Tôi liếc qua, thấy Bùi Xuyên cúi đầu hôn lên môi Giang Kiều.
Giây phút như ngưng đọng.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên bóng dáng một cao một thấp kia, tạo nên khung cảnh lãng mạn hài hòa.
Cảnh tượng tôi khao khát nhưng chẳng thể nào với tới.
9
Vào ngày nhóm giành giải trong cuộc thi thương mại, các thành viên tổ chức một bữa tiệc mừng.
Ban đầu bầu không khí rất vui, nhưng khi rượu ngấm dần, tôi bắt đầu thấy không chịu nổi, người lảo đảo, vẫy tay ra hiệu.
Bên tai tôi, đàn anh vẫn rót cho tôi hết ly này đến ly khác: “Man Man, rượu này nồng độ thấp lắm, em phải luyện thêm đi.”
Anh ta bật cười the thé, ép tôi nhận ly rượu, không cho tôi cơ hội từ chối.
Đàn chị cũng khó xử khuyên can: “Đừng bắt em ấy uống nữa, em ấy không chịu được nữa đâu.”
Tôi đưa tay ra cố đẩy ly rượu.
Đàn anh bực bội hừ một tiếng, vẫn dí ly rượu đến sát miệng tôi, lực mạnh khiến tôi không cách nào thoát.
Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay đang giữ lấy tôi bỗng lỏng ra.
Tỉnh táo lại chút ít, tôi thấy Kỳ Nghiêm mặt đanh lại, tóm chặt đàn anh kia: “Cậu định làm gì thế hả?”
Có lẽ vốn quen ức hiếp người yếu, thấy Kỳ Nghiêm cao lớn, đàn anh lập tức rụt lại, vội giải thích: “Bọn... bọn tôi đang ăn mừng đoạt giải mà.”
Đôi mắt Kỳ Nghiêm thoáng lạnh lẽo, anh ấy hỏi lại lần nữa: “Tôi hỏi cậu vừa muốn làm gì cô ấy?”
Đàn anh lúng túng mãi không nói nên lời.
Kỳ Nghiêm vung nắm đấm, khóe miệng đàn anh lập tức rỉ máu, nửa bên mặt sưng phồng.
“Đồ cặn bã.”
Anh ấy khinh thường thốt ra hai từ, mặc kệ gã kia rên rỉ dưới đất, quay lại đưa tôi rời đi.
Trên xe, Kỳ Nghiêm im lặng rất lâu, cuối cùng mới nói: “Tại sao cô cứ trốn tôi vậy?”
Tôi thừa biết bấy lâu nay Kỳ Nghiêm cố tình tiếp cận, thể hiện thiện ý với mình nhưng tôi luôn tìm cách lảng tránh.
Anh ấy là đối thủ trên thương trường của Bùi Xuyên ở kiếp trước, đúng ra nếu ở bên anh ấy thì tôi hẳn sẽ có cảm giác trả thù.
Nhưng làm như vậy chẳng khác gì cách Bùi Xuyên đã xem tôi như kẻ thế thân.
Kiểu tình cảm ấy không hề thuần túy.
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào màn hình LED đang lóe sáng ngoài cửa sổ: “Tôi không muốn lợi dụng anh.”
Câu trả lời mơ hồ ấy, trông còn giống lời lảm nhảm của kẻ say.
Anh ấy không hỏi thêm, như thể đã có lời giải đáp, khởi động xe: “Để tôi đưa cô về.”
Đầu tôi càng lúc càng choáng, tôi dựa vào cửa kính, cơn buồn ngủ liền ập đến.
Kỳ Nghiêm bất chợt nói rất khẽ: “Lợi dụng cũng chẳng sao, chỉ cần cô muốn là được.”
10
Sau khi trở về, đàn chị - người phụ trách tổ chức liên tục nhắn rất nhiều tin cho tôi:
[Man Man à, hôm nay chắc em sợ lắm hả. Hồi trước thấy cậu ta giỏi lập trình nên chị mới rủ vào nhóm, ai ngờ năng lực chọn người lại tệ quá. Em yên tâm, chị nhất định sẽ tính sổ với cậu ta. Lúc khác chị mời em ăn một bữa ra trò nhé.]