôi mắt màu hổ phách của anh ấy thoáng nét cười.
“Tiệm này tôi cũng hay mua, ngon đến mức có thể khiến người ta rơi nước mắt đấy.”
Tôi ngớ người, định giải thích nhưng anh ấy lại xua tay rồi quay người đi ngay, không nói thêm câu nào.
Đến khi tôi ra khỏi tiệm cà phê, tôi mới nhận ra anh ấy là Kỳ Nghiêm, đối thủ thương trường của Bùi Xuyên ở kiếp trước.
Bùi Xuyên từng bảo anh ấy thủ đoạn lắm chiêu, thậm chí hay cố tình chơi xấu.
Chỉ tiếc tôi chẳng hiểu gì về chiến lược kinh doanh, chỉ biết im lặng nghe anh trút bực dọc.
8
Những ngày sau đó, tôi vùi đầu vào cuộc thi.
Lập trình, viết code, phân tích dữ liệu…
Càng bận, tôi càng thấy rõ mục tiêu tương lai của mình.
Ra khỏi tòa nhà giảng dạy, bầu trời nhuộm một dải mây ráng chiều rực lửa trông thật đẹp.
Điện thoại trong túi chợt rung lên.
Đàn chị gửi một bao lì xì vào nhóm chat, kèm câu: [Cuộc thi sắp vào giai đoạn cuối rồi ~ mọi người vất vả quá!]
Tôi nheo mắt, thấy lòng vui vẻ hẳn.
Cô bạn cùng phòng huých nhẹ khuỷu tay tôi, chìa điện thoại cho tôi xem.
Màn hình hiển thị cảnh cầu hôn của Bùi Xuyên.
Giang Kiều bị bao vây giữa đám đông, hai tay ôm mặt đầy hạnh phúc.
Còn Bùi Xuyên đang bưng bó hồng đỏ rực.
Đám đông xung quanh cổ vũ ầm ĩ, giục hai người hôn nhau.
Tay Bùi Xuyên đặt lên chiếc eo thon của Giang Kiều, muốn kéo cô ta lại gần nhưng không dám dùng lực.
“Cậu không biết họ à?”
Thấy tôi không chút biểu cảm, cô bạn tỏ ra hết sức kinh ngạc.
Tôi nén cơn xao động trong lòng, khẽ gật đầu.
“Sao cậu không nghe ngóng gì hết thế! Bùi Xuyên là thiên tài khoa Tài chính, Giang Kiều là hoa khôi khoa Nghệ thuật, hai người họ đẹp đôi lắm luôn!”
Nói rồi cô ấy chợt giơ điện thoại lên so sánh gương mặt tôi với Giang Kiều, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Mà hai người giống nhau thật đấy.”
Chưa kịp để tôi đáp, màn hình chợt xôn xao tiếng reo hò.
Cô bạn tôi phấn khích đến mức suýt nhảy cẫng lên.